VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ nhìn về phía quả bóng tối tăm đó, thứ đó hiện vẫn đất động như cũ trên mặt đất cùng với đó là từng cơn giật giật, giống như là mạch đập. của đại địa. Từng tia khí tức t: quỷ dị từ bên trong quả bóng từ từ lộ ra, phạm vi 10 mét xung quanh không khí giống như bị ma khí ăn mòn, bắt đầu tối tăm như chìm vào thời hỗn độn khai hoang.

Xuy xuy!

Những âm thanh quái dị từ bên trong hình cầu tối †ăm vang lên, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng kịch liệt, giống như có vật gì đó sắp thức tỉnh bên trong.

Bên ngoài quả bóng xuất hiện từng hoa văn màu tím, trong tiếng vang quái dị đó, những hoa văn màu tím sậm này đột nhiên từng chút một vỡ vụn ra, đột nhiên một cái móng vuối gầy như que củi từ bên trong quả bóng hướng đưa ra ngoài, cái móng vuốt đó màu xám đen, bên trên được bao phủ bởi từng mảnh vảy sắc bén dày kín lít nha lít nhít, năm móng tay bén tựa lưỡi đao, sáng lạnh lóng lánh.

Đám người bên dưới chân Thánh sơn từng cái vẻ mặt khẩn trương, ma chủng trong truyền thuyết rốt cục. muốn phá xác xuất thế sao!

Đối với phần lớn tu sĩ mà nói, cả đời cũng cũng chưa chắc một lần gặp được ma chủng, chỉ là được biết đến theo những cuốn sách cổ, hoặc là qua lời kể của bậc trưởng bối mà thôi.

Dù sao, lần trước khi ma tai bùng nổ, cũng là chuyện của hơn trăm năm trước rồi.

Tịch Thiên Dạ dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía quả bóng đó, hắn không ngờ rằng, bên trong Thái Hoang thế giới thế này cũng có loại sinh vật này. Nói như vậy, thế giới này chắc không quá xa với tiên giới của hẳn, cũng không là một thế giới không người biết đến bên trong vũ trụ này.


Bên trong vũ trụ bao la mù mịt này chứa vô tận các. sinh linh, giống như cát bụi trong vũ trụ vậy. Mà số chủng tộc của mỗi sinh linh lại nhiều hơn trăm triệu, cơ bản không có cách nào thống kê rõ ràng được, bởi vì mỗi một thời khắc lại có chủng tộc bị hủy diệt, cũng có chủng tộc mới được sinh ra.

Mặc dù như vậy, từ thời hằng cổ đến nay có những chủng tộc đứng tại đỉnh cao nhất, đứng trên mọi chủng tộc lại chưa từng thay đổi, không biết đã qua bao lâu, có thể đã hơn ngàn triệu năm đều chưa từng xảy ra cải biến.

Và Nhân tộc chính là một trong số đó, nhân tộc được xưng là đệ nhất đại tộc trong toàn vũ trụ, vì nhân số rất nhiều, trải rộng khắp vũ trụ và không hạn chế bất cứ nơi nào.

Tại những đỉnh cao chủng tộc trong vũ trụ có một chủng tộc luôn có địa vị rất cao, trong đó có một chủng tộc gọi là Thủy tổ ma tộc, chủng tộc này có lịch sử vô cùng lâu đời, lai lịch rất bí ẩn, rất khó quay ngược lại để tìm đến sự khởi nguồn của chủng tộc này, bọn hắn có tố chất thân thể cực kỳ mạnh mẽ. Từ xưa đến nay đều là như thế, tại bất kỳ một cái nào thời đại nào họ đều là chủng tộc đứng ở hàng ngũ đỉnh cao của vũ trụ.

Bên trên ma chủng có thể cảm nhận được, có từng tia khí tức của Thủy tổ Ma tộc trên người hắn.

Đây cũng không phải nói ma chủng này là Thủy tổ Ma tộc, thực tế số lượng Thủy tổ Ma tộc rất là thưa thớt, nhưng mỗi người trong bọn hẳn đều rất mạnh mẽ, được vũ trụ ví như khi mới chào đời đã có thể dùng tay xé đôi những tiên nhân bình thường nhất, tất cả đều không phải là nói quá.

Ma chủng trước mắt này, có thể là ra đời tại thời kỳ Nguyên Thủy ma khí tan rã nên khi sinh là chỉ có thể là hạ đăng ma tộc, hơn nữa khi chăm chú nhìn vào ma chủng, có thể thấy ma khí không tình thuần mà là hỗn tạp, bên trong hạ đẳng ma tộc cũng là yếu kém nhất. Nếu so với kim tự tháp thì khả năng ở vào tầng dưới, khoảng cách với Thiên Ma Tộc, Cổ Ma tộc, Huyết Ma tộc cực kỳ xa xôi. Những bộ tộc này, cái nào cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy nhưng thực sự lại chỉ là ma tộc phụ thuộc của Thủy tổ ma tộc mà thôi.


Một tiếng tiếng rít chói tai xuyên thấu tận trời cao, truyền đến phạm vi mười dặm, như kim châm vào tai, rả rích không dứt.

Đấy là thời điểm mà Ma chủng triệt để phá xác mà ra, vù một tiếng phóng lên tận trời, một cỗ ma khí theo đó mà cuồn cuộn quét ngang bầu trời, nhiệt độ chợt hạ, trong nháy mắt trên mặt đất ngưng kết ra một tầng u màu đen băng tỉnh.

Việc Ma chủng xuất thế dẫn tới nhiều tiếng hô kinh ngạc, tất cả mọi người ánh mắt đều tụ tập trên người ma chủng, trong khoảng khắc từng cái ngừng thở ngay cả thở nhẹ ra cũng không dám.

"Sinh linh này thật là đáng sợ, cách cả màn trời mà đã có thể cảm nhận được trên người từng luồng tà khí băng lãnh truyền tới cùng sát ý ngút trời như muốn tiêu diệt hết thảy."

"A, ma chủng quả thật là đáng sợ, không những dữ tợn mà khuôn mắt thực sự xấu xúc phạm người nhìn mà"- Một nữ học viên trang điểm lòe loẹt nhìn ma chủng nói.

Sau lưng ma chủng mọc lên một đôi cánh bằng thịt màu đỏ máu, hắn thấp bé nhưng cường tráng, toàn thân được che kín bởi một lớp vảy màu tro đen, mỗi một cái vảy xung quanh rìa đều hiện ra ánh sáng sắc bén, mỗi ngón tay đều cong như móc câu, sau lưng từng sợi gai ngược lóng lánh. Nhất là trên mặt của nó, có một lớp da thật dày, dường như một lớp áo giáp hình quái vật, chỉ có một đôi mắt màu đỏ tươi tà ác và dữ tợn lúc nào cũng hiện ra từng tia tà quang là lộ ra bên ngoài, khi vừa xuất hiện liền tản mát ra sát ý ngút trời.

"Tên ma chủng này mặc dù chỉ có tu vi Tông cảnh một tâng; nhưng toàn thân nó kiên cố, cứng rắn như sắt, lực lượng lớn vô cùng, tốc độ lại nhanh như điện, chẳng những có thân thể mạnh mẽ, mà khi hắn sinh ra đã có tu vi Tông cảnh; huyết mạch khẳng định không quá thấp, nói không chừng có thiên phú thần thông. Một hung vật mạnh mẽ như vậy, cho dù những tu sĩ có tu vi Tông cảnh ba hoặc bốn tầng đều có thể mất mạng, Tịch Thiên Dạ hắn có thể đối phó được sao."


Vu Ứng Hải sắc mặt ngưng trọng, nhìn về phía Tịch Thiên Dạ ánh mắt thậm chí có chút tuyệt vọng, tiếc thay cho Tịch Thiên Dạ vốn có có tư cách thành Thánh mà giờ có thể sẽ bỏ mạng tại đây.

Ma chủng đáng sợ thế nào, hắn rõ ràng nhất. Hơn một trăm năm trước, hắn đã tự mình trải qua bên trong ma tai, có thể nói là núi thây biển máu, xác chết vạn dặm, máu chảy thành suối. Mỗi một tên ma chủng thường thường có thể giết chết ba bốn tên tu sĩ nhân loại ngang nhau về tu vi, trong trận chiến đó Nam Man đại lục tổn thất số lượng Thánh Giả cũng không chỉ có một vị.

"Vu tiền bối, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn một mầm mống có khả năng thành Thánh giả bị ma chủng giết chết?" Phó viện trưởng Ngu Kim Đấu tràn đầy lo lắng, hắn vừa mới dùng thần niệm truyên âm cố gắng cùng viện trưởng liên hệ, thế nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm gì.

Vu Ứng Hải thở hắt ra sau đó nhắm mắt lại, tràn đầy vô lực lắc đầu nói: "Không có cách nào, Hổ Tổ chính là †ổ tiên của học viện, địa vị cao thượng, luôn nói một không hai, hắn một khi đã quyết định chuyện gì, thì không ai có thể làm trái."

Dù cho hăn là cao quý Đại Tôn, nhưng ở trước mặt Hổ Tổ hẳn vẫn như cũ chỉ là một tên tiểu bối.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn hướng ma chủng, trong mắt không lộ vẻ vui bưồn. Ở kiếp trước, ngay cả Thủy tổ ma tộc gặp phải hắn đều phải ngoan ngoãn nghe lời mà đi vòng, một tên so với Thủy tổ ma tộc không biết cách bao nhiêu đời, chỉ là một tên cấp thấp ma vật lây dính một tia Thủy tổ ma tộc mà thôi, thực sự khó mà khiến trong lòng hắn lưu lại cái gì.

Ma chủng giống như cảm nhận được Tịch Thiên Dạ đang khinh thường hắn, con mắt màu đỏ tươi bắn ra sát khí, vãy cánh một cái, bay rít lên không trung. Nháy mắt thân hình ma chủng biến mất ngay tại chỗ, hóa thành một cái tàn ảnh màu máu, xẹt qua hư không, trong chớp mắt liền xuất hiện ngay sau lưng Tịch Thiên Dạ.

Một cái huyết thủ bổ xuống, kèm theo sát khí bao phủ, trong nhát mắt không khí đều tựa như ngưng kết lại không cho bất luật cái gì cử động.


Nếu đổi lại là một tên tu sĩ có tu vi bình thường, khi đối mặt với một trảo hung lệ như vậy, đừng nói tránh né.

Có khi chỉ cần xuất hiên mùi vị huyết tinh đó xộc vào. người, cũng có thể đem hẳn dọa ngốc tại chỗ.

Ánh mắt Hổ Tổ lạnh băng nhìn theo, trong lòng thì cười lạnh liên tục. Nhóc con, dám ở trước mặt Hổ Tổ ta phách lối, ta sẽ để cho ngươi ăn chút đau khổ, để ngươi biết biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.

"Một tên tiểu ma đầu cũng dám hiển uy."

Tịch Thiên Dạ nhếch mép khinh thường, trong cơ thể vận chuyển Thái Thượng Trường Sinh Quyết, một cỗ hạo nhiên chỉ khí bỗng nhiên bao phủ toàn thân, khí tức vẫn theo hắn vận chuyện công pháp mà tăng lên, kéo dài như vạn dặm nước sông, cuồn cuộn như chín tầng biển mây, một luông thuần khiết hạo nhiên chính khí vọt lên tận trời, quét ngang thiên địa.

Trong nháy mắt liền bao phủ một cách điên cuồng lên mùi máu tanh sát khí cùng ma khí, không trụ được lâu liên bị từng đợt hạo nhiên khí tức đánh cho xơ xác, coi như là hết thảy âm u, ô - uế, tà ác trên thế gian đều tiêu tán chứ đừng nói chút ma khí cùng sát khí này. Giống như Thần Thánh giáng xuống, làm mặt trời giữa trưa chiếu sáng vạn dặm xua đuổi hết thảy tà ác, cùng ô ếu vậy.

Ma chủng rít lên một tiếng, mùi máu tanh của chính hắn biến mất làm cho sát ý trong con mắt tiêu tán, lại hóa thành sợ hãi cùng kiêng ky, như gặp phải thiên địch của ma tộc, hắn theo bản năng điên cuồng rút lui.

Tịch Thiên Dạ tùy ý bước ra một bước, thân ảnh phiêu hốt bất định lại bình yên đến xuất trần, thong thả, nhẹ nhõm mà lại nhanh chóng đến quỷ dị, nháy mắt liền đuổi kịp ma chủng. Bàn tay vỗ xuống hướng ma chủng, khí tức cuồn cuộn tuôn ra, tất cả đều hướng ma chủng ép lại.


Bình luận

Truyện đang đọc