VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

"Tịch Thiên Dạ, Huyết Bức Sơn Lâm là thí luyện năng lực sống sót của tu sĩ, từ xưa đến nay, người trẻ tuổi lại có thiên phú cũng không phải ít, nhưng nếu không thể trưởng thành thì cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi."

"Chỉ có tuyệt thế thiên tài có thể thuận lợi trưởng thành, tương lai mới có thể bước đến đỉnh cao, bễ nghề thiên hạ."

"Vì thế trên con đường thành thánh, bảo đảm an †oàn tính mạng mới là trọng yếu nhất, tương lai mới có một tia hi vọng."

"Bên trong Huyết Bức Sơn Lâm có 3000 con Huyết Bức tu vi tông cảnh, 10 vạn con tu vi Linh cảnh, bất kỳ tu sĩ linh cảnh nào đối mặt với một quần thể Huyết Bức khổng lồ như thế cũng không thể mạnh mẽ chống đỡ, đừng nói là linh cảnh, cho dù là tông cảnh, thậm chí là tu sĩ Thiên cảnh đến đây, cũng không thể cùng một lúc đối phó nhiều con Huyết Bức như vậy. Vì vậy ngươi nên hiểu rõ, muốn xông qua khu rừng này, cần phải có trí tuệ cùng năng lực sống sót cao, mà không phải chỉ đơn thuần dựa vào thực lực."

Tịch Thiên Dạ nghe vậy nhàn nhạt gật đầu, hắn đã hiểu rõ mục đích cửa ải thứ hai này.

Không sai, một tuyệt thế thiên tài có năng lực sống sót kém, rất khó chân chính trưởng thành, trưởng bối trong tông môn không thể lúc nào cũng bảo vệ hắn, mà một tuyệt thế thiên tài lúc nào cũng được bảo về sẽ vĩnh viễn không thể thành thánh. Con đường Thánh lộ nhấp nhô, nhất định phải trải qua trăm ngàn khó khăn, mới có cơ hội thành công. Chỉ có giữ cho mình một lòng không sợ gian nan nguy hiểm, bất khuất kiên cường, mới có thể đi tiếp.

"Nên nói ta đã nói rõ ràng, hiện tại ngươi có thể lựa chọn tiếp tục đi tiếp hoặc từ bỏ. Nếu như ngươi lựa chọn tiếp tục tiến lên, xác suất sống sót chỉ có một phần mười, cho dù vào thời điểm mấu chốt ta sẽ ngoại lệ ra tay cứu giúp, cố gắng bảo vệ mạng sống của ngươi, nhưng tỉ lệ tử vong vẫn cao tới chín phần mười. Mà nếu như ngươi lựa chọn lùi bước, ngươi vẫn sẽ được lưu danh sử sách học viện Trường Thương, trở thành học viên được học viện coi trọng nhất."

Vu Ứng Hải nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, im lặng chờ đợi sự lựa chọn của hắn.

Hắn đã nói rất rõ ràng, tu sĩ Linh cảnh đi xông Huyết Bức Sơn Lâm, chín chết một sống. Khó khăn như vậy là vì hắn dựa trên năng lực của Tịch Thiên Dạ mà đưa ra suy tính, nếu như đổi thành tu sĩ bình thường, chính là mười chết không còn mội...


Nếu như lúc này Tịch Thiên Dạ lựa chọn lùi bước, hắn cũng sẽ không xem thường, tu sĩ cần phải biết lượng sức mà đi, biết tiến biết lùi, biết nhẫn nhịn, nếu như cho rằng mình không thể làm được, quyết đoán giã từ sự nghiệp khi còn đang trên đỉnh vinh quang, ngược lại sẽ khiến người ta lau mắt mà nhìn.

Nhưng như vậy cũng có nghĩa Tịch Thiên Dạ xông thánh lộ thất bại, con đường thành thánh cũng sẽ trở nên xa vời. Bởi vì dù chỉ một lần lùi bước cũng sẽ mài mòn sự sắc bén của bản thân, đã không còn sự can đảm, quyết tâm như trước, không còn thế như chẻ tre xông lên nữa.

Tất cả mọi người đứng dưới Thánh sơn đều đang nhìn Tịch Thiên Dạ, chờ đợi sự lựa chọn của hắn.

"Tiểu thư, Tịch Thiên Dạ sẽ lùi bước sao? tu sĩ linh cảnh đi xông Huyết Bức Sơn Lâm quá khó đi."

Chanh Quang cầm cây dù giấy che nắng cho Cố Vân, hai người một chủ một tớ lẳng lặng đứng ở bên bờ hồ, tĩnh như hồ nước, không chút gợn sóng.

"Hắn sẽ không lùi bước." Cố Vân nhẹ nhàng lắc đầu: " hắn đã quyết định làm chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi."

Quen biết nhau nhiều năm như vậy, tự nhiên nàng rất hiểu Tịch Thiên Dạ, thiếu niên kia nhìn như nhát gan yếu đuối, nhưng trong lòng rất quật cường, đã quyết định làm chuyện gì sẽ kiên trì đến cùng.

"Trời ạ! Như vậy chẳng phải hắn sẽ chết ở trên Thánh sơn." Chanh Quang trừng mắt, mặt hiện vẻ đáng tiếc nói.

Huyết Bức Sơn Lâm không phải là nơi mà một tu sĩ linh cảnh có thể xông qua, chỉ có chân chính Thánh mầm mới có một cơ hội nhỏ nhoi, Tịch Thiên Dạ có phải là thánh mầm không, chẳng ai có thể chắc chắn. Hơn nữa cho dù hắn là thánh mầm, xác suất thành công sẽ không vượt quá năm phần mười. Bởi vì chỉ cân một chút sơ sẩy rất có thể bị đám Huyết Bức vây chết.


Đừng nói là Tịch Thiên Dạ, cho dù là tiểu thư của nàng không giải trừ phong ấn Thánh đạo trong cơ thể, mà chỉ dựa vào tu vi bây giờ mà xông vào Huyết Bức sơn Lâm, sợ là cũng có chút vướng tay vướng chân.

"Chanh Quang, ngươi đang nói bậy cái gì?."

Cố Vân nghe vậy mắt trừng Chanh Quang một cái, đuôi lông mày cau lại, mặt hiện vẻ sầu lo.

Chanh Quang lè lưỡi một cái, không dám nói lung tung nữa.

Mã Vinh Phát ngồi một mình trên một khối đá nổi trong hồ, nhìn về phía Thánh sơn không nói một lời, hắn không cùng mọi người tụ tập một chỗ, mà chỉ một người lắng lặng ngồi. Tịch Thiên Dạ có biến hóa kinh người như vậy thật khiến hắn có chút khó tin, có lúc hắn thật sự rất hoài nghi, Tịch Thiên Dạ của bây giờ có phải là người huynh đệ mà hắn quen biết bao lâu nay.

Quen biết mười mấy năm, mặc dù hắn biết Tịch Thiên Dạ vẫn không cam tâm, nhưng khẳng định sẽ không có ý hại người, dù là bây giờ Tịch Thiên Dạ cùng trước đây như hai người khác nhau.

"Mặc dù không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta vẫn chúc mừng ngươi."

Mã Vinh Phát nở nụ cười nhẹ, hắn biết theo thời gian trôi qua, khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa. Tịch Thiên Dạ như là một ngôi sao mới nổi, tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Mà hắn chỉ là một người không có thiên phú, đã định sẵn cả đời chỉ có thể sống dưới sự che chở của gia tộc, một người ăn no chờ chết mà thôi, thậm chí hắn có thể giữ được vị trí người thừa kế gia tộc hay không cũng rất khó nói.


Tất cả mọi người đều đang đợi Tịch Thiên Dạ đưa ra lựa chọn.

Nguyễn Quân Trác, Cố Vân, Mã Vinh Phát, quận chúa Thiên Huân, thập thất hoàng tử, Hướng Quảng Hi, Tô Tri Thần, Trần Bân Nhiên, Mạnh Vũ Huyên...

Từng người một, hoặc là bạn của Tịch Thiên Dạ, hoặc là kẻ địch Tịch Thiên Dạ, lúc này đều đang đợi.

Bởi vì ai cũng biết, quyết định của Tịch Thiên Dạ sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết cùng tương lai của chính hắn

"Hy vọng ngươi là một người không biết điều." Trong lòng Tô Tri Thần tràn đây đố ky, hắn vô cùng hy vọng Tịch Thiên Dạ đi khiêu chiến Huyết Bức Sơn Lâm, rồi sau đó chết ở bên trong Thánh Sơn.

" Nếu hắn dám đi khiêu chiến Huyết Bức Sơn Lâm, ta sẽ đánh giá hắn cao một chút."

Ánh mắt thập thất hoàng tử lạnh lùng nhìn thiếu niên trên Thánh sơn thật sâu.

Quận chúa Thiên Huân sờ môi, chẳng biết vì sao. trong lòng nàng lại có chút chờ mong.

Hăn thật dám khiêu chiến Thánh lộ nơi mà mọi người không dám khiếu chiến sao, Thanh niên kia đã từng rất kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại trong tiệc sinh nhật của nàng. Đến cùng thì hắn có tư cách để nàng ngượng mộ sao.

Tịch Thiên Dạ nhìn mảnh rừng núi tràn ngập sương máu, không ngừng có tiếng hô sắc bén cùng quỷ dị từ bên trong núi rừng truyền ra làm người sởn cả tóc gáy.


" Nguyên lão, ngươi đứng chờ ta ở phần cuối Huyết Bức Sơn Lâm đi."

Tịch Thiên Dạ chậm rãi nói, sau đó nhàn nhã đi về phía trước, tựa như hản không phải đi đến nơi nào hung hiểm cùng khó lường, thật giống như đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình vậy.

Vu Ứng Hải nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ thật sâu, nửa ngày sau hắn cười ha hả, âm thanh chấn động đến chín tầng mây:

" Được, lão già này sẽ đứng chờ ngươi ở phần cuối Huyết Bức Sơn Lâm."

Một khắc kia, thời điểm Tịch Thiên Dạ đi vào Huyết Bức Sơn Lâm, toàn trường yên tĩnh. Mà một khắc sau cả hồ nước như sôi sục lên, từng tiếng kinh hô vang lên bốn phía.

"Tịch Thiên Dạ thật sự đi vào Huyết Bức Sơn Lâm, hắn điên rồi sao! Tu sĩ linh cảnh không thể xông qua a, dù là tu sĩ tông cảnh đều không có niềm tin tuyệt đối."

"Thật là can đảm! Phó Hạo Cơ ta rất ít khi phục người, Tịch Thiên Dạ xem như là một cái."

"Hắn muốn chết, thật không biết tự lượng sức mình." Có người cười gẳn nói.

"Cũng chỉ có trưởng lão tu vi Thiên cảnh mới có thể xông qua Huyết Bức Sơn Lâm mà không lộ chút sơ hở nào, bởi vì không thể run rẩy, không thể bị vây nhốt, nếu không sẽ bị vô tận Huyết Bức dây dưa đến chết."

" Tu sĩ linh cảnh, thực sự không thể nghĩ được hắn sẽ xông qua bằng cách nào, trừ khi hắn có thể tàng hình."


Bình luận

Truyện đang đọc