VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Cái gì! Chủ nhân!

Đám người cơ hồ không thể tin vào tai của mình, người Tôn Giả trẻ tuổi kia lại còn nói mình có chủ nhân.

Đến cùng là người nào có tư cách làm chủ nhân của một Tôn Giả.

Thật quá mức hãi hùng và khó có thể tin được.

Trong mắt bọn hắn Tôn Giả chính là tồn tại lớn nhất giữa thiên địa, bất kỳ một vị Tôn Giả nào cũng vô cùng cao quý, là một người không thể xâm phạm được.

Đặt ở bên trong một tòa thành thị thì Tôn giả chính là một danh từ chí cao vô thượng.

Sợ là rất nhiều người nằm mơ cũng không ngờ rằng lại có Tôn Giả cam tâm làm nô lệ, gọi người khác là chủ nhân.

Mạc Tính tướng quân lo sợ không ngớt, không dám manh động một chút nào, ở trước mặt một Tôn giả, hẳn với con sâu cũng không khác nhau là bao.

Quân sĩ của Xích Viêm vệ, từng người kinh sợ, rất nhiều đang quỳ trên mặt đất, không dám vượt qua Lôi trì nửa bước.

"Tiểu Hinh, ngươi có đói bụng không?"

Tịch Thiên Dạ căn bản không có để ý tới sự hỗn loạn trên Lôi tỉ, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Tịch Tiểu Hinh, mỉm cười nói.


Từ Trường Thương thành tới Lô Hề quận thành, sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, Tịch Tiểu Hinh cả ngày cũng chưa có ăn cơm.

Là một tiểu cô nương bình thường, sợ là đã sớm đói bụng.

"Đói!" Tịch Tiểu Hinh thành thật gật đầu.

"Vậy ca ca dẫn ngươi đi ăn cơm."

Nói xong, Tịch Thiên Dạ kéo tay Tịch Tiểu Hinh, lôi luôn cánh tay của di nương, đi ra ngoài cửa chính của Tịch gia.

Trên đường đi không có người nào dám ngăn cản, thậm chí không có ai dám nhìn thắng vào bọn hắn, trong đôi mắt tất cả chỉ có kính sợ cùng trốn tránh.

Lúc Tịch Thiên Dạ đi đến trước mặt Mạc Tinh tướng quân, bước chân bổng dừng lại, ánh mắt nhìn về phía của chính Tịch gia thản nhiên nói: " Các ngươi trở về nói cho người chủ sự của thủ phủ quận biết, không cần tới tìm ta, ngày khác ta sẽ đến nhà bái phỏng, tự mình đi tìm hắn.”

Nói xong, cũng không tiếp tục để ý gương mặt tái nhợt Xích Viêm vệ tướng quân, nhanh chân đi ra khỏi Tịch gia tổ trạch, Chu Khánh Diêm cung kính đi ở phía sau, giống như là đang phụng dưỡng vô thượng Quân Chủ, trong mắt trằn đầy sùng kính.

Trên giáo trường, tiếng hít khí lạnh không ngừng vang lên.

Lúc này tất cả mọi người đã hiểu ra, chủ nhân của người Tôn giả này chính là Tịch Thiên Dạ. Mặc dù trước đó cũng có người đoán như thế, nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi chuyện này không có khả năng được.

Tịch Thiên Hi ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tịch Thiên Dạ, nửa ngày không thể nào lấy lại tỉnh thần, người mà nàng đã từng xem thường, chẳng qua chỉ cảm thấy đó là một thiếu niên rất đáng thương, thế mà đã trưởng thành đến nước này, dù cho nàng cố gắng ngước đầu nhìn lên cũng không nhìn được.


Tịch gia lão tổ yên lặng không nói, trong mắt có chút hối hận cùng bất đắc dĩ, tuyệt đại thiên kiêu như thế, nếu ở lại Tịch gia thì Tịch gia sẽ cấp tốc quật khởi, rất có thể không còn là danh gia vọng tộc của Lô Hề quận thành, mà là danh môn vọng tộc của cả một Lan Lang quốc.

Đáng tiếc sự tình đã đến tình trạng như thế này thì hẳn biết đã không có cách vẫn hồi nữa rồi, Tịch gia bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn mất đi một người có tiêm năng vô hạn như thế, thậm chí tương lai có khả năng bước vào Đại tôn

“Chỉ trách ta chỉ chú ý tới tu luyện, cũng là tại ta a."

Tịch gia lão tổ thở dài, nếu không phải hẳn một lòng tu luyện, thỉnh thoảng đi ra quản lí gia tộc một chút, thì Tịch gia cũng không ra đến nông nỗi này, càng không đến mức để cho Tịch Thiên Dạ thoát ly Tịch gia.

"Lão tổ tông, ngươi làm sao phải thở dài, Tịch Thiên Dạ mạnh hơn lại có thể làm gì, hắn không phải người của chú mạch chúng ta, lưu lại đối với chủ mạnh bọn ta mà nói rất bất lợi, hiện tại hân một mình rời khỏi, đó không phải là điều tốt đẹp hay sao?”

Một vị nguyên lão của Tịch gia nhìn thấy Tịch tổ than thở, nhịn không được nói ra.

Nếu Tịch Thiên Dạ ở lại Tịch gia, chủ mạch bọn hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, địa vị cũng không vững vàng như trước kia nữa.

Hiện tại Tịch Thiên Dạ chủ động rời khỏi Tịch gia, kỳ thật trong lòng rất nhiều người chủ mạch đều âm thăm mừng thăm, không có Tịch Thiên Dạ, bọn hắn. vẫn có thể ở Tịch gia xưng vương xưng bá, ở Lô Hề quận thành làm ra nhiều điều hiển hách.

Mặc dù Tịch Thiên Dạ đã tước đoạt địa vị của chủ mạch, thậm chí dập cho tan nát.

Nhưng đó thì tính là cái gì cơ chứ người của chủ mạch mãi mãi cũng là chủ mạch, có huyết mạch gắn bó thì căn bản là không có cách tách bọn hẳn ra, trừ phi trải qua thời gian của mấy đời, chủ mạch huyết mạch đần đần bị đồng hóa, một mạch của bọn hẳn mới có thể chân chính hoàn toàn biến mất.


Nhưng Tịch Thiên Dạ có khả năng giám sát mấy đời của Tịch gia sao?

Vậy hiển nhiên không có khả năng.

Cho nên, chỉ cần lão tổ ở đây, chỉ cần một số nguyên lão của chủ mạch còn tồn tại, vậy bọn hắn chủ mạch sẽ trường tồn vĩnh viễn.

"Tâm nhìn hạn hẹp, ánh mắt nông cạn! Tịch gia ở trên tay các ngươi, sớm muộn có một ngày sụp đổ.” Tịch tổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phẫn nộ quát.

Bọn tiểu bối của gia tộc này không có ai tiến bộ, an vu hiện trạng, cả ngày chỉ biết là ở bên trong nhất tộc tranh quyền đoạt thế, nhưng lại không biết thế giới bên ngoài lớn bao nhiêu, thiên địa rộng lớn đến mức nào.

Nếu như Tịch Thiên Dạ có thể làm cho Tịch gia quật khởi, trở thành gia tộc mạnh mẽ nhất Lan Lăng quốc, thì việc nằm quyền thế cao nhất trong gia tộc có tính là gì.

Tịch gia các vị nguyên lão từng người cúi đầu, không dám chọc giận lão tổ của minh, nhưng trong lòng hết sức xem thường. Tịch gia có hơn ngàn năm lịch sử, nội tình tích lũy thâm hậu, làm sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy.

Tịch tổ thấy như vậy than nhẹ một tiếng, không nói nữa, có chút cô đơn xoay người rời đi. Hắn lớn tuổi rồi, nói không chừng sẽ biến mất bất cứ lúc nào, muốn đi quản lý Tịch gia cũng đã không đủ khả năng, dù sao muốn cải biến quan niệm của một gia tộc cần thời gian dài dằng dặc, hắn căn bản không làm nổi

Ánh mắt Chúc Tam Nương trở nên phức tạp, yên lặng nhìn bóng lưng đang rời đi kia, không khỏi liền nghĩ tới người đó.

Không thể không nói, Tịch Thiên Dạ rất giống cha của hẳn Tịch Chấn Thiên, khi hành động chả kiêng kị gì.

Nhưng mà đến việc khí phách thì Tịch Thiên Dạ mạnh hơn rất nhiều.

Nàng chưa bao giờ thấy người có uy nghiêm như thế, nàng chưa từng gặp qua Thánh Giả trong truyền thuyết, nhưng chắc hẳn uy nghiêm Thánh Giả cũng sẽ không mạnh hơn Tịch Thiên Dạ quá nhiều a.


"A! Ta nhớ ra rồi!"

"Trên khán đài, một tên khách khứa đột nhiên lớn tiếng thét lên, phảng phất đã nghĩ đến chuyện bất khả thi nào đó, trong mắt tràn đầy rung động, cả người đều vô cùng kích động.

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía hắn, có chút không khó hiểu nhìn qua.

Khách có thể tới Tịch gia tộc, nhiều ít cũng có một ít quyền thế địa vị, không có khả năng xuất hiện một người bị điên à.

"Tiên Thiên thánh mầm! Hắn chính là người sở hữu thiên phú Tiên Thiên thánh mầm trong truyền thuyết. Tại sao ta không nghĩ tới việc đó cơ chứ, ta trước đó tại sao lại không có nghĩ đến a... Kẻ sở hữu thiên phú Tiên Thiên thánh mầm kia của Học Viện Trường Thương, không phải tên là Tịch Thiên Dạ hay sao!"

Vị khách kia lớn tiếng la lên, thân thể run run, trong mắt vô cùng kích động.

Tiên Thiên thánh mầm a! Đây chính là thiên phú trong truyền thuyết, tương lai đã định trước thành thánh a.

Cái gì!

Lời vừa nói ra thì gương mặt rất nhiều người trở nên kinh ngạc.

Phảng phất có người đột nhiên thắp sáng một chiếc đèn nhỏ, rất nhiều người nhờ ánh đèn đã khai sáng đồ vật trong bóng đêm.

Có người một nhắc nhở, rất nhiều người trong chốc lát nghĩ đến người trong truyền thuyết của Học Viện Trường Thương trước đó không lâu.

Cái kia từ xưa đến nay, chưa bao giờ có liên quan tới Tiên Thiên thánh mầm truyền thuyết.


Bình luận

Truyện đang đọc