VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Linh Lan Nặc phức tạp nhìn Thánh Long thảo trong tay nhưng không vui sướng như trong tưởng tượng, nàng nhìn Tịch Thiên Dạ chẩm chằm, hơi cúi người nói:

"Cám ơn ngươi, sau khi trở lại Hắc Bạch thần thành ta nhất định sẽ báo đáp.”

Những thiếu niên Hắc Bạch thần thành khác cũng có chút áy náy, Tịch Thiên Dạ đã cứu bọn hẳn, hiện tại lại vì giúp bọn hắn lấy Thánh Long thảo mà thiếu chút nữa đã vẫn lạc trong tay thượng cổ ma thú, mặc dù mục đích cuối cùng của Tịch Thiên Dạ chính là Thánh Nhân quả, nhưng trong lòng bọn họ vẫn có chút áy náy.

Cố Vân và Cố Khinh Yên một trái một phải khoanh chân ngồi bên cạnh Tịch Thiên Dạ, yên lặng thủ hộ cho hắn, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, ngay cả những thiếu niên Hắc Bạch thần thành kia, một khi bước qua thì các nàng cũng sẽ phóng ra khí tức lăng lệ để cảnh cáo.

Linh Lan Nặc vốn muốn tiến lên đưa cho Tịch Thiên Dạ mấy khỏa thánh dược chữa thương của Hắc Bạch thần thành, nhưng thấy mấy người Cố Vân cảnh giác như thế, hiển nhiên là không tin tưởng bọn họ, sau cùng cũng chỉ có thế bất đắc dĩ coi như thôi.

“Tịch Thiên Dạ tĩnh tu tương đối lâu, bởi vì thi triển ngũ hành linh thể tiêu hao quá nhiều nguyên khí, không thể khôi phục trong thời gian ngắn.

Mãi mười ngày sau, Tịch Thiên Dạ mới từ từ mở mắt, triệt để khôi phục lại.

Cả người thần thái sáng láng, ánh mắt nội liễm, hai mắt trong veo tính mịch như đầm nước. Rốt cuộc đã không còn cảm giác được sự suy yếu từ trên người hắn, nhưng cũng đồng dạng không cảm giác được sự mạnh mẽ, giống như hẳn chỉ là một người phàm bình thường.

Cố Vân và Cố Khinh Yên ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Chanh Quang cũng cao hứng, Tịch Thiên Dạ chính là sương sống của các nàng, sau khi hẳn bị thương thì mấy người đều cảm nhận được bầu không khí đè nén cùng lo lắng.

Mấy ngày qua Cố Khinh Yên và Cố Vân thủ hộ bên người Tịch Thiên Dạ, nhìn như trấn định nhưng kỳ thật trong lòng các nàng đều vô cùng khẩn trương.


Không nói mặt khác, nếu như sáu thần mạch thiếu niên kia có ác ý, hai người bọn họ chắc chắn không ngăn được.

Cũng may, sang ngày thứ hai thì sáu thiếu niên kia liền cáo từ rời đi, bọn hẳn chạy về tham gia thần nữ phong thiện đại điển.

Chanh Quang thì càng không cần phải nói, nàng vừa đột phá đến Thánh cảnh, chỉ là một cái hạ vị cảnh Thánh Nhân mà thôi, nhiều nhất chỉ có thể so sánh với trung vị cảnh Thánh Nhân phổ thông.

Trong mười ngày này, Chanh Quang phụ trách đề phòng cùng tuần tra xung quanh, theo dõi mọi động thái trong phạm vi ngàn dặm xung quanh, nếu phát hiện nguy hiểm thì sẽ lập tức báo cho Cố Vân, có mấy lăn nàng suýt gặp phải nguy hiểm.

Tịch Thiên Dạ mim cười nhìn hai nữ vẫn luôn thủ hộ bên cạnh mình, nhẹ gật đầu với các nàng.

“Tịch Thiên Dạ, lá gan của ngươi thật là lớn."

Cố Khinh Yên vẫn còn sợ hãi nói.

Vì một gốc Thánh Nhân quả mà thiếu chút nữa đã bỏ mạng.

Theo các nàng thì Tịch Thiên Dạ thật có chút hiểm tượng hoàn sinh, quá mạo hiểm.

Tất nhiên là Tịch Thiên Dạ lười giải thích lý do.

Thế nhưng quả thật đúng là sẽ có rất nhiều người tại Nam Man đại lục nguyện ý mạo hiểm tính mạng vì một gốc Thánh Nhân quả.


Nghĩ đến đây Cổ Khinh Yên hết sức hưng phấn nói:

"Ngươi có lấy được Thánh Nhân quả không? Cho ta xem chí bảo trong truyền thuyết một chút xem đến cùng thì dáng dấp của nó là như thế nào."

Cổ Vân và Chanh Quang cũng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, ánh mắt hết sức tò mò, tại nhân tộc Thiên Vực thì Thánh Nhân quả cũng vô cùng hiếm thấy, thuộc vào hàng thiên địa kỳ trân.

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, lấy Thánh Nhân quả ra đưa cho mấy người Cố Khinh Yên.

Thánh Nhân quả ôn nhuận như ngọc, giống như một đứa bé ngủ say, làn da trắng noãn bóng loáng khiến người thương yêu.

Cố Khinh Yên nâng niu Thánh Nhân quả trong lòng bàn tay, trong mất tràn đầy kinh ngạc cùng tán thần.

Bỗng nhiên, trong đầu Cố Khinh Yên bốc lên một suy nghĩ láu cá, nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, kéo ra đôi môi đỏ thắm làm bộ muốn cắn Thánh Nhân quả.

Nhưng điều khiến nàng thất vọng chính là dù môi nàng đã chạm vào Thánh Nhân quả mà Tịch Thiên Dạ lại không hề phản ứng chút nào.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi không sợ ta thật sự ăn một miếng Thánh Nhân quả à."

Cổ Khinh Yên liếc mắt, không ngờ rằng mình muốn trêu chọc Tịch Thiên Dạ một chút, thế mà lại thất bại. Đồng thời trong lòng lại có chút hết sức ngạc nhiên, Tịch Thiên Dạ bốc lên nguy hiểm tính mạng mới lấy được Thánh Nhân quả, không có khả năng không thèm để ý. Nói cách khác, Tịch Thiên Dạ lại có thể tín nhiệm nàng như vậy, trong lòng nàng không hiểu dâng lên một cỗ ấm áp.


"Muốn ăn thì cứ ăn.”

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Cố Khinh Yên không biết rằng việc này không quan hệ gì đến tín nhiệm. Trong lòng Tịch Thiên Dạ, Cố Khinh Yên vẫn luôn giúp hẳn rất nhiều, ít nhất hẳn vẫn coi nàng như bằng hữu. Một Thánh Nhân quả mà thôi, cho nàng ăn hết cũng không sao. Lòng dạ cùng khí phách Tiên Đế, người thường tự nhiên không thể hiểu được. Dù không thể luyện thành Nguyên Anh tạm thời, Tịch Thiên Dạ vẫn còn rất nhiều biện pháp tăng cường lực lượng của mình.

"Vậy thì ta sẽ ăn thật."

Cổ Khinh Yên thấy Tịch Thiên Dạ lãnh đạm như vậy, dường như không coi việc này ra gì, trong lòng không phục, lại lần nữa làm bộ muốn cắn. Hừ! Dối trá, ta xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.

Một cái Thánh Nhân quả có thể gia tăng xác suất Thánh Nhân viên mãn cảnh đột phá đến Đại Thánh, dù không phải Thánh Nhân viên mãn cảnh ăn vào thì hiệu quả cũng rất kinh người, tuy không thể đột phá đến Đại Thánh cảnh, nhưng hoàn toàn có thể giúp nàng đề cao một cảnh giới, trực tiếp bước vào Thánh cảnh viên mãn cũng là dễ như trở bàn tay.

Trọng bảo như thế làm gì có ai không quan tâm, trong thiên hạ không một ai có thể thờ ơ.

"Ngươi ăn cái rắm."

Cố Vân đoạt lại Thánh Nhân quả, hung hãng trừng mắt lườm Cố Khinh Yên, rồi nhét Thánh Nhân quả trở lại tay Tịch Thiên Dạ, sau đó ngăn trước mặt Cố Khinh Yên, không cho Cố Khinh Yên.

“Ngươi suốt ngày bênh vực hắn.”

Cố Khinh Yên liếc mắt, rất là khinh thường lườm Cố Vân, ngươi chỉ dại trai là giỏi!

Cố Vân không thèm để ý đến Cố Khinh Yên, coi như không trông thấy.

Tịch Thiên Dạ cười cười nói:


"Tại Hắc Bạch thần thành có rất nhiều đại cơ duyên, bảo vật gì cũng có, một cái Thánh Nhân quả mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm."

“Ngươi nói rất đúng, thế nhưng... bảo vật tại Hắc Bạch thần thành cũng không phải của ngươi, ngươi đâu thể thích gì được nấy a.”

Cố Khinh Yên trợn mắt nhìn Tịch Thiên Dạ.

"Cái này cũng không hắn, đi tới Hắc Bạch thần thành thôi."

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, dẫn đầu bước ra rồi phóng lên tận trời.

Hắc Bạch thần thành ở trung ương vực Hắc Bạch, dù đi vào vực Hắc Bạch theo hướng nào thì cũng phải đi rất xa mới đến.

Đám Tịch Thiên Dạ đi càng sâu thì càng thấy vực Hắc Bạch bất phàm.

Tại trung tâm vực Hắc Bạch, gần như hoàn toàn không có Thiên Địa Pháp Tắc, giống như một tử vực vậy. Trọng lực cùng kết cấu không gian so với Nam Man đại lục thì ít nhất mạnh hơn gấp trăm lăn, nhân loại bình thường và tu sĩ Thiên cảnh trở xuống căn bản không thể tới này, bởi vì không gian trọng lực nơi đây có thể ép bọn hẳn thành bánh thịt.

Bởi vậy tại trong vực Hắc Bạch căn bản là không thể xé rách không gian, trừ phi ngươi là tu sĩ Đế Cảnh hoặc Tổ Cảnh.

Lực lượng mà Thánh Nhân cảnh phổ thông có thể phát huy tại vực Hắc Bạch nhiều nhất cũng chỉ có thể so với tôn giả cảnh tại Nam Man đại lục.

Sau năm ngày, đám Tịch Thiên Dạ rốt cục cũng đến Hắc Bạch thần thành, có điều thời điểm bọn hẳn thấy Hắc Bạch thần thành thì tất cả đều sửng sốt.

Nơi đây so với trong tưởng tưởng của bọn hắn thì hoàn toàn khác biệt...


Bình luận

Truyện đang đọc