VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Lực lượng kinh người từ trên trời giáng xuống.

Trong mắt nữ nhân huyết tính quỷ tước tộc tràn đây bối rối.

Nếu nàng biết đến hai vị mỹ nhân hấp dẫn cực hạn như Lam Mị và Thải Thận Nhi còn không khiến Tịch Thiên Dạ mảy may rung động thì sẽ không ảo tưởng về bản thân như vậy.

Thần thủ đánh lên người nữ nhân huyết tỉnh quỷ tước tộc, khiến toàn bộ sức kháng cự của nàng vỡ nát trong khoảnh khắc.

Lực lượng kinh người xuyên qua cương khí phòng ngự của nàng, xáo trộn đấu đá hỗn loạn trong cơ thể Cuối cùng năng lượng bảo hộ bị phát động trực tiếp, một cỗ năng lượng không gian bao phủ trên người nàng, chớp mắt kéo nàng biến mất vào không gian sâu thẳm.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi nhớ lấy, bản tiểu thư sẽ không bỏ qua ngươi.

Giọng nói không cam lòng vang lên từ sâu trong không gian,không ngừng vọng lại khắp khu phế tích trong thần điện.

Sau khi hạ gục nữ nhân huyết tỉnh quỷ tước tộc, Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt quay người bỏ đi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mới trên đại lộ.

Tích phân của hẳn từ ba điểm vọt lên tận 160.

Hoàng hôn càng lúc càng tối, trên mặt đường chỉ thấy một bóng lưng đần kéo dài đến vô cùng.

Một vài kẻ ẩn núp trong bóng tối nhìn Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng kị.

“Quá mạnh! Lực lượng của hẳn cao hơn dự đoán của chúng ta rất nhiều. Khả năng hắn có thể đứng đầu trong toàn bộ những kẻ dự thi ở tầm Thánh cảnh viên mãn. "


"Thế quái nào hắn mạnh như vậy được? Chẳng phải người ta vẫn bảo tu sĩ trên Nam Man đại lục rất yếu đuối à. Nhìn lực lượng hiện giờ của hắn có khi đã gần trình độ Chuẩn Thánh rồi”

"Vừa có kẻ truyền tin ra rồi, dám chắc cường giả thần mạch nhân tộc sẽ kéo tới đây.”

"Một gã thổ dân nhãi nhép từ Nam Man đại lục thôi. Chẳng lẽ có thể lật trời nghiêng đất ở Hắc Bạch thần thành hay sao? Chờ thần mạch nhân tộc đến sẽ là ngày tận thế của hắn."

Trong bóng tối có không ít tiếng bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều bị chấn nhiếp bởi sức mạnh của Tịch Thiên Dạ.

Loại thẳng Tước Vân Đồng - Thất tiểu thư của Huyết tinh quỷ tước tộc một cách nhẹ nhàng gọn ghế như vậy hiển nhiên là rất mạnh. Tu vi cỡ đó, năng lực cỡ đó... E là không đứng ngoài 100 kẻ mạnh nhất ở không gian đấu chiến số 7.

Không ai dám động vào, Tịch Thiên Dạ cũng không hứng thú gì với những kẻ ẩn núp trong bóng tối kia.

Kẻ mạnh thực sự chỉ săn đuổi kẻ mạnh, đám kia còn chưa đủ tư cách lọt vào danh sách con mồi của hắn.

Một đám mây đen cuộn tới từ cuối đường chân trời, lấp đi vạt nắng tàn cuối cùng.

Toàn bộ nội thành đều chìm vào cảnh âm u. Từ không trung, mưa nhỏ đồn dập dội xuống, sau một lúc đã tưới ướt sũng từ vách tường, mặt đất cho đến người trong thành.

Tịch Thiên Dạ dừng bước, đầu hơi ngước lên trời, tay chắp sau lưng mặc kệ mưa phùn bay lất phất trên y phục.

Chỉ một đám mây đen đơn điệu lại khiến cho người ta nặng tru như thể núi đè.

Trên đường im ảng hết thảy, không có bất kì thanh âm nào phát ra. Ngay cả tiếng hít thở cũng nhỏ tới mức nghe không ra.


Ai nấy đều nhìn lên nguồn gốc của màn mưa nọ.

Chỉ thấy giữa mây đen là bảy tám thân ảnh cao lớn. Tất cả đều vô cùng khôi ngô, tựa như cự nhân đỉnh thiên lập địa.

Cùng lúc ấy, một cỗ uy áp kinh thiên động địa lan ra bao trùm vạn vật, khiến cho trên trời dưới đất đều run rẩy.

Thần mạch nhân tộc!

Cả đống người co rút đồng tử, thân thể căng cứng, vô thức rụt đầu vào bóng đêm che dấu ánh sự sợ hãi đầy trong mắt.

Ở Hắc Bạch thần thành không còn kẻ nào dám. nghi ngờ sức mạnh của Thần mạch nhân tộc.

Một lần hội tụ đủ tám vị cường giả của thần mạch nhân tộc có thể nói là hiếm thấy. Vì tính cả thần thành thì người của thần tộc này cũng chỉ mới hơn một ngàn.

Mà số tham dự Thôi Xán Chỉ Tinh đoán chừng cũng chỉ vài chục.

Tám vị cùng tới. Coi như toàn bộ người của thần mạch nhân tộc ở không gian đấu chiến số bảy đã có mặt đủ.

Người cầm đầu lại càng hấp dẫn ánh mắt đám đông.

Linh Nghiễm Hạ!


Những kẻ ấn nấp trong góc khuất chứng kiến người thanh niên cường tráng nọ bỗng hít sâu một hơi dồn dập.

Hiển nhiên gã thanh niên khôi ngô ấy tiếng tăm không nhỏ, tất cả đều nhận ra.

Linh Nghiễm Hạ! Nhất thế thiên tài hiếm thấy của thần mạch nhân tộc. Chưa đến 50 tuổi, hẳn đã đạt tới cấp độ Chuẩn thánh hầu. Trong toàn bộ đám thiên kiêu tuấn kiệt ở Hắc Bạch thần thành, hẳn xứng đáng lọt vào top đầu

Vừa hay dịp này diễn ra Thôi Xán Chỉ Tinh đại hội, nếu qua mấy chục năm nữa khi hắn tu luyện tới 80, thậm chí 90 tuổi thì sợ rằng sẽ thật sự đạt tới cấp độ Thánh Hầu. Cũng có thể còn mạnh hơn.

Ở Hắc Bạch thần thành, tu vi cao nhất chỉ lên đến Thánh cảnh viên mãn.

Nhưng tu vi không phải là tất cả, chỉ là một phần của thực lực mà thôi.

Có một vài tu sĩ dù không thể đột phá lên Đại thánh cảnh nhưng lực lượng cũng không kém hơn chút nào.

Cho nên hệ thống sức mạnh ở thần thành này khác biệt rất lớn so với Nam Man đại lục.

Thánh cảnh ở Hắc Bạch thần thành không nằm ngoài những cấp độ thường thấy là Thánh cảnh hạ vị, trung vị, thượng vị và viên mãn. Ngoài ra còn vài kiểu phân chia cấp độ khác.

Ở thần thành, bình thường thì trên Thánh cảnh viên mãn còn có Thánh hầu cảnh, Thánh vương cảnh, Thánh hoàng cảnh, Đại thánh hoàng cảnh.

Kỳ thật cái gọi là tam thập lục thánh hầu cùng thập nhị thánh vương cũng gộp với sự phân chia đẳng cấp ở Hắc Bạch thần thành mà tạo nên tôn vị mạnh nhất = Thánh Nhân.

Chỉ có điều, cái gọi là Thập Nhị thánh vương ở Nam Man đại lục lại không bằng Thánh vương ở Hắc Bạch thần thành.

Tình cảnh ở Nam Man đại lục không giống với thần thành. Ở đại lục, ai có tiềm lực đột phá làm thánh vương đều đã lên tới Đại thánh chỉ cảnh.


Nên Thập Nhị thánh vương ở Nam Man đại lục chỉ tương đương một vài Thánh hầu mạnh kha khá ở Hắc Bạch thần thành. Còn tam thập lục thánh hầu đến thần thành thì cũng chỉ ngang với những thánh hầu tâm thường nhất, có khi chỉ vỏn vẹn đạt tiêu chuẩn của thánh hầu mà thôi.

Thạch Nghĩ hoàng của Thạch Nghĩ tộc kỳ thật cũng chỉ là tu sĩ Thánh hầu cảnh ở Hắc Bạch thần thành.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi là nhân tộc mà lại dám một mực khiêu khích uy nghiêm của thần linh nhất mạch chúng ta, tội đáng chết vạn lần. Giờ cho ngươi một cơ hội, lập tức quỳ xuống nhận sai, việc này coi như xong."

Một đạo thanh âm uy nghỉ nhàn nhạt vang lên rên trời. Chỉ thấy Linh Nghiễm Dạ đứng giữa mây đen lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ. Hắn vô cùng cao lớn, đứng chung với kẻ khách phảng phất như bức tường, che kín hết thảy.

Khiêu khích uy nghiêm?

Tịch Thiên Dạ nghe vậy lắc đầu, mỉm cười nói:

"Bảo người khác khiêu khích uy nghiêm gì đó mà tài nghệ lại không bắng người ta. Không chịu nhận thất bại thì thôi đừng tham gia Thôi Xán Chi Tinh nữa.”

Những kẻ núp trong góc khuất nghe vậy cũng bật cười khe khẽ. Mấy câu của Linh Nghiễm Hạ đúng là có vẻ không chịu thừa nhận thất bại.

Đã tham gia Thôi Xán Chỉ Tinh thì phải chấp nhận việc có thể bị đào thải.

Chẳng lẽ chỉ cho phép các ngươi loại người ta, còn người ta thì không được loại ngươi? Đạo lý gì thế?

"Ngươi có quỳ hay không!"

Hai mất Linh Nghiễm Hạ càng ngày càng lạnh, một cỗ uy áp hung hãn đâm thẳng vào Tịch Thiên Dạ, tác phong thô bạo bá đạo vô cùng.

Nếu vì Tịch Thiên Dạ mà mất đi uy nghiêm, thế thì tự nhiên phải đòi về từ chính Tịch Thiên Dạ.

Chỉ khi Tịch Thiên Dạ quỳ xuống nhận sai, cung kính chịu thua mới có thể chứng tỏ oai thế bất khả xâm phạm của thần mạch nhân tộc.


Bình luận

Truyện đang đọc