TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên hét lên một tiếng, làm cả hai người con gái phía trước giật mình, Sherry quay đầu lại nhìn cô, thấy gương mặt Âu Dương Thiên Thiên đột nhiên biến sắc, liền hỏi:

- Nhị tiểu thư, cô làm sao vậy?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt, trong đôi con ngươi tràn đầy sợ hãi, lên tiếng:

- Đi nhanh hơn nữa, tôi muốn về nhà ngay. Mau lên!

Sherry thấy cô như vậy, ngay lập tức đạp chân ga, chiếc xe trong phút chốc lao nhanh hơn về phía trước.

Ngồi trên xe, bàn tay Âu Dương Thiên Thiên vô thức siết chặt, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một người duy nhất.

Âu Dương Vô Thần, anh không được có chuyện.... tuyệt đối không được có chuyện!

Chưa đầy năm phút sau, chiếc xe đã dừng trước cổng nhà, Âu Dương Thiên Thiên mở cửa chạy vọt xuống, Sherry thấy cô vồn vã như vậy, cũng nhanh chóng rời xe theo sau.

Rốt cuộc đã có chuyện gì mà Nhị tiểu thư lại hoảng hốt đến thế? Không lẽ trong lời nói của Anna có điểm kì lạ? Nhưng là ở đâu? Sao cô không phát hiện ra được?

Âu Dương Thiên Thiên chạy một mạch vào trong phòng khách, xuất hiện trước mặt cô là hình ảnh Eira đang đỡ lấy một người đàn ông, thân thể cô ấy che gần hết người đó nhưng Âu Dương Thiên Thiên vẫn thầm nhận ra được. Chính là Âu Dương Vô Thần, dưới chân anh một khoảng cách gần là một chút vết máu bị vấy bẩn ra sàn nhà.

Giây phút ấy, một nơi nào đó trong con tim Âu Dương Thiên Thiên thật sự đã bị đánh mạnh vào, hơi thở cô ngưng trệ trong chốc lát, cảm giác như con tim đã ngừng đập vài giây.

Sherry thấy cảnh này, cô há miệng, gọi:

- Cậu chủ!

Eira là người phản ứng đầu tiên, cô quay lại, nhìn Sherry và Âu Dương Thiên Thiên đứng trước cửa, kinh ngạc lên tiếng:

- Sao hai người lại trở về rồi?

Cùng lúc đó, một người đàn ông đột nhiên ló đầu ra, anh ta nhìn về phía cô gái đang chết đứng sững sờ, nhíu mày hỏi:

- Thiên Thiên?

Thế nhưng, lúc Âu Dương Vô Thần còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của cô, thì một bóng đen đã vụt tới, nhanh đến mức anh không phản ứng kịp, vươn tay ra ôm lấy cổ anh.

Âu Dương Thiên Thiên không báo trước một lời nào, hành động của cô lại tựa như bộc phát, ánh mắt không biết tại sao lại ngập nước, run rẩy nhắm lại.

Thật may quá, thật may quá, anh ấy không sao! Âu Dương Vô Thần không xảy ra chuyện gì cả....

Mười ngón tay ghì chặt vào tấm lưng của người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên ôm thân thể anh, chính mình không tự chủ được mà run rẩy.

Eira bị hành động của cô làm cho giật mình, cánh tay đang đỡ lấy người Âu Dương Vô Thần cũng thu về, lùi lại phía sau một bước.

Sherry tiến tới, cô và Eira nhìn nhau, đều ngơ ngác không hiểu, rồi cả hai cùng hướng về phía Âu Dương Vô Thần, như muốn tìm tòi từ anh một câu trả lời.

Thế nhưng đến chính người đàn ông cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra mà lại khiến Âu Dương Thiên Thiên hành động như vậy, anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô, hỏi:

- Thiên Thiên, có chuyện gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc