VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Rất nhiều người đột nhiên phát hiện, nếu như đổi thành bọn họ, như vậy bọn họ nhất định sẽ lựa chọn cái sau.

Đổi họ, sinh đời sau cho hoàng tộc, căn bản là không phải việc gì khó.

Trong một tòa tửu lâu tinh xảo không quá cao cấp cũng không thô tục, Cao bàn tử đang ôm một nữ tử tuổi thanh xuân, ngồi trên đài quan sát của tửu nhìn trận chiến tuyệt thế trên bầu trời.

Đột nhiên nghe được chuẩn thánh hoàng tộc nói, hắn đột nhiên phù một tiếng, phun hạt bồ đào trong miệng ra ngoài.

“Sai lầm, quá sai lầm a! chân chính thánh mầm đặt ở trước mặt lại không chịu lôi kéo, còn bỏ mặc không để ý, ta đã từng muốn kết giao với hẳn a, tại sao cuối cùng lại từ bỏ. Ngu xuẩn, quá ngu xuẩn a."

Trong mắt Cao bàn tử tràn đầy hối hận, hẳn một đời leo lên quyền quý, kết giao đủ loại bạn tốt, quan hệ rộng khắp thiên hạ, luôn biết đào móc những người có tiềm lực lớn. Nhưng mà bận rộn một đời, lại bỏ qua một người có tiền lực lớn nhất.

Lúc trước ở Cửu Tiêu lâu, nếu hẳn không bỏ dở nửa chừng, kiên quyết không rời, đứng ở bên người Tịch Thiên Dạ, thậm chí dũng cảm vì hẳn đứng ra.

Như vậy tương lai sau này, Cao bàn tử hắn sẽ vinh hoa phú quý cỡ nào, toàn bộ Lan Lăng quốc còn ai dám chọc giận hẳn, không ai dám xem thường hắn.

Bây giờ thì tốt rồi, người ta đã đứng ở trên chín tầng mây, nếu bây giờ chạy đi kết giao chẳng khác nào dệt hoa trên gấm, hơn nữa còn bị người ta xem thường.

Tịch Thiên Dạ không có lý do gì phải từ chối điều kiện của chuẩn thánh hoàng tộc, không chút nghỉ ngờ nào, vào giờ phút này, kết cục đã định, cũng sẽ không có sóng gió gì nữa


Mà Tịch Thiên Dạ chắc chắn sẽ một bước lên thẳng tới chín tầng trời, từ nay về sau thiên hạ tôn kính, dù cho thành viên hoàng tộc đứng trước mặt hẳn cũng phải cúi đầu.

Tịch gia, bầu không khí đặc biệt tầm lặng.

Nếu Tịch Thiên Dạ không đổi họ, lúc bọn họ đi ra ngoài vẫn có thể mặt dày nói hẳn là người của Tịch gia.

Nhưng nếu hắn đổi họ thành họ của hoàng tộc, vậy còn quan hệ gì Tịch gia bọn họ? Dù sao vốn dĩ Tịch Thiên Dạ đã không thừa nhận hẳn là người của Tịch gia.

"Kỳ thực, Tịch Thiên Dạ gia nhập hoàng tộc cũng. chưa chắc là chuyện xấu, mặc kệ thế nào, hắn vẫn mang dòng máu Tịch gia, mãi mãi không thế thay đổi. Hơn nữa, đối địch với sáu thế lực chuẩn thánh, sống chết khó lường. Ai dám nói sau khi Tịch Thiên Dạ chết "trận, Tịch gia sẽ không bị liên lụy?"

Một giọng nói nhỏ vang lên, lời vừa ra, đám người Tịch gia đồn dập cảm thấy có lý, Tịch Thiên Dạ đổi họ gia nhập hoàng tộc, chính là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng Tịch Trạch Khôn, Tịch Chấn Xung cùng các thành viên chủ mạch lại cứng đơ người, vẻ mặt khó coi.

Mâu thuẫn giữa đôi bên là không thể hóa giải, bọn họ không phải đối thủ của Tịch Thiên Dạ, nhưng rất mong chờ sáu vị chuẩn thánh giết chết hãn để hả giận.

Thế nhưng, ông trời trêu ngươi.

Tịch Thiên Dạ không chết, hơn nữa một bước lên trời.

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tịch Thiên Dạ, thậm chí rất nhiều tu sĩ vực ngoại cũng đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Toàn bộ đại lục Nam Man này, Thiên phú của Tịch Thiên Dạ là vô cùng hiểm thấy, cho nên hành động này của hoàng tộc Lan Lăng Quốc là rất bình thường.

Quận chúa Thiên Huân lôi kéo ống tay áo của quận vương Hướng Văn Ích, sắc mặt nàng có chút quái lạ, có chút chờ mong, có chút bối rối, lại có chút ngượng ngùng.

Bởi vì hoàng tộc chỉ có thể thành hôn cùng thành viên hoàng tộc khác! Như vậy chẳng phải là nàng cũng sẽ có cơ hội?

Tuy rằng nàng không phải dòng chính hoàng tộc, nhưng vẫn là thành viên hoàng tộc, mà cha nàng đường đường là quận vương.

"Đồng ý đi!" Chúc Tam Nương ngước nhìn bóng. người ngạo nghề trên bầu trời, than nhẹ một tiếng


Tuy rằng gia nhập hoàng tộc có chút khuất nhục, thân là nam nhị, làm như vậy rất khó coi, nhưng mấy, chục năm hoặc trăm năm sau, Tịch Thiên Dạ triệt để trưởng thành, thậm chí tương lai thành thánh. Đến lúc đó ai còn quan tâm vấn đề này, tất cả mọi người thấy hắn đều sẽ cung cung kính kính.

Không thể không nói, thiên phú của Tịch Thiên Dạ mạnh gấp trăm lần so với phụ thân của hẳn.

Nếu nàng có thể trẻ lại mấy chục tuổi, trở lại thời thiếu nữ, nói không chừng nàng sẽ điên cuồng theo đuổi Tịch Thiên Dạ.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, vẻ mặt quái lạ nhìn vị chuẩn thánh hoàng tộc kia, trong lòng có chút không biết nên khóc hay cười.

"Ngươi muốn đồng hóa ta?" Tịch Thiên Dạ thắn nhiên nói

"Không phải đồng hóa, mà là liên hiệp với nhau mà thôi, huyết thống hoàng tộc chúng ta cũng không kém, đã từng ra mười mấy vị thánh nhân, hoàn toàn. xứng với ngươi."

Hoàng tộc chuẩn thánh thản nhiên nói.

"Xứng với ta?"

Tịch Thiên Dạ nghe vậy mim cười, lại lắc lắc đầu nói: "Không nói những tới chuyện đồng hóa hay không đồng hóa, hoặc gia nhập hoàng tộc hay không. Trước tiên chúng ta hãy nói đến một vấn đề khác."

"Ta nói rồi, ta cho các ngươi thời gian mười ngày đến phủ đệ của ta quỳ xuống xin lỗi, việc này không thể bỏ qua. Nhưng mà các ngươi lại xem lời nói của ta như gió thoảng bên tai. Tất cả mọi người đều nói Tịch Thiên Dạ ta là một người thô bạo, ngông cuồng, bá đạo... Nhưng các ngươi có biết, đắc tội ta sẽ hậu quả gì sao. Bản đế đã cho các ngươi cơ hội, nhưng đáng tiếc các ngươi không biết trần trọng."

Mỗi khi nói ra một câu, khí tức trên người Tịch Thiên Dạ càng thêm cường thịnh, đến cuối cùng, chẳng khác gì một văng mặt trời, chói mắt đến cực điểm. Từ trên người hắn tắn ra một lưỡng đế uy tuyệt cường, quân lâm thiên hạ, vô địch vũ trụ, quả thực chấn động đến cực điểm, thậm chí đế đạo pháp tắc ẩn giấu ở sâu rong hư không cũng đột nhiên bị kích động, dường như muốn hiển lộ ra.


Tiên đế là khá niệm gì, chính là sinh linh đừng đầu cả vũ trụ, là ngự trị trên trời xanh, là người thống trị chúng sinh vạn vật. Đừng nói trêu chọc tiên đế, dù chỉ là có hơi hơi bất kính với tiên đế, đều là vô thượng trọng tội. Cửu thiên thập địa, chư thiên vạn giới, thiên địa pháp tắc, dù ngươi trốn ở bất cứ nơi đâu cũng không có đất dung thân, cũng sẽ bị thiên địa tru diệt.

Trong tất cả mấy vị tiên đế, kỳ thực tính tình của hắn đã được xem là rất rất rất tốt, cơ bản không thể tìm được một vị tiên đế nào có thể hiền hòa hờ hững hơn hắn.

Đáng tiếc bọn họ lại không biết điều này, hơn nữa còn khiêu khích hắn rất nhiều lần.

Tiên đế tức giận, sao có thể chỉ là chuyện cười!

Tịch Thiên Dạ bước ra từng bước một, ánh sáng trên người càng ngày càng ngưng tụ, càng ngày càng rực rỡ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thấu hư không.

"Ngươi từ chối?"

Con ngươi chuẩn thánh hoàng tộc đột nhiên co rút lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ. Nguyên bản hẳn tự tin có tám phần mười khả năng là Tịch Thiên Dạ sẽ đáp ứng, nhưng không ngờ hẳn không biết tốt xấu, tự tìm đường chết.

"Giun đế, Ta không phải cùng ngươi đàm luận cái gì gia nhập hay không gia nhập, mời chào hay không mời chào. Dám nhiều lần khiêu khích bản đế, không biết hối cải, tội đáng chết!”

Một âm thanh lạnh băng vang vọng trong thiên địa, dường như ẩn chứa thiên uy, cuồn cuộn không ngừng, thiên lôi vang trầm.


Bình luận

Truyện đang đọc