VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Đại chiến ba ngày ba đêm?

Trong lòng Tịch Thiên Dạ cười lạnh, kiến thức của những tu sĩ của Thái Hoang thế giới này quá thức thấp kém, lại không biết tu tiên giả sau khi đột phá đến Kim

Đan kỳ là có giao cảm với trời đất, có thể dùng thần niệm của bản thân để tạm thay thế cho ý chí của thiên địa, vận chuyển thiên địa chi lực trong một phạm vi nhất định.

Mà trong Thái Hoang thế giới lại chỉ có Thánh Nhân hoặc Chuẩn Thánh mới miễn cưỡng hiểu được thế nào là vận dụng thiên địa chỉ lực mà Tôn giả bình thường cùng Đại Tôn lại không biết được.

Thiên địa nguyên khí bàng bạc như thủy triều hội tụ đến, điên cưỡng tràn vào thể nội của Tịch Thiên Dạ, hải nạp bách xuyên, hân giống như một cái lỗ đen, điên cuồng thôn phệ thiên địa tỉnh khí tỉnh thuần nhất, khí tức trên thân càng ngày càng cường đại, càng ngày càng dày đặc, quả thực còn sáng chói hơn cả mặt trời.

Chỉ một lát sau, chân nguyên trong thể nội của Tịch Thiên Dạ đã hoàn toàn khôi phục, giơ tay nhấc chân cũng có lực lượng di sơn đảo hải.

Hắn bước ra một bước, hư không nổ tung, trong nháy mắt hắn đã đi đến trước mặt Chuẩn Thánh của Tân gia, dùng một quyền đánh bay hẳn, đẩy hắn đi trăm dặm, đâm vào tường thành của Lô Hề Quận Thành, khiến thành trì khổng lồ lắc lư một trận.

“Ngươi...”

Chuẩn Thánh của Hoàng tộc nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn quỷ, lông tơ toàn thân dựng đứng, hẳn không phải Chuẩn Thánh cũng không có Thánh Đạo Chỉ quả vì sao có thể điều động thiên địa nguyên khí? Mà hắn lại có thể điều khiển thiên địa nguyên khí trong hai trăm dặm mà tất cả đều thuận theo hẳn, không có bất cứ trở ngại nào, phảng phất như thiên địa chỉ chủ.

Thủ đoạn cùng uy thế như vậy sợ rằng Thánh Nhân trong truyền thuyết cũng chưa chắc đã mạnh hơn hắn đi.


Tất cả mọi người trong Lô Hề Quận Thành đều hoảng sợ nhìn thân ảnh thiếu niên tuyệt thế vô song kia, hẳn lại có thể điều động thiên địa nguyên khí, đây chẳng phải là chỗ dựa lớn nhất của Chuẩn Thánh sao? Bán Thánh Chỉ Thể ở trước mặt hắn cũng chỉ miễn cưỡng chịu đựng mấy lần tổn thương?

"Không có khả năng, không thành thánh, không vào thánh đạo thì làm sao có thể điều động thiên địa nguyên khí?" Một Đại Tôn rung động không hiểu nói.

"Thật sự không có khả năng, ta đột phá đến Đại Tôn đã hơn hai trăm năm mà đến bây giờ vẫn không thể động chạm đến thiên địa chỉ lực, không có thánh đạo chỉ quả, không thông thánh đạo pháp tắc cũng không thể làm được”

Rất nhiều Đại Tôn đều chấn động, không ngừng lắc đầu, khoảng cách giữa bọn hắn đến thánh đạo là gần nhất, đã có thể nhìn đến Thánh đạo cho nên bọn hắn vô cùng rõ ràng, việc điều động thiên địa nguyên khí khó khăn bao nhiêu, không vào thánh đạo, không được thiên địa tán thành thì không có khả năng.

Đừng nói tu sĩ Lan Lăng Quốc mà cho dù những tu sĩ ngoại vực cũng trợn mắt há mồn.

Trong toàn bộ Nam Vực, thậm chí cả Trung Vực trong truyền thuyết kia cũng không nghe nói đến việc chưa vào thánh đạo đã có thể điều động thiên địa. nguyên khí.

Tịch Thiên Dạ chân đạp thiên địa, một người ép sáu vị Chuẩn Thánh, đánh nhau điên cuồng, đánh đến khi thánh huyết của bọn họ văng ra, không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc.

Các đệ tử của sáu thế lực Chuẩn Thánh cũng trợn mắt há mồm nhìn lão tổ nhà mình đang bị thua thê thảm trên không trung kia, trên mặt từng người đều có biểu lộ kinh hãi.

Lão tổ đã là Chuẩn Thánh trong thiên địa, vì sao lại như một đống cát trước mặt Tịch Thiên Dạ, tùy ý cho hắn đánh vậy.


"Tịch Thiên Dạ, ta với ngươi không đội trời chung." Chuẩn Thánh của Tân gia hổn hến giơ chân mắng to, khắp khuôn mặt toàn là vết máu, trên người rách rưới hệt như một tên ăn mày.

Mặc dù hắn có Bán Thánh chỉ thể, Tịch Thiên Dạ rất khó giết hẳn nhưng cứ bị đánh như thế thì ai mà chịu nổi.

Nhất là Chuẩn Thánh của Tân gia vừa mới đột phá không lâu, tự cao tự đại, đang ở thời điểm hăng hái nhất lại bị Tịch Thiên Dạ đánh như đánh cho trước mặt mọi người

"Hướng Khổng lão bất tử, người còn do dự cái gì nữa! Mau lấy Thánh Khí đi, Hoàng tộc các ngươi không chỉ có một kiện Thánh khi, ngươi không có khả năng không mang theo."

Chuẩn Thánh của Đế Sư Gia Tộc nhìn về phía Chuẩn Thánh của Hoàng tộc dốc hết sức kêu to, hai con ngươi điên cuồng.

Giờ khắc này sáu vị Chuẩn Thánh đã triệt biến dạng.

Bọn hẳn làm gì còn dáng vẻ của Chuẩn Thánh, trong mắt người khác quả thực là đống cát, thấy ngứa mắt là đánh.

Lấy Thánh khi!

Đám người nghe vậy giật mình, Thánh khí chứ không phải bảo vật thánh đạo.


Số lượng Thánh khí trong toàn Lan Lăng Quốc chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghe nói chỉ có Trường Thương Học Viện, Hoàng tộc cùng Đế Sư gia tộc mới có Thánh khí.

Đương nhiên, lần Hắc Ám Náo Loạn bộc phá không lâu trước đó đã thể hiện ra Cửu Tiêu Lâu cùng Thiên Bảo Cung cũng có thánh khí.

Nhưng cho dò là thế thì Thánh khí cũng thuộc hàng phượng mao lân giác, bất kỳ một kiện nào cũng là trấn tông chỉ bảo, không đến thời khắc sống còn không thể lấy ra.

Chuẩn Thánh của Hoàng tộc khẽ cau mày, ánh mất hơi do dự, Thánh khí lăn này Hoàng tộc mang đến là át chủ bài lớn nhất khi vào Thiên Lan di tích, không đến bước cuối cùng không thể sử dụng

Chẳng lẽ vì đối phó một tên Tịch Thiên Dạ mà phải sử dụng đến át chủ bài sao?

"Thánh khí!" Chuẩn Thánh của Bắc Nguyên Lâm gia nhìn về phía Chuẩn Thánh của Hoàng tộc.

"Hướng huynh, ngươi cũng đừng cất giữ nữa. Mấy người chúng ta đã bị Tịch Thiên Dạ đánh cho thê thảm như vậy, đã mất hết mặt mũi, nếu không lật lại được thì biết giấu mặt đi đâu” Chuẩn Thánh của Tây Lĩnh Vương gia cũng trầm giọng nói.

"Hướng huynh, mau đem thánh khí ra đi, nếu không diệt được Tịch Thiên Dạ, ta không thể nuốt trí Chuẩn Thánh của Tần gia.

Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc đã nói toạc ra, bổn vị Chuẩn Thánh còn lại tự nhiên không có khả năng để cho Hoàng tộc tàng trữ, thí nhau thúc giục.

Thánh khí cũng không phải của bọn hắn, sau khi sử dụng có hậu quả gì, có bị để mắt tới hay không bọn hắn cũng mặc kệ. Năm vị Chuẩn Thánh sẽ không cân nhắc cho Hoàng tộc, diệt được Tịch Thiên Dạ là kết quả tốt nhất.


"Hướng huynh, Tịch Thiên Dạ không chết, tương lai người chết lại là chúng ta, chúng ta đã không có đường lui, không cần do dự nữa”

Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc nhìn về phía Hướng Lỗ, hẳn bức bách Hướng Lỗ cũng là hành động bất đắc dĩ, Tịch Thiên Dạ phải chết, nếu không, ngày sau Tịch Thiên Dạ triệt để trưởng thành vậy bọn hắn còn có đường sống?

Chuẩn Thánh của Đế Sư gia tộc vừa dứt lời đã bị Tịch Thiên Dạ đánh bay, mấy chiếc răng cũng rơi ra ngoài, mặc dù ỷ vào Bán Thánh Chi Thể để chữa rong nháy mắt nhưng trong lòng hắn vẫn phát điên.

Không diệt được Tịch Thiên Dạ, khó mà xả bớt được mỗi hận trong lòng.

Ngay sau đó, Chuẩn Thánh của Hoàng tộc Hướng Lỗ cũng bị một quyền của Tịch Thiên Dạ đập bay, hung hăng đâm xuống mặt đất, đào ra một cái hố sâu.

"Tốt! Nhưng mà chư vị cũng phải giúp ta chút sức lực, Thánh khí quá mạnh, một mình ra sợ rằng chỉ thôi động được một ít lực lượng."

Ánh mắt của Chuẩn Thánh Hoàng tộc lóe lên một vòng lãnh sắc, rốt cục cũng quyết định.

Tịch Thiên Dạ không chết sẽ khiến bọn hắn ăn không ngon, ngủ không yên, chuyện đã tới nước này bọn hắn đã không còn đường lui rồi.

Chuẩn Thánh của Hoàng Tộc bò lên từ dưới mặt đất, ánh mắt trang nghiêm tới cực điểm.

Hắn lấy một cái vòng tròn từ trong tay áo ra, vòng tròn kia vừa mới xuất hiện đã làm thiên địa chấn động, đại lượng pháp tắc hiển hiện ra từ hư không, thiên địa nguyên khí trong vòng trăm dặm đột nhiên rồng đậm hơn rất nhiều, một cỗ thánh uy có như không bao phủ rong lòng mọi người toàn thành, bầu không khí bỗng nhiên nặng nề đến cực điểm.

Hướng Lỗ nằm chặt vòng tròn kia, ném về phía trước, trong khoảng khắc quang mang của vòng tròn đại thịnh, bay lên cửu thiên, trên đó hiển hiện lít nha lít nhít hàng ngàn, hàng vạn đạo phù văn, không ngừng câu thông với pháp tấc của thiên địa, pháp tắc của toàn bộ Lô Hề Quận Thành bỗng nhiên phát sinh biến hóa rất nhỏ.


Bình luận

Truyện đang đọc