VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Nguyên Lực thần châu khác với Bạch Ly châu cùng với Mặc Tâm châu.

Thần lực bên trong Bạch Ly châu cùng với Mặc Tâm châu không cách nào sử dụng được nhưng nguyên lực thuần túy của Nguyên Lực thần châu thì khác, nó hoàn toàn có thể dùng để tu luyện.

Nguyên lực của thần linh có một đặc hiệu khó tin, chính là bảo vật chí cao của đại lục thậm chí là cao nhất của Thiên Lan di tích.

Hằng Dương Đế Tử nhìn qua Nguyên Lực thần châu trong tay Tịch Thiên Dạ, hắn đang tận lực khống chế tâm tình của mình nhưng vẫn không cách nào che giấu được vẻ cuồng nhiệt trong mắt,

Nguyên Lực thần châu của thần linh trong truyền thuyết... Thế gian lại thật sự có tồn tại vật này.

Là Đế tử của một trong ngũ đại đế tộc, hẳn biết rõ ràng Nguyên Lực thần châu trong yếu như thế nào, nếu như hắn đạt được Nguyên Lực thăn châu, lại thuận lợi đưa về Lôi thị đế tộc vậy thì Lôi Thị Đế tộc của bọn hẳn sẽ nhanh chóng trở thành đệ nhất gia tộc của toàn Nam Man đại lục, sẽ vượt mặt hoàn toàn tứ đại đế tộc khác, địa vị cao thượng.

Mà vị lão tổ tông kia của Lôi Thị Đế tộc có thể nhờ lực lượng của Nguyên Lực thần châu mà không cần phải ngủ đông nữa.

Có thể nói, một viên Nguyên Lực thần châu có thể khiến cho Lôi Thị Đế tộc trực tiếp thống trị Nam Man đại lục.

"Vô luận như thế nào cũng phải mang bằng được Nguyên Lực thần châu về!"

"Trong lòng Hãng Dương Đế Tử âm thầm thề, ánh mắt kiên quyết, trong đầu không ngừng xoay tròn, tự hỏi làm thế nào mới có thể mang Nguyên Lực thần châu từ tay Tịch Thiên Dạ đi.


Những người khác của Lôi Thị Đế tộc cũng nhìn bằng ánh mắt cuồng nhiệt, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi viên Nguyên Lực thần châu kia.

Những sinh linh của Hắc Bạch thần thành kia cũng nhìn vào Nguyên Lực thần châu bằng ánh mắt chăm chăm.

Lôi Thị Đế tộc cũng biết Nguyên Lực thần châu trọng yếu thì bọn hẳn còn rõ ràng hơn.

Mà Hắc Bạch thần thành cũng đang cần gấp một cỗ lực lượng đến từ thần linh, thậm chí có thể nói là lửa xém lông mày, nếu không những năm gần đây mấy vị đại sư kia về năng lượng cùng máy móc kia đã không dốc hết sức đi nghiên cứu Bạch Ly châu cùng với Mặc Tâm châu để rút ra thần lực trong đó.

Biểu tình người chủ sự trong sòng bạc cũng tương đối khó coi mà nhìn sang Hằng Dương Đế Tử, hắn không ngờ răng Lôi Thị Đế tộc lại đến nhanh chóng như thế, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp. Đương nhiên, dù chỉ có một tia khả năng nhỏ nhoi hắn cũng phải lấy ra được Nguyên Lực thần châu kia.

"Tịch Thiên Dạ các hạ, Nguyên Lực thần châu xác thực bất phàm nhưng sòng bạc chúng ta là nhà lớn nhất của Hắc Bạch thần thành, đại diện cho toàn bộ, Hắc Bạch thần thành, nếu như ngươi tin tưởng ta thì tuyệt đối có một giá cả hợp lý.”

Tước Hoài Âm hơi cúi đầu, vô cùng thành khẩn nói.

"Hơn nữa có điều kiện gì thì ngài cứ nói ra. Chúng ta hoàn toàn nhận biết được sự trân quý cùng tầm quan trọng của Nguyên Lực thần châu, cho nên nếu ngài cứ việc đưa ra điều kiện, chúng ta sẽ cân nhắc, nếu trong phạm vi chúng ta tiếp nhận được sẽ không cự tuyệt. Thậm chí chúng ta cũng có thể trao đổi cho ngài một số công pháp hoặc vật phẩm, điển tịch bí mật, thuộc về đồ cấm kị của Hắc Bạch thần thành chúng ta.”

Là người chủ sự của sòng bạc, phương thức nói chuyện làm ăn của Tước Hoàn Âm hoàn toàn khác với trước kia, dù là ai nói chuyện làm ăn với sòng bạc thì họ cũng chiếm cứ thế chủ động, cường thế.

Nhưng lần này Tước Hoàn Âm lại tương đối diệu thấp, thậm chí có thể nói là khiêm tốn.


Mà điều kiện hẳn đưa ra có thể nói là từ trước đến nay chưa từng có.

Dù sao một số vật phẩm cấm kị của Hắc Bạch thăn thành cùng với điển tịch kỹ thuật cấp cao đều thuộc về căn có của họ, căn bản không có khả năng lấy ra để trao đổi với người khác, từ trước đến giờ mặc kệ là Nam Man đại lục đưa ra bảo vật gì cũng không thể đàm phán.

Nhưng mà lần này, Tước Hoài Âm lại đồng ý trao đổi, trực tiếp đặt điều kiện từ trước đến nay chưa từng có cho Tịch Thiên Dạ.

Người này làm việc không chỉ quyết đoán mà còn nắm rõ được tâm tư của nhóm cao tầng Hắc Bạch thần thành.

Rất hiển nhiên, vì Nguyên Lực thần châu mà đổi một số đồ vật hạch tâm cũng không có tiếc.

Ánh mắt Tước Hoài Âm sáng rực nhìn sang Tịch Thiên Dạ, chờ đợi một câu trả lời chắc của hắn.

Mặc dù có Lôi Thị Đế tộc ngăn cản, cùng với xác xuất Nguyên Lực thần châu giao dịch được là rất thấp. Nhưng nếu Tịch Thiên Dạ đã mang Nguyên Lực thần châu ra để cầm cố thì tất nhiên hắn không hiếu rõ giá tị của đồ vật này, chỉ cần hắn thành khẩn một chút, Tịch Thiên Dạ sẽ không cách nào từ chối điều kiện có lợi như vậy, lần giao dịch này rất có thể sẽ thành công.

Hằng Dương Đế Tử nghe thấy vậy hơi biến sắc mặt, hẳn không ngờ rằng kỹ xảo nói chuyện làm ăn của Tước Hoài Âm lại cao minh như thế, những điều kiện mà hắn nói tới kia đừng nói là người khác mà chính bản thân cũng phải động tâm.

Có thể đạt được một chút bí mật hạch tâm của Hắc Bạch thần thành thì đấy chính là bước tiến không tầm thường trong suốt mấy vạn năm Nam Man đại lục thăm dò.


Đương nhiên, những thứ đó muốn so với Nguyên Lực thần châu thì gần như không có lực hấp dẫn.

Trong những bảo vật có giá trị cao nhất trên thế giới, Nguyên Lực thần châu hoàn toàn có thể đứng đầu.

Cố Vân cùng Cố Khinh Yên cũng nhao nhao nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, cho dù là Thải Thận Nhi cũng có chút lo lắng.

Mặc dù các nàng không biết được Tịch Thiên Dạ đạt được Nguyên Lực thần châu ở đâu nhưng giá trị của nó các nàng cũng biết vô cùng rõ rằng.

Nhất là hai người Cố Vân cùng với Chang Quang, các nàng đến từ nhân tộc trong Thiên Vực, càng rõ hơn một chút tác dụng của Nguyên Lực thần châu, cho dù ở tầng lớp tối cao trên Tổ Thần đảo, Nguyên Lực thần châu cũng thuộc về bảo vật mang tính chiến lược.

Trong khu vực nhân tộc ở Thiên Vực, Nguyên Lực thần châu thuộc về loại vật phẩm cấm kị không được phép giao dịch trực tiếp, không được phép lưu thông trên thị trường, tất cả Nguyên Lực thần châu đều phải giao cho Tổ Thần đảo quản hạt.

Nếu tu sĩ nhân tộc nhờ cơ duyên xảo hợp mà đạt được Nguyên Lực thần châu cũng phải dựa theo quy định mà bắt buộc giao dịch với Tổ Thần đảo.

Mà Tổ Thần đảo vì muốn mua Nguyên Lực thần châu nên đặt ra giá tương đổi công bình, thậm chí có thể nói là phong phú.

Cho nên rất nhiều tu sĩ đạt được Nguyên Lực thần châu mà không dùng được sẽ mang đi giao dịch với Tổ Thần đảo, chỉ có một bộ phận rất nhỏ được xuất hiện trên chợ đen.

Nếu cầm cố Nguyên Lực thăn châu cho sòng bạc thì đó thuộc về hành vi vô cùng ngu xuẩn chỉ có người không hiểu về Nguyên Lực thần châu mới làm như thế.

Đương nhiên, mấy người Cố Vân mặc dù lo lắng nhưng lại cố gắng chịu đựng, không có lên tiếng.


Tịch Thiên Dạ muốn làm như thế là có đạo lý của hẳn, các nàng không tin Tịch Thiên Dạ lại ngu muội như vậy.

Tịch Thiên Dạ vuốt vuốt Nguyên Lực thần châu trong tay nhìn qua Tước Hoài Âm, thản nhiên nói:

"Nếu ta để cho sòng bạc các ngươi định giá cho Nguyên Lực thần châu vậy các ngươi đánh giá nó thế nào?"

Tước Hoài Âm nghe thấy vậy hơi sững sờ, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ sẽ nói lời như thế.

Hằng Dương Đế Tử nghe thấy vậy hơi biến sắc mặt, nguyên bản hắn nghĩ rằng khi nghe được lời nhắc nhở thì Tịch Thiên Dạ sẽ không có đem Nguyên Lực thần châu ra giao dịch nữa, dù sao lời hắn nói đã rõ ràng như vậy, trừ phi là đồ đần mới không hiểu.

"Tịch Thiên Dạ, Nguyên Lực thần châu là bảo vật vô giá, nó căn bản không cách nào định được giá trị..." Hằng Dương Đế Tử lo lắng nói.

"Ngươi để hắn nói."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, sau đó không có để ý đến Hằng Dương Đế Tử nữa.

"Có hi vọng!"

Tước Hoài Âm nghe thấy vậy thì mừng rỡ trong lòng, hẳn nhìn thấy được hi vọng từ câu nói của Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên thiếu niên ở trước mắt không quá tín nghiệm người của Lôi Thị Đế Tộc.

Chỉ căn có một tia hi vọng hãn cũng muốn nhân nó lên, để làm một cuộc giao dịch thành công.


Bình luận

Truyện đang đọc