Mã Nhược Anh nhíu mày, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái, nghiêm túc hỏi:
- Elena, chẳng lẽ.... cô không nhớ việc mình đã bị tai nạn giao thông sao?
Elena nheo ánh mắt nghi hoặc, nhướn môi đáp:
- Tai nạn giao thông? Tai nạn giao thông gì chứ? Tôi không phải vì bị thương khi làm nhiệm vụ nên mới đưa vào bệnh viện sao?
Một câu này, trực tiếp làm Mã Nhược Anh và Stefan đứng hình, bọn họ im lặng trước lời nói của cô gái, hoàn toàn không thể đáp lại.
Ấn đường Elena cau lại, trước biểu hiện kì lạ của người phụ nữ, cô quay sang nhìn anh hai mình, lên tiếng:
- Anh hai, rốt cuộc cô ta đang nói cái gì vậy? Em có bị tai nạn giao thông ư?
Stefan cắn răng, anh mím môi không biết phải trả lời thế nào, đúng lúc này, có một tiếng động khác truyền đến. Vivian và Andrew mở cửa bước vào, nhìn 3 người với ánh mắt nghi hoặc....
========================
- Cái gì? Mất trí nhớ tạm thời? - Đám người đứng bên ngoài cửa phòng của Elena, nghe câu nói của Mã Nhược Anh, Andrew và Vivian đều đồng loạt kinh ngạc thốt lên.
Mã Nhược Anh gật đầu, giải thích:
- Đúng vậy, là mất trí nhớ tạm thời. Elena nhớ hầu hết mọi chuyện cho đến kì nhiệm vụ ngày hôm qua, nhưng mà lại không nhớ được chuyện mình đã gặp tai nạn, cô ấy bị mất một đoạn kí ức nhỏ và cứ nghĩ rằng mình là bị thương trong khi làm nhiệm vụ nên mới phải vào bệnh viện.
Vivian nghe xong, nhíu mày hỏi:
- Cô có chắc không vậy? Mấy chuyện mất trí nhớ tạm thời này cũng xảy ra được nữa sao? Cô ta chỉ bị chấn thương nhẹ ở đầu một cái thôi mà.
Mã Nhược Anh cắn môi, thở một hơi dài trả lời:
- Chuyện này thật ra cũng khá hiếm gặp. Chứng mất trí nhớ tạm thời có chỉ số phần trăm rất thấp đối với người bị chấn thương nhẹ. Nhưng có lẽ do phần chấn thương là ở đầu, nên ảnh hưởng đến não bộ, mới gây ra hiện tượng mất trí nhớ này.
Stefan đứng bên cạnh lo lắng lên tiếng:
- Vậy nó có gây nguy hiểm gì cho em tôi hay không? Cô biết cách chữa trị chứ?
Mã Nhược Anh lắc đầu, nhìn anh nói:
- Không gây nguy hiểm đâu, đây mặc dù là căn bệnh hiếm gặp nhưng không có tác động nào xấu cả. Não bộ là bị chấn động mới dẫn đến việc mất trí nhớ, cứ thuận theo thời gian cho đến khi não bộ hoạt động bình thường trở lại thì cô ấy sẽ lấy được kí ức đã mất thôi.
Dừng một chút, cô quay sang nhìn Andrew, nheo mắt hỏi:
- Nhưng mà... tôi vẫn không giải thích được việc tại sao Elena lại chỉ mất phần trí nhớ trong vụ tai nạn xe đó, kí ức của cô ấy bị cắt và hoàn toàn kết dính với thời gian sau khi chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, Andrew?
Người đàn ông nhìn Mã Nhược Anh, đôi con ngươi chớp một cách nhẹ nhàng, vài giây sau anh mới đáp:
- Chỉ là tai nạn giao thông bình thường thôi, Elena thắng phanh gấp nên đập đầu vào tay lái xe, mới khiến cô ấy ngất đi.
Mã Nhược Anh nhíu mày, ánh mắt cô hiện lên tia nghi hoặc, hỏi:
- Chỉ như vậy thôi sao? Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra nữa ư?
Andrew nắm tay lại, chậm rãi trả lời:
- Ừm.
Dứt lời, anh quay người mở cửa đi vào trong phòng của Elena, không nói thêm gì nữa. Ba người còn lại đứng đó đương nhiên biết chắc có điều kì lạ, nhưng Andrew đã không muốn nói thì họ có thể làm được gì nữa chứ?
Mã Nhược Anh nhìn Stefan, chớp mắt hỏi:
- Vụ tai nạn đó, chỉ có mình Andrew và Elena biết chi tiết thôi sao? Đám người đã báo tin là của ai?
Stefan liếc mắt, bình tĩnh đáp:
- Là người của Andrew, đội ám vệ của cậu ta theo rất sát nên mới báo cáo kịp thời như vậy. Người của tôi và Elena đều đến sau, nên hoàn toàn chỉ biết đó là tai nạn giao thông mà thôi.
Mã Nhược Anh cắn môi, cô hướng ánh mắt về phía Andrew và Elena trong phòng, không lên tiếng.
Như vậy, cũng chỉ có người của Andrew mới biết được cả quá trình xảy ra vụ tai nạn mà thôi. Nhưng nhìn cách nói của anh ta, có lẽ là không muốn tiết lộ ra, vậy nên, dù cô có hỏi thì chắc đám người đó cũng sẽ không nói nếu không có lệnh của Andrew.
Nói một cách khác, chuyện này... chỉ có 2 người trong cuộc biết rõ nhất mà thôi.