VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

"Tuyệt đối đừng nói như vậy, bọn hắn chỉ là chuột nhắt sợ chết mà thôi." Phục Giang Lão Nhân thản nhiên nói, không khách khí mà trực tiếp phản bác.

"Việc này... Mong đồng đạo của Trường Thương Học Viện mở thánh trận ra cho chúng ta đi vào quét sạch tà ma." Tông chủ Long Nha Tông Lục Khương Côn lúng túng cười nói.

"Không cần, sự tình của Trường Thương Thành chúng ta, tự chúng ta có thể giải quyết."

Cố Khinh Yên thản nhiên nói, trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của các thế lực lớn, thời điểm cần bọn hắn thì bọn hắn không đến, bây giờ mới đến thì đã muộn rồi.

Các thế lực lớn của Lan Lăng Quốc lúng túng đứng ngoài cửa thành, tất cả mọi người đều không ngờ rằng, khi bọn họ muốn đến ăn chén canh thì Trường Thương Thành không mở thánh trận cho họ vào.

Lục Tâm Nhan đứng phía sau Lục Khương Côn, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, quá là mất mặt.

Nàng nguyên bản không muốn đến Trường Thương Thành. Dù sao giờ mới chạy đến thì quá mức dối trá nhưng mà mệnh sư khó cãi, chỉ có thể theo đến đây. Mặc dù tất cả mọi người đến đều biết nhưng bên ngoài vẫn phải hoàn thành trách nghiệm, những loại dối trá giữa các tông môn như thế này thì Lục Tâm Nhan đã thấy qua quá nhiều.

"Gia gia, chúng ta đi thôi." Lục Tâm Nhan khẽ kéo vạt áo của Lục Khương Côn.

Lục Khương Côn khẽ lắc đầu, trong lòng than nhẹ một tiếng, hiện tại dù thế nào cũng không được đi, cho dù có xấu hổ đến tột cùng đi chăng nữa.


Sau trận chiến với thế giới hắc ám này, ý nghĩa của Trường Thương Thành đã khác xưa. Không nói đến Thiên Bảo Cung thần bí khó lường kia mà chỉ nói Trường Thương Học Viện cùng Cửu Tiêu Lâu kia đã có hai nữ Thiên Tôn xuất thế, phong hoa tuyệt đại, chính là nhân vật chắc chắn thành thánh, hơn nữa còn không phải là thánh nhân bình thường.

Không cần nói đến tương lai, thực lực hiện tại của các nàng đã có thể so với thánh nhân rồi. Ai cũng biết sau đêm nay toàn bộ Lan Lăng Quốc đều lấy Trường Thương Thành làm chủ, về sau họ còn cường thịnh hơn rất nhiều.

Đám Hoàng Thất cùng Đế Sư đều không có rời đi, tất cả đều ưỡn mặt mo. đứng ở đằng kia, sống chết cũng không chịu đi.

Chiến tranh toàn bộ một ngày đêm, đến khi toàn bộ Trường Thương Thành bốc lên mùi máu tươi nồng đậm mới tiêu diệt được tất cả ma đầu của thế giới hắc ám.

Chiến tranh qua đi, toàn bộ Trường Thương Thành đều tổn thất nặng nề, thành thị lớn như vậy cơ hồ hóa thành phế tích, nơi nơi đều đổ nát thê lương. Sinh linh trong thành bị tử vong thảm trọng, dưới ma kiếp lớn như vậy, không ít người không có năng lực chống cự, chỉ có thể mặc cho bị đồ sát.

Đêm xuống, toàn bộ Trường Thương Thành đã thiếu đi một phần ba nhân khẩu.

Cố Khinh Yên đứng trong trung ương quảng trường, mặt trầm như nước, tay siết thật chặt Trường Thương Huyết Kỳ, toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí băng lãnh.

"Viện trường, theo thống kê thì Trường Thương Học Viện chúng ta đã tổn thất bốn mươi bảy nguyên lão, hai Đại Tôn, bảy nTôn Giả đỉnh phong, trong đó có cả viện trưởng tiền nhiệm Lâm Trường Phong, Phó viện trưởng Ngu Kim Đấu..."

Vu Ứng Hải đi đến phía sau Cố Khinh Yên, ánh mắt tràn đầy bi thương nói.


Trong chiến dịch này Trường Thương Học Viện tổn thất quá thảm trọng, trên trăm nguyên lão đã bị tổn thương hơn nửa, những trưởng lão phổ thông, lão sư, chấp sự, chiến tướng, quân sĩ quân đoàn, học viên phổ thông... Chết không đếm xuể. Cho đến bây giờ còn chưa có thống kê ra hết.

"Học viên nội viện thương vong thế nào?" Trong mắt Cố Khinh Yên lóe lên một tia mỏi mệt.

Vũ Ứng Hải trầm mặc, thật lâu qua mới nói khẽ: "Thương vong hơn nửa." Thân thể Cố Khinh Yên khế run lên, nửa ngày không nói gì.

Những học viên nội viện kia đều là người có thiên phú xuất chúng, có được tương lai tốt đẹp, vì cầu học mới đi đến Trường Thương Học Viện. Nguyên bản bọn hắn không có nghĩa vụ phải chiến đấu sinh tử cho Trường Thương Học Viện nhưng vì bảo vệ Trường Thương Thành, họ chủ động tham dự vào chiến tranh.

Nói trắng ra là Trường Thương Học Viện thiếu nợ bọn hắn.

"Đem tên của bọn họ ghi vào trong sử sách của học viện, đồng thời đền bù cho người nhà của họ."

Cố Khinh Yên thản nhiên nói

Yên Ba Đảo, từng học viên đều cầm vòng hoa, tụ tập trên quảng trường, bái tế co những đồng học cùng hảo hữu đã chết đi.


Trường Thương Thành, mọi người mang thi thể ra bãi đất trống, phủ lên cho họ mảnh vải trắng, đứng yên mặc niệm.

Trong Thiên Bảo Cung, Tịch Thiên Dạ đã tán đi Tạng Thiên Pháp Tướng, ngồi ngay ngắn phía trên Thiên Bảo Điện, sắc mặt có chút tái nhợt. Ánh mắt nhìn qua tình cảnh thê lương bi thảm trong thành, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Hắn sinh sống ở Trường Thương Thành mấy chục năm, toàn bộ ký ức tuổi thơ đều ở đây nên có rất nhiều tình cảm.

Nếu như không phải lúc tối hậu quan đầu Tạng Thiên Pháp Tướng mới ngưng tụ thành công thì hắn cũng không nguyện ý nhìn thấy Trường Thương Thành phát sinh tình cảnh bi thảm như vậy.

Hắn hiện tại chỉ là tiểu tu sĩ Tông cảnh cửu trọng thiên, lực lượng bản thân có hạn. Chỉ có thể mượn nhờ lực lượng của Cửu Long Ngự Thiên Trận để miễn cưỡng điều khiển Tạng Thiên Pháp Tướng, nhưng dù là thế gánh nặng lên thân thể của hắn cũng rất lớn, thần niệm của hắn bị tiêu hao gần hết, nếu không phải dựa vào cỗ ý chí kiên định sợ rằng khi trở lại Thiên Bảo Cung đã ngất đi rồi.

Chu Khánh Diêm, Hoa Nhất Nhiên, Khí Tôn Tuân Vinh... Cả đám đều rung động mà nhìn qua Tịch Thiên Dạ.

Giờ khắc này bọn hắn mới biết chủ nhân nhà mình đáng sợ cỡ nào. Năng lực kia như thần minh, làm cho người người kính sợ cùng sợ hãi.

Còn là Tông cảnh đã bất phàm như thế, nếu ngày sau lên Tôn giả, Thánh nhân... thì có bao nhiêu đáng sợ.

"Chủ nhân, Trường Thương Học Viện đã phái người đem ba bộ thánh thi kia tới, không hề làm gì quá phận, không biết chủ nhân xử trí thế nào?"

Hoa Nhât Nhiên cung kính nói, bộ dạng kính cẩn như đối với thần minh. "Cái gì xử lý như thế nào?" Tịch Thiên Dạ nghỉ ngờ hỏi.


Hoa Nhất Nhiên thấy vậy không khỏi cười khổ nói:" Chủ nhân, bất kỳ bộ thánh thi nào đều là bảo tàng khổng lồ, là vô thượng chí bảo trên đại lục. Huyết dịch của Thánh nhân ẩn chứa năng lượng cùng pháp tắc tinh thuần nhất, một giọt Thánh huyết có thể giúp tu sĩ Tôn giả đột phá lên một trọng thiên, một giọt Thánh huyết có thể giúp Chuẩn Thánh dễ dàng lĩnh hộ thánh đạo pháp tắc, thậm chí nếu có thể tắm bằng thánh huyết thì sẽ giúp tăng xác xuất Đại Tôn lên Thánh giả."

"Mặc khác, thánh huyết có thể để luyện đan, có thể chế tạo ra đan dược cao cấp, thánh cốt lại là chí bảo luyện khí... Tóm lại thánh thi diệu dụng vô tận, chính là bảo vật vạn kim khó cầu."

Hoa Nhất Nhiên cực lực giải thích giá trị của thánh thi cho Tịch Thiên Dạ, sợ Tịch Thiên Dạ lại coi nhẹ ba bộ thánh thi này.

 
mặc dù, so sánh thi cốt của thánh nhân thành bảo vật có chút không tử tế nhưng họ vốn là địch nhân, căn bản không cần phải tôn trọng những Thánh Quân của thế giới hắc ám kia.

Huống chi, rất nhiều thánh nhân sau khi tạo hóa cũng cho phép mọi người sử dụng thi cốt của hắn làm tài nguyên, dù sao một bộ thánh thi chính

là nội tình cực lớn của những thế lực chuẩn thánh.

"Ba bộ thánh thi, các ngươi tự xử trí đi, chỉ cần có lợi mà không ảnh hưởng đến Thiên Bảo Cung là được."

Tịch Thiên Dạ phất phất tay, không chút hứng thú nói.

Hoa Nhất Nhiên cùng mấy người Tuân Vinh nhìn nhau cười khổ, ba bộ thánh thi mà chủ nhân lại đạm mạc như thết

Đổi thành những tông môn khác thì đã cao hứng đến phát điên rồi, xem như tuyệt thế bảo vật được cất giữ trong bảo khố.


Bình luận

Truyện đang đọc