TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Mã Nhược Anh híp mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Stefan, cô ấn tay mạnh hơn vào vết thương của anh, khiến máu chảy ra nhiều hơn, thế nhưng... kết quả vẫn như cũ. Người đàn ông đó không hề thể hiện một sắc thái, hoặc biểu cảm nào ngoài việc hững hờ nhìn về phía trước.

Elena càng nhìn càng tức điên lên, cô ta vùng vẫy hét lớn:

- Mã Nhược Anh, cô bị điên rồi sao? Mau bỏ tay ra khỏi người anh hai tôi!!

Lần này, người phụ nữ bỏ tay ra thật, nhưng mà... không phải là theo lời của Elena, mà là theo ý của chính cô.

Mã Nhược Anh vứt kiêm tim vào khay thuốc, cô mím môi, lên tiếng:

- Tất cả, ra ngoài hết đi.

Câu nói của cô làm đám người bất ngờ, bọn họ không hẹn mà cùng đồng thanh hỏi:

- Tại sao?

Đến cả Vivian cũng không nghĩ mình sẽ bị đuổi, cô nhíu mày nhìn Mã Nhược Anh, ánh mắt như muốn nói. Lúc nãy cô đã bị đuổi rồi đó, lần này bị đuổi nữa là không vui đâu nha.

Mã Nhược Anh không nghĩ đến điều đó, cô liếc mắt, nói:

- Vivian, cô cũng ra ngoài đi, mang theo kẻ đang la hét đó ra giúp tôi.

Người phụ nữ chính thức bị đuổi lần thứ 2: "...."

Quá đáng thật sự!

Elena bị nói tới, cô ta không phục lớn tiếng:

- Tại sao tôi phải ra ngoài chứ? Cô lại muốn làm gì anh hai tôi nữa? Hả?

Vivian đứng bên cạnh nhăn mặt. Cô bặm môi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn quay người rời đi. Và đương nhiên, lúc ra ngoài cũng không quên xách cổ người nào đó đang vùng vẫy mang theo.

Andrew đảo mắt nhìn một lượt, anh dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ đành xoay đầu đi ra.

Mã Nhược Anh thấy cánh cửa đóng kín lại mới chuyển ánh mắt về phía của Stefan, cô đứng đối diện người đàn ông, nhướn mày lên tiếng:

- Anh bị bệnh mất cảm giác đau từ bao giờ? Nghe Elena nói thì chắc cũng đã khá lâu rồi, anh giấu cô ta và cả Andrew sao? Vô Thần có biết chuyện này hay không?

Stefan chớp ánh mắt bình tĩnh, anh không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Thôi nói những câu vô nghĩa đi, cô rốt cuộc có muốn khâu vết thương lại cho tôi hay không?

Mã Nhược Anh nghiến răng, cô nghiêng đầu, lạnh lẽo nói:

- Đứng trên lập trường 1 người bác sĩ, sẽ không có câu nào tôi hỏi anh là vô nghĩa cả. Tôi sẽ khâu vết thương cho anh khi anh trả lời tôi, Stefan, anh đang không hiểu sao? Đây là bệnh!

- Tôi biết nó là bệnh! - Dường như là ngay sau đó, người đàn ông lập tức đáp trả câu nói của Mã Nhược Anh.

- Là bệnh không có thuốc chữa phải không? Hay nói đúng hơn là.... căn bệnh nan y mà hiện nay không có nơi nào trên thế giới có phương pháp điều trị cả.

Bình luận

Truyện đang đọc