VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nội môn đệ tử tham gia khảo hạch cũng không còn nhiều, đếm đại khải chỉ còn hơn ngàn người, nếu so với mấy vạn người trên quảng trường truyền công thì nhân khí phải ít hơn mấy chục lần.

Bất quá, bình thường bởi vì quảng trường truyền công ai cũng có thể tiến đến tiếp nhận khảo hạch, cho nên mới được gọi là quảng trường truyền công. Còn quảng trường nội môn đệ tử thì chỉ là ngoại môn đệ tử, đồng thời phải xông qua cửa ải của ngoại môn đệ tử mới có thể tham gia

Vẻn vẻn một cửa ải đệ tử sợ là có thể đào thải chín mươi chín phần trăm số người.

Đương nhiên đó chỉ là tiêu chuẩn bình thường, nếu là loại khảo hạch cấp chín như Tịch Thiên Dạ, sợ là ngoại trừ hẳn cùng Lam Mị thì đến một bóng người cũng không có ở quảng trường nội môn.

Khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều chỉ trỏ về phái hẳn, nghị luận ầm ĩ, hình như hắn rất nổi tiếng, ai ai cũng biết vậy.

Tịch Thiên Dạ rất kì quái, hắn không quan trọng mình có nổi danh hay là không, nhưng tất cả mọi người đều chú ý đến hẳn thì là vì sao? Không phải Lam Mị càng nên được nhìn đến sao?

Dung mạo khuynh quốc tuyệt thế và khí chất của Lam Mị dù là hắn nếu sơ sấy đều sẽ bị mị hoặc, đừng nói những người trẻ tuổi, khí huyết mạnh mẽ dưới quảng trường kia. Chỉ sợ một khi Lam Mị xuất hiện, ánh mắt mọi người sẽ không thế dời đi.

Tịch Thiên Dạ nghỉ ngờ nhìn về phía bên cạnh, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện đã không thấy bóng dáng Lam Mị đâu cả.

Không đúng! Trước đó rõ ràng cả hai cùng từ trong vết nứt không gian đi ra, vì sao một người sống sờ sờ ra đấy đột nhiên không thấy tăm hơi gì rồi?


Bất quá, hẳn rất nhanh liền phát hiện ra Lam Mị, nhưng điều dở khóc dớ cười là chẳng biết từ lúc nào, Lam Mị đã lẫn nào giữa đám đông, bao phủ trong một tăng hắc vụ, không có bất kỳ ai thấy rõ chân dung, nàng.

Xem ra bất kỳ Ma tộc nào đến thế giới nhân loại đều sẽ có thói quen giấu đầu hở đuôi.

Tịch Thiên Dạ lắc đầu, từ khảo hạch nội môn xong, vậy không cần thiết cùng với Lam Mị một chỗ nữa, hắn tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, hấp thu nốt phần Thần Tàng khí còn lại.

Trước đó hẳn chỉ mới hấp thu được một phần mười, vốn là định giữ lại chín phần mười đối phó với xúc tu nước, nhưng được Lam Mị cứu, nên lúc này đây đều đang được chứa trong khí hải của hẳn.

Đợi sau khi hấp thu đủ toàn bộ Thần Tàng khí, sợ là tu vi của hẳn có thể đuổi sát Lam Mị, có một bước tiến thật lớn trên Thiên Tôn cảnh.

Mặc dù Tịch Thiên Dạ muốn yên tĩnh tụ luyện, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi lăn ra đây cho ta."

Một tiếng hét lạnh lẽo vang lên, một bóng người nhanh chóng từ chỗ sâu trong quảng trường đi ra, thân mặc trường bào màu vàng xanh, phía trên thêu hình rồng, theo sau là một đám người, ám mắt sùng kính ngưỡng mộ nhìn về phía hẳn.


Tịch Thiên Dạ nhíu mày, nhìn về phía thanh niên mặc trường bào xanh vàng kia, ánh mắt đần dần lạnh lại.

Tên thanh niên kia dẫn theo một đám người nhanh chóng lao tới, vây quanh lấy Tịch Thiên Dạ.

Ánh mắt cả đám nhìn về phía Tịch Thiên Dạ có chút bất thiện, kèm theo chút sát ý, như là mèo thấy chuột vậy.

“Người của Phúc Hải thánh quốc?"

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn vào thanh niên kia, cảm nhận được khí tức Phúc Hải Thánh Thể, lạnh lùng hỏi.

“Công Tôn Võ Quá chính là đường đệ của ta, mặc dù không phải anh em ruột, nhưng cũng là người trong hoàng tộc chúng ta. Ngươi giết hắn, chính là đang gây hấn với Phúc Hải thánh quốc, cũng như đang gây hấn với ta!"

Thanh niên kia ngạo nghễ nhìn Tịch Thiên Dạ, tựa như hắn chính là quân vương nhìn xuống chúng sinh, có thể tùy ý nhào nặn Tịch Thiên Dạ, xử lý dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt đám người trên quảng trường đều nhìn sang, chuyện vui như này sao có thể không hóng hớt được, nghị luận chỉ trỏ ầm.


“Tịch Thiên Dạ gặp phiền toái ròi, sự tình của hắn ở quảng trường truy sát của Phúc hải Thánh quốc"Tịch Thiên Dạ gặp phiền toái ròi, sự tình của hắn ở quảng trường truyền công đã bị truyền ra hoàn toàn, chỉ căn hắn còn ở Thiên Lan di tích một ngày, liền không có khả năng thoát khỏi sự truy sát của Phúc Hải thánh quốc."

"Nếu như ở trên đại lục, hắn còn có khả năng thoát được. Dám giết hoàng tử và Thánh Nhân của Phúc Hải thánh quốc, đúng là ăn gan hùm mật gấu, hoàn toàn không sợ chết."

"Bên cạnh Tịch Thiên Dạ không phải có một vị Thánh Nhân rất đáng sợ sao? Giết Thánh Nhân phổ thông như giết gà, vì sao Công Tôn Vô Võng còn dám trêu chọc?”

"Cái này thì ngươi không biết rồi, Cố Khinh Yên cùng vị nữ Thánh Nhân Cố Vân đã sớm xông qua khảo hạch đệ tử nội môn, tiến đến cửa ải đệ tử nội môn. Một khi bước vào cửa ải tiếp theo, các nàng liền không có khả năng quay trở lại, giờ khắc này Tịch Thiên Dạ đã là tứ cố vô thân.”

"Đúng vậy, thời gian Tịch Thiên Dạ tiến đến cửa ải đệ tử quá lâu, rất nhiều người dù tiến tới sau hắn cũng đã vượt lên rồi. Kỳ thật nếu Công Tôn Võ Võng không phải muốn chờ Tịch Thiên Dạ, sợ là cũng đã sớm bước vào cửa ải đệ tử nội môn."

Công Tôn Vô Võng, thiên kiêu chỉ tử của Phúc Hải thánh quốc, lớn hơn Công Tôn Vô Quá mười mấy tuổi, nhưng thiên phú cũng không chênh lệch với Công Tôn Vô Quá, thậm chí càng mạnh hơn.

Bởi Công Tôn Vô Võng trước trăm tuổi liền đột phá Thánh cảnh, bây giờ chính là Thánh Nhân hàng thật giá thật

Đây cũng là lí do vì sao hân có thể đi vào quảng trường khảo hạch đệ tử nội môn, tham gia cửa ải đệ tử nội môn.

Có thể đột phá Thánh cảnh trước trăm tuổi đều là siêu cấp thiên tài thiên phú trác tuyệt, dù là toàn bộ đại lục cũng không có bao nhiêu, mỗi một người đều sẽ là trọng điểm bồi dưỡng và săn sóc.


Công Tôn Vô Võng tuổi trẻ tài cao, vừa là người đột phá Thánh cảnh trước trăm tuổi, lại còn là thành viên hoàng tộc của Phúc Hải thánh quốc, có thể hiểu được sự kiệu ngạo của hẳn từ đâu ra.

Trong mắt hắn, cái gọi là tuyệt thế thiên tài như Tịch Thiên Dạ này chỉ là một đống cứt, đến chó cũng không thèm ăn, một tên thổ dân quê mùa cũng dám so sánh với thánh quốc huy hoàng.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn qua, hẳn không ngờ rằng lại có một người trẻ tuổi của Phúc Hải thánh quốc xuất hiện lúc này, thậm chí còn càn rỡ ngang ngược hơn cả Công Tôn Vô Quá hôm trước, hẳn giết nhiều người trên quảng trường như vậy, xem ra hiệu quả hù sợ là con số âm.

Kỳ thật, Tịch Thiên Dạ hiểu nhầm.....

Nếu Cố Khinh Yên và Cố Vân ở đây, thì dù cho Công Tôn Vô Võng thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám mạo hiểm bước ra. Thế nhưng Cố Khinh Yên và Cố Yên không có mặt, đã bước vào cửa ái đệ tử nội môn, không thể quay đầu, Công Tôn Vô Võng mới có thể dám hung hăng mãnh bạo đứng ra.

Theo hắn, người đáng sợ thực sự chính là Cố Khinh Yên và Cố Vân, chứ không phải tên thổ dân nhãi nhép như Tịch Thiên Dạ, Tịch Thiên Dạ chỉ là một tiểu bạch kiểm, được hai nữ nhân bảo hộ mà thôi. Dù cho có chút thiên phú, có chút năng lực, thậm chí còn mạnh hơn em họ Công Tôn Vô Quá của hẳn, nhưng thì có làm sao?

Dù có thể giết được Công Tôn Vô Quá, nhưng Tịch Thiên Dạ cũng chỉ là một Tôn giả mà thôi, dù hắn có nghịch thiên hơn nữa cũng không thể mạnh hơn Thánh Nhân, cũng không phải người người trên thế gian này đều là Thiên Tôn.

Cho nên, trong ánh mắt mọi người trên quảng trường, Tịch Thiên Dạ mất đi hai siêu cấp bảo hộ tuyệt thế dung nhan kia, liền nhỏ bé yếu ớt như thỏ con, tùy tùy tiện tiện một đỉnh phong thế lực nào phái ra hai Thánh Nhân cũng có thể nhẹ nhàng trấn áp hắn.

"Anh, trên người Tịch Thiên Dạ có bí mật rất lớn, mà thời điểm hân xông qua bia đá Thương Lan Thiên Tâm Kiếm còn thu được đánh giá cấp chín, cơ hồ có thể khẳng định hẳn đạt được tương đối hoàn chỉnh Thương Lan Thiên Tâm Kiếm, tuyệt đối không thể để hắn rơi vào tay Phúc Hải thánh quốc."

Tại một góc hẻo lánh ở quảng trường, Vân Tương Quân khoanh chân ngồi cạnh một thanh niên mặc áo xanh, đôi mắt có chút ngưng trọng, nói.


Bình luận

Truyện đang đọc