VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Tâng thứ sáu của Cửu tầng cốc, sơn cốc mang vẻ tĩnh mịch, ma vụ càng ngày càng dày đặc, lan dần ra chiếm diện tích lớn hơn.

Nhưng ma thú trong đây lại xa xa không nhiều như ma thú ở tầng năm.

Sau khi Tịch Thiên Dạ xâm nhập vào tầng thứ sáu, chỉ một khoảng khắc sau hẳn đã cảm nhận được đại khái tình trạng ở đây.

Không có những ma thú dư thừa mà chỉ có bảy con chiếm cứ toàn bộ vùng sơn cốc này.

Chỉ bảy con ma thú mà chiếm một sơn cốc còn lớn hơn ở tầng năm, không gian của mỗi con cực kỳ rộng rãi.

Kỳ thật trong thế giới giai cấp thường chính là như thế, ba mươi phần trăm người chiếm lấy bảy mươi phần trăm tài nguyên còn bảy mươi phần trăm người còn lại chỉ chia sẽ cho nhau ba mươi phần trăm tài nguyên còn lại, thậm chí còn ít hơn nữa.

Mà ma thú hoặc người xếp hạng chớt tất nhiên sẽ được chia sẽ rất ít tài nguyên.

Mỗi một con ma thú trong tầng sáu đều cực kỳ lợi hại, bất kỳ một con nào cũng mang cho Tịch Thiên Dạ một áp bách kinh người, sợ rằng bọn hắn cách biệt không nhiều với Tà Uyên Hậu, nếu bọn chúng đặt trong thế giới loài người chính là tồn tại cấp độ Thánh Hầu, thậm chí có một ma thú cùng loại với Cổ Mãnh Cầm còn không kém bao nhiêu với Tà Uyên Hậu.

Tịch Thiên Dạ xuất hiện tự nhiên sẽ khiến tất cả ma thú ở đây chú ý, bảy con ma thú thượng cổ đều mang ánh mắt tinh hồng đặt lên người Tịch Thiên Dạ. Hiển nhiên, tầng thứ sáu của Cửu Tằng cốc này đã rất lâu rồi chưa có nhân loại bước vào nên khi Tịch Thiên Dạ xuất hiện cả bảy con đều có chút ngây người.

Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không để ý đến phản ứng của bảy con ma thú, khi đi vào tầng thứ sáu trước tiên là đi đến vị trí của Hóa Anh quả.

Khi bước vào tăng thứ sáu, thăn niệm của hẳn đã bao trùm toàn bộ nơi đây, vị trí chính xác của Hóa Anh quả đã hiện rõ trong đầu hắn.


Sưu!

Lôi quang lóe lên trên Vạn Lý Sĩ, Tịch Thiên Dạ đã xuyên qua không gian, chỉ qua mấy hơi thở đã đi đến vị trí trung tâm sơn cốc.

Trong sơn cốc có một hồ nước nhỏ, trong hồ có một khu đất ở vị trí trung tâm, trên đó trồng một cây giống cong vẹo, không khác gì những cây giống phổ thông nhưng trên cành của nó lại treo lũng lắng một trái cây hình người.

Trái cây nọ tắn ra ánh ngọc rực rỡ, lộng lấy sinh động như thật, phẳng phất như một hài nhi đang ngủ say vậy.

Đó chính là Hóa Anh quả, được ngưng tụ từ năng lượng tinh túy nhất thiên địa,chính là thiên địa mà thế giới này nuôi dưỡng ra.

Dùng Hóa Anh quả luyện hóa thành nguyên anh của mình thì nó sẽ là nguyên anh chân chính mà không phải là ngụy nguyên anh được luyện hóa từ người khác.

Đương nhiên sẽ không có ai dùng Hóa Anh quả để luyện chết hàng bản mệnh nguyên anh của mình mà thường chỉ dùng để luyện chế nguyên anh thứ hai thôi.

Tu sĩ có hai nguyên anh sẽ khác biệt cực kỳ lớn với những tu sĩ có một nguyên anh.

Tịch Thiên Dạ căn bản không khách khí, sau mấy cái chớp mắt đã bay đến trung tâm hồ nước, hái Hóa Anh quả xuống, cầm trong tay.

Ngay khi Hóa Anh quả được hái xuống, gốc cây kia bị khô héo trong nháy mắt, hóa thành tử vật, không còn bất kỳ sinh cơ nào.


Hiển nhiên, Hóa Anh quả là thiên địa linh vật, trên một cây sẽ không bao giờ mọc ra quả thứ hai.

Sau khi hái được Hóa Anh quả, Tịch Thiên Dạ căn bản không có dừng lại, tựa nước chảy mây trôi, lách mình phóng lên tận trời, hóa thành một đạo lưu quang bay ra ngoài sơn cốc.

Bảy con thượng cổ ma thú đang ngây người kia rốt cục cũng có phản ứng, vật nhỏ kia tự tiên bước vào lãnh địa của bọn chúng, lại còn tự tiện cướp đi bảo vật mà chúng nuôi dưỡng bấy lâu. Bọn chúng chưa gặp phải người càn rỡ như thế bao giờ.

Ngay tức khả, cả bảy con thượng cổ ma thú trong tầng sáu này đã bị chọc giận.

Rống!

Tiếng găm gừ chấn động thiên địa, sóng âm bén nhọn đánh xuyên lên trời cao, xé rách thiên địa, phẳng phất sóng to gió lớn không ngừng lan tràn ra bốn phiá.

Tịch Thiên Dạ điên cưỡng chạy trốn, hẳn cũng không muốn bị một đám ma thú kinh khủng kia vây công.

Bất quá, tốc độ vẫn luôn là ưu thế của hắn bây giờ lại giống như không đủ thành đạo, con cự điểu thượng cổ màu xanh kia phóng lên tận trời, đôi cánh khổng lồ khẽ võ, toàn bộ thân hình nó xuyên qua thời không, chẩn trước mặt Tịch Thiên Dạ, tốc độ bay của nó khó mà tin nối, phảng phất thượng cổ đại bàng chuyển thế vậy.

Rống!

Cự điều màu xanh kia thét dài một tiếng, đôi cánh vỗ mạnh một cái, lao thẳng về phía Tịch Thiên Dạ.


Đôi cánh kia như đôi đại đao sắc bén nhất thiên địa, thế giới cũng như bị chém thành hai nửa, bởi vì nó lao đi với tốc độ quá nhanh nên thậm chí còn không làm không khí lưu động.

Con ngươi Tịch Thiên Dạ thít chặt, căn bản không do dự trực tiếp thi triển Ngũ Hành linh thể.

Ngũ Hành linh thể có hai loại trạng thái, một loại đơn giản nhất chính là thi triển ra một trong năm loại thuộc tính là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, bấy kỳ một loại nào được thi triển ra cũng được bốn loại còn lại điệp lên, so với việc tu luyện một môn linh thể còn cường đại hơn không chỉ mười lần.

Một loại trạng thái khác chính là năm loại linh thể dung hợp làm một, hóa thành Ngũ hành ngũ sắc ngũ tướng chỉ thể, ngũ thải tiên quang đồng thời xuất hiện, lúc này mới là trạng thái mạnh nhất của Ngũ Hành linh thể. Bất quá trạng thái này phụ tải quá lớn, không phải vạn bất đắc dĩ Tịch Thiên Dạ sẽ không tùy tiện thi triển ra.

Hậu thổ linh thể bị kích phát.

Xích Kim linh thế bị kích phát.

Chân Thủy linh thể bị kích phát.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Cự bằng màu xanh kia đụng vào người Tịch Thiên Dạ, trong nháy mắt đó đã đánh nát bốn tầng linh thể của hắn, tầng thứ năm là Ất Mộc linh thể cũng đang tràn ngập nguy hiểm, mà sinh mệnh lực của Tịch Thiên Dạ đã mất đi một phần ba trong nháy mắt đó.

Tịch Thiên Dạ than nhẹ một cái, cũng tại tu vi của mình quá thấp, cho dù là linh thể mạnh nhất mà tu vi không đủ mạnh cũng rất bất lực.


Lực lượng của Thường cổ cự bằng còn mạnh hơn cả Tà Uyên Hậu cho nên lực phá hoại càng thêm to lớn.

Vẻn vẹn trong nháy mắt đó, sáu đầu thượng cổ, ma thú cũng nhao nhao đi đến, bao vây xung quanh Tịch Thiên Dạ.

Bên ngoài biên giới của Cửu Tảng cốc. Cố Vân đứng bên trên sườn đồi, đôi mắt đẹp nhìn sâu vào trong thung lũng, ánh mắt hiện lên một tỉa sầu lo.

"Tiểu thư cũng đừng lo cho hắn."

Chanh Quang thấy tiểu thư nhà mình có bộ dáng như thế than nhẹ một tiếng, tên hỗn đán Tịch Thiên Dạ có cái gì tốt, thường vẫn lạnh lẽo như băng, không biết thế nào gọi là quan tâm chiếu cố người khác mà hơn nữa hắn lại còn ưa thích hái hoa ngắt cỏ, quả thực là không thể hiểu nối, hẳn căn bản không phải loại người thích hợp để ngưỡng mộ.

Cố Vân không để ý đến Chang Quang, ánh mắt vẫn nhìn về phía sơn cốc như cũ.

Cố Khinh Yên thì ngồi khoang chân trên tán cây của một cây cổ thụ, mặt ngoài phong khinh vân đạm, phảng phất thờ ơ với tất cả mọi việc nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chăm chăm về phía sơn cốc, chính nàng cũng không biết lý do vì sao.

Những thiêu niên thần mạch nhân tộc cũng đang rất lo lắng.

Nếu Tịch Thiên Dạ thất bại, bọn hẳn cũng vô pháp đạt được Thánh Long thảo.

Bọn hẳn đã đi vào trong Cửu Tằng tốc tự nhiên biết rõ trong đó hung hiểm đến mức nào, nếu không phải mang theo một kiện bảo vật của Hắc Bạch thần thành, có thể ẩn tàng hành tung thì bọn hắn căn bản không có khả năng xâm nhập vào trong.

Nhưng món bảo vật kia bọn họ không thể giao cho Tịch Thiên Dạ sử dụng, bởi vì chí bảo thuộc về Hắc Bạch thần thành bọn hắn không yên tâm khi giao nó cho Tịch Thiên Dạ.

Linh Lan Nặc đột nhiên có chút hối hận, vì sao không mạo hiểm đưa món bảo vật kia cho Tịch Thiên Dạ sử dụng một lần, nếu như vì một lần thiếu quyết đoán của nàng mà Tịch Thiên Dạ bị mất mạng trong Cửu Tằng cốc thì sơ rằng nàng phải áy náy cả đời.


Bình luận

Truyện đang đọc