VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Tại một điểm truyền tổng trong Đấu Chiến cung, bỗng thấy bạch quang lóe lên. Một bóng người cao lớn từ trong hư không xuất hiện, chật vật hạ xuống mặt sàn lạnh lẽo.

Người này toàn thân phú đầy tro bụi, sắc mặt trắng bệch, người có dấu vết thương tích.

Đó chính là Linh Thừa Nguyên vừa mới từ không gian trong cổ thành trốn ra ngoài.

Ánh mắt của hẳn mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ cung điện trống rỗng chỉ còn lại một mình. Thân hình cao lớn của gã run lên bần bật, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh sợ hòa lẫn xấu hổ giận dữ. ”A a a..."

Hân gào lớn tựa như phát điên, tóc tai bù xù không ngừng đập phá đồ vật quanh người.

Nhưng Đấu Chiến cung truyền thừa lâu đời, không biết rèn đúc từ vật liệu gì mà nên, Linh Thừa Nguyên đá thúng đụng nia một phen chẳng những không những làm sứt mẻ cung điện một chút nào, ngược lại hai nắm đấm máu thịt be bét

“Tịch Thiên Dạ, ta và ngươi không đội trời chung, ta muốn giết ngươi, nhất định...”

Linh Thừa Nguyên giống như một con dã thú điên cuồng, ánh mắt đỏ máu phẫn nộ,

Sau đó không lâu, trong cung điện trống trải một lần nữa xuất hiện cảnh tượng không gian gợn sóng. Sau đó, lại thêm 2 thân ảnh rơi xuyên qua.

Không ai khác, chính là 2 gã hảo hữu của Linh Thừa Nguyên.

Hai gã thanh niên thần mạch nhân tộc hiện thân xong cũng lập tức nhìn bốn phía, phát hiện trong cung điện trống trải chỉ có một mình Linh Thừa Nguyên đang biểu lộ một vẻ đờ đẫn.

Một trận cảm xúc kinh dị mà hoang đường xuất hiện trong lòng bọn hắn.

Người đầu tiên!

Linh Thừa Nguyên chính là kẻ đầu tiên bị đào thải ra khỏi đấu chiến đại hội Thôi Xán Chi Tinh,.


||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Hắn vừa sáng tạo ra lịch sử thần mạch nhân tộc...

Mà đâu chỉ Linh Thừa Nguyên, hai người bọn họ cũng vậy.

Bọn chúng cũng nhận hết danh hiệu làm kẻ thứ hai và thứ ba bị tống cổ khỏi Thôi Xán Chi Tinh.

Chuyện này, nếu như xảy ra với các chủng tộc bình thường ở Thiên Lan thì không sao. Thậm chí là với lục đại thần tộc cũng chưa có vấn đề gì. Dù sao kẻ tham dự Thôi Xán Chỉ Tinh nhiều như vậy, mười mấy vạn con người sẽ có ưu có khuyết. Lục đại thần tộc không phải ai cũng là cường giả, có một vài thiếu niên yếu ớt tham gia bị đào thải là thường tình.

Nhưng thần mạch nhân tộc bọn hắn thì khác, khác biệt hoàn toàn.

Thần mạch nhân tộc bọn hẳn đều là cường giả, phàm tham gia Thôi Xán Chỉ Tinh đấu chiến đại hội sẽ không đạt thành tích quá tệ. Suốt lịch sử thần mạch nhân tộc tham gia đại hội thống kê lại ít nhất cũng hơn sáu vạn người rồi.

Vậy mà trong mười mấy vạn cái tên tham gia, lại đứng nhất từ dưới lên như bọn hắn thì thực không thể tin nổi.

Ba người đứng ở điểm truyền tống vắng lặng trong cung điện, mắt ánh đều chất đầy vẻ hoảng sợ cùng bối rối.

Bọn hắn đã ý thức được rằng, bản thân e là sẽ lưu danh mãi trong lịch sử thần mạch nhân tộc. Nhưng mà là xú danh, là điển hình của khuất nhục và thất bại.

Chốc lát sau, điểm truyền tống lại có không gian gợn sóng, phút chốc liền thấy thêm vài thiếu niên tộc.

Mấy tên thiếu niên dị tộc tuổi tác rất nhỏ, đại để chỉ khoảng mười mấy mà thôi, hơn nữa lại chỉ là tu vi Tôn giả cảnh.

Bọn chúng xuất hiện xong, chứng kiến trong cung điện vắng người lại có mấy thân ảnh cao to thì đều sững sở cả đám.


“Thần mạch nhân tộc... Chuyện quái quỷ gì đây?

Cơ hồ chỉ một thời gian ngắn sau khi đám Linh Thừa Nguyên bị đào thải, tin thần mạch nhân tộc chiếm trọn vị trí từ thứ đếm ngược đổ lên ở Thôi Xán Chỉ Tinh đại hội đã truyền ra ngoài

Toàn bộ Đấu Chiến cung, thậm chí toàn bộ Hắc Bạch thần thành cũng vì thế mà xôn xao.

Trong mắt rất nhiều người tràn đầy vẻ không thể tin nổi, thậm chí có chút buồn cười..

Tựa như ngươi nghe được những chuyện hoang đường kiểu: quán quân vận động viên điền kinh chạy thua cả học sinh tiểu học; game thủ chuyên nghiệp đánh không lại tân thủ vừa nhập môn, cường giả Thánh cảnh bó tay trước tu sĩ phàm cảnh vậy

Dù là thiên tài của thần mạch nhân tộc cũng không thể nào bị rớt đài đầu tiên. Thế mà lần này lại ôm cả ba vị trí đếm ngược từ đáy.

Ầm!

Một tiếng vang lớn.

Tại một gian phòng trang nhã thanh tịnh bên trong Đấu Chiến cung, một đàn ông trung niên cường tráng cầm chén trà trong tay thô bạo ném xuống, mảnh vỡ văng tứ phía, nước trà loang lổ đầy mặt sàn.

"Quái quỷ gì đây! Ai có thể nói cho ta biết, đến cùng chuyện quái quỷ gì!"

Người trung niên khôi ngô đó dộng tay lên bàn trà, mất trợn trừng trừng hướng về phía mấy gã thiếu niên mặt mũi sáng sủa cao ráo.

Linh Thừa Nguyên cùng hai người khác cúi đầu, một lời cũng không dám thốt lên, lộ ra vẻ cứng ngắc khó coi hiếm thấy.


"Mấy thẳng phế vật! Như cứt! Mà cứt chó cũng không bản

Người trung niên nổi trận lôi đình, trợn mắt trừng trừng, trên trán nổi đầy gân xanh, giận đến mức thân thể phát run.

Thần mạch nhân tộc chiếm giữ ba thứ hạng đầu tiên đếm ngược từ dưới lên ở giải đấu Thôi Xán Chỉ Tinh. Chuyện tiếu lâm đơn giản này sẽ bị các chủng tộc khác ở Hắc Bạch thần thành cười giễu đến vạn năm sau.

"Xuẩn tài, rác rưởi, tội đồ...!"

Người trung niên giận không thể nhịn nổi, chỉ tay vào mặt đám Linh Thừa Nguyên nói vài câu lộn xộn.

Có thể nhìn trước, sau này ai còn dám khoác loác thần tộc nhân mạch mạnh mẽ đến đâu, tôn quý bất phàm ra sao, bộ tộc không có kẻ yếu như thế nào, ba gã kia sẽ bị người ta lôi ra để phản bác và chế giễu.

"Giải đấu mấy vạn người tham dự mà lại đứng hạng một hai ba từ dưới lên. Các ngươi sao không đớp cứt đi?"

Linh Thừa Nguyên siết chặt nằm đấm, móng tay cảm vào trong thịt, máu tươi trào ra cũng không biết. Hắn mím chặt môi một chữ cũng không dám nói.

Hắn làm sao mà nói được chuyện mình đi cà khịa một gã nhân tộc bình phàm, rải cả truy tung mê hương, kết quả người ta một nhịp tống cổ cả ba người bọn hắn.

Như thế nói ra càng thêm nhục!

Nét mặt người trung niên âm trầm, yêu cầu chấp sự Đấu Chiến cung đưa hình ảnh từ không gian số bảy điều tra.

Nơi Tịch Thiên Dạ tồn tại ở đấu chiến không gian chính là vùng số bảy.

Chỉ thấy trong phòng xuất hiện một tòa huyễn cảnh hư không, người ngồi trong phòng dường như có thể thấy tình cảnh từ thế giới khác.

Thế giới đó chính là chỗ cổ thành của Tịch Thiên Dạ. Hình ảnh cũng là bắt đầu từ lúc xuất phát

Người trung niên lạnh lẽo nghiêm mặt nhìn toàn bộ diễn tiến. Hẳn cố nghĩ về việc kẻ tạo ra sỉ nhục cho cả thần mạch nhân tộc rốt cục là thần thánh phương nào.

Tin tức giống như mọc cánh, nhanh chóng điên cường truyền bá khắp Hắc Bạch thần thành. Toàn bộ thần thành Hắc Bạch đều vì vậy mà rúng động.


Một vài quý tộc thượng tầng có quyền hạn cũng đồn dập theo dõi hình ảnh từ đấu chiến không gian số bảy.

"Ha ha, thần mạch nhân tộc cũng có hôm nay, bọn hắn không phải tự xưng là sức chiến đấu của bất kỳ một ai trong thần mạch nhân tộc cũng có thể xếp vào 2000 kẻ đứng đầu ở Hắc Bạch thần thành sao?”

"Ha ha ha...Trông rõ là náo nhiệt. Xin cho phép ta cười trên nỗi đau của người khác một tiếng”

"Tốt Rất tốt! Vẽ sau nói chuyện phiếm cùng những lão gia hỏa thần mạch nhân tộc kia, chắc là sẽ rất vui vẻ đây"

"Ha ha, ba thẳng ngụ, thật là gia hỏa thành sự không nên, bại sự có thừa."

Tiếng trêu chọc thanh âm vang lên khắp nơi ở Hắc Bạch thần thành.

Rất nhanh, lại có một tin tức truyền ra.

Kẻ đánh bại ba gã thiên tài của thần mạch nhân tộc chỉ trong vòng chưa đến một phút bên trong, đem ba tên đó loại khỏi cuộc thi là một thiếu niên có tên. Tịch Thiên Dạ.

Mà cái tay thiếu niên Tịch Thiên Dạ đó cũng là nhân tộc, nhưng lại là nhân tộc phổ thông.

Cực kì chấn động nhất là việc Tịch Thiên Dạ không phải người của Hắc Bạch thần thành. Hắn đến từ Nam Man đại lục

Tin tức này vừa phát ra ra, trong nháy mắt toàn bộ Hắc Bạch thần thành đều bùng nổ.

Giới cao tầng của Thần mạch nhân tộc, sau một hồi trầm mặc rốt cũng cũng có động thái phản ứng.

Hoặc nói đúng hơn là một mệnh lệnh!

Cái mệnh lệnh đó trực tiếp truyền vào không gian trong thập đại đấu chiến.

“Toàn bộ tộc nhân thần mạch nhân tộc đang dự thí, trong thời gian ngắn nhất nhất định phải tìm ra Tịch Thiên Da và đánh bại hắn”


Bình luận

Truyện đang đọc