TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Thời gian trôi qua, Elsa rốt cuộc cũng thành công lấy được viên đạn cuối cùng ra khỏi cơ thể của Âu Dương Vô Thần, sau khi băng bó vết thương lại, cả đám người đều thở phào nhẹ nhõm.

Elena rút dây truyền ra, cô nhìn Kỳ Ân, lên tiếng:

- Mang cô ta đi nghỉ ngơi một chút, không mất quá nhiều máu, nên sẽ không sao đâu.

Kỳ Ân nghe xong, liền gật đầu đứng dậy, cùng với những người khác nhanh chóng đưa Âu Dương Thiên Thiên rời khỏi.

Elsa dọn dẹp những viên đạn và bông băng, cô thoáng liếc sang Elena, thấy tay cô ấy đang chảy máu, vẫn chưa được băng bó, liền hỏi:

- Elena tiểu thư, cô có cần tôi giúp không?

Người phụ nữ quay sang cô, theo tầm mắt nhìn xuống tay mình, nhếch môi cười chế giễu, đáp:

- Cái này thì cần gì ai giúp chứ, cô cứ để thuốc ở đó, tôi sẽ tự làm.

Elsa nghe vậy, cũng không ý kiến gì nữa, gật đầu trả lời:

- Dạ được.

Để lại một ít băng dán và thuốc sát trùng, Elsa mang theo đạn và bông dính máu rời đi.

Elena hít vào một hơi sâu, cô tháo găng tay đen của mình ra, rồi cởi bỏ áo chống đạn bên ngoài, sau đó tháo từng khuy áo bên trong. Trên người chỉ còn mỗi chiếc áo croptop ngắn cũn, bao lấy phần bra, Elena chậm rãu lấy thuốc sát trùng, dùng bông thấm vào, rồi bắt đầu lau những vết thương trên tay mình.

Thuốc chạm vào da thịt đương nhiên truyền đến cơn đau rát, thế nhưng người phụ nữ lại không lên tiếng kêu than một chút nào. Khuôn mặt cô lạnh tanh, đến ánh mắt cũng không buồn chớp.

Lúc này, đột nhiên cô lên tiếng:

- Phelan, anh cũng thật tốt số, có nhiều người chịu hi sinh tính mạng vì anh như vậy. Nhưng mà.... tại sao trong đó cũng có cả Âu Dương Thiên Thiên? Em cứ tưởng cô ta....

Chợt dừng lại lời nói của mình, Elena hơi rũ mắt, khuôn mặt cô tối đen, không thể nhìn thấy rõ biểu hiện trên đó. Mím môi, vài giây sau cô mới nói:

- Chính em là người đã nhờ Âu Dương Thiên Thiên cứu anh, nhưng mà.... khi nhìn thấy cô ta muốn cứu anh đến bất chấp như vậy.... lại chỉ khiến em càng thêm ghét hơn mà thôi.

Không gian xung quanh bao trùm hoàn toàn sự im lặng sau lời nói của Elena, không có bất kì tiếng động nào phát ra cả. Người đàn ông vẫn nằm đó, vẫn nhắm mắt, không động đậy....

========================

Ở một nơi khác,

Lily và Eira thở phào nhẹ nhõm sau khi Âu Dương Vô Thần được cứu sống, và cũng rất vui mừng vì Âu Dương Thiên Thiên không nguy hiểm đến tính mang.

Sau khi ngắt kết nối từ bộ đàm và máy tính, Lily tựa đầu ra đằng sau, nhắm mắt lên tiếng:

- Thanks God! Everything is fine! I"m worried to death

( Tạ ơn trời, mọi thứ đều ổn. Làm tôi lo lắng đến chết mất.)

Eira cũng bị một phen hú vía, cô ta quay sang nhìn Lily, nở nụ cười mỉm nói:

- May mà mọi thứ đều tốt, bây giờ chúng ta chỉ còn hoàn thành nhiệm vụ nữa....

"Bùm" - Một tiếng động lớn vang lên cắt ngang lời nói của Eira, cô và Lily đồng loạt giật mình, quay đầu nhìn về phía sau. Qua lớp cửa thông gió của trực thăng, cả hai nhìn thấy đuôi trực thăng đang bốc cháy.

Lily ngay lập tức hét lên:

- Sanchez, có chuyện gì xảy ra vậy?

Người đàn ông đang lái ở phía trước lắc đầu, giọng hoảng hốt đáp:

- Không xong rồi, chúng ta đang bị bắn, tôi không thể điều khiển được nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc