TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Thiên Thiên nhìn một thân Đường Tử Ngạo đầy máu, cô tiến về phía trước, muốn đi đến gần cậu bé, thế nhưng gã đàn ông kia không cho cô làm như vậy, hắn ta chĩa súng vào cô, lên tiếng:

- Lùi lại, nếu mày dám bước thêm một bước nữa, tao sẽ giết thằng nhóc này.

Âu Dương Thiên Thiên ngừng chân, cô hạ giọng, đồng thời đưa tay ra, chậm rãi khuyên nhủ:

- Đừng, đừng hại Tử Ngạo.

Người đàn ông một tay cầm súng, một tay nắm lấy cổ áo cậu bé, mắt liếc nhìn xung quanh, thấy xác người đầy rẫy. Phía xa xa là Trần Ninh và Đường Gia Ưng, đều đã bị đánh đến thảm bại. Còn có hai ả đàn bà từ đâu xuất hiện, đứng hiên ngang giữa đám người nữa.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao tất cả đều bị đánh đến tơi bời như thế?

Hắn vốn dĩ được thiếu gia chỉ định đem thằng nhóc Đường Tử Ngạo này đi giấu, đến thời cơ thì mang ra ngoài, thế nhưng chờ mãi vẫn không có tín hiệu gì, nên hắn mang theo đứa bé ra ngoài. Không ngờ lại thấy một màn này.

Rốt cuộc là kẻ nào gây ra chuyện này? Đại tiểu thư Âu Dương Thiên Thiên sao?

Hay là hai ả đàn bà đang đứng ở đây? Hay thậm chí là.... người đàn ông kia?

Hắn ta liếc mắt nhìn về phía Âu Dương Vô Thần, chợt xác định chính anh là người tạo ra tất cả mọi chuyện. Bởi lẽ, vài ba cô gái chân yêu tay mềm này thì có thể làm gì được chứ?

Nghĩ nghĩ, người đàn ông dời nòng súng qua, chĩa vào Âu Dương Vô Thần, dõng dạc ra lệnh:

- Thằng kia, dừng tay lại. Thả thiếu gia ra!

Âu Dương Vô Thần vẫn đang chơi đùa với Đường Gia Ưng, anh chặn hai tay quơ loạn của hắn ta lại, rồi quay đầu nhìn lại, nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn vài giây rồi xoay người đánh tiếp.

Có lẽ lần đầu tiên thấy người khác gọi mình là "thằng", nên anh mới có chút phản ứng.

Người đàn ông kia thấy vậy, liền lắc lư súng như dọa muốn bắn, nói:

- Thằng kia, mày không nghe tao nói gì sao? Thả thiếu gia ra!

Eira chớp mắt nhìn, lạnh nhạt không có chút sắc thái nào. Tên này có phải chán sống rồi không? Dám gọi cậu chủ như vậy?

Người đàn ông mặc đồ đen thấy Âu Dương Vô Thần "lơ đẹp" mình, hắn ta "thẹn quá hóa giận" ngay lập tức bóp cò, nổ súng về phía anh.

"Pằng" - Tiếng súng vang lên, làm hai cô gái đồng loạt nhíu mày. Sherry buông tay mình ra khỏi tóc của Âu Dương Hạ Mạt, rồi nhanh như chớp di chuyển, chặn đứng viên đạn bay đến phía Âu Dương Vô Thần.

"Keng" - Tiếng kim loại va chạm, viên đạn chệch hướng bay đến một bụi cây. Sherry tiến tới gần người đàn ông, hất tung khẩu súng của hắn ta lên trời, rồi giơ chân đá vào bụng, khiến kẻ đó ngã ngửa ra sau.

Bắt lấy khẩu súng từ trên trời rơi xuống, cô chĩa nòng về phía người đàn ông, nhướn mày hỏi:

- Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai vậy? Muốn chết sao?

- Không,... - Gã đàn ông hốt hoảng lắc đầu, bây giờ mới nhận ra điều đáng sợ thì đã quá muộn.

Sherry bắn một phát súng, viên đạn ghim thẳng vào giữa trán hắn ta, trực tiếp lấy đi sinh mạng của tên đó.

Âu Dương Thiên Thiên thấy mọi chuyện đã xong, cô liền chạy về phía Đường Tử Ngạo. Đúng lúc này, Âu Dương Hạ Mạt nhặt được một cây súng bên cạnh, cô ta giơ lên, hướng về phía Âu Dương Thiên Thiên, nhắm bắn.

Trong đôi con ngươi của cô ta tràn đầy sự thù hận, nghiến răng thầm nghĩ.

Âu Dương Thiên Thiên, tôi không tin cô có thể may mắn hết lần này đến lần khác, bây giờ có thứ này trong tay tôi, thì cô đi chết đi!

Thế nhưng dường như ông trời cũng muốn cản cô ta, ngay khi viên đạn được bắn ra, một thân ảnh khác đã lao tới, vừa vặn che chắn thân người cho Âu Dương Thiên Thiên.

Đường Tử Ngạo vào lúc đó, vì vui mừng khi gặp lại Âu Dương Thiên Thiên, mà mặc kệ sức lực yếu ớt dần cạn kiệt của mình, nhấc chân chạy đến chỗ cô....

Bình luận

Truyện đang đọc