VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt quay đầu nhìn về phía ma thú khổng lồ thò ra từ trong ma vân kia, không bưồn để ý khuyên can của Vân Tương Quân, nhẹ nhàng tút kiếm ra khỏi vỏ, chém một đường kiếm xẹt ngang bầu trời.

Đường kiếm đó xé rách hư không, chém đứt cả ma thú khổng lồ lẫn đoàn ma vân kia.

Ma huyết màu xanh sẫm vẩy xuống như mưa, ăn mòn vạn vật dưới mặt đất, từ nham thạch, cây cối đến sông suối, hóa thành từng bãi chất lỏng nhờ nhờ, bốc lên từng tia khói nhẹ khó ngửi.

Mặt đất bị ma huyết kia ăn mòn thành từng cái hố to, một giọt ma huyết cũng có thể ăn mòn Đại Tôn thành vũng máu.

Đoàn ánh sáng trắng đang hoảng hốt chạy trốn kia cũng bỗng dừng lại, kinh hãi nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên không ngờ rằng ma thú đáng sợ kia sẽ bị vẻn vẹn một kiếm chém đứt. Chỉ là một đạo kiếm quang nhìn như bình thường, lại có uy năng đáng sợ đến không thể tưởng như vậy.

Vân Tương Quân và Vân Phong Dật cũng sững cả người, ai có thể nghĩ được một kiếm của Tịch Thiên Lại chém đứt luôn ma thú kinh khủng vô cùng kia.

Trong đôi mắt đẹp của Vân Tương Quân hiện lên một vòng xấu hổ, gương mặt thánh tú nối lên hai vùng đỏ ứng, nhìn càng thêm kiều diễm. Nàng nhận thức được tâm tình của mình vẫn rất kém cỏi, bình thường có lẽ rất bình tĩnh, chỉ khi nào gặp chuyện mới hiện ra là tu hành chưa đủ.

Đồng thời nàng cũng rất rung động về thực lực của Tịch Thiên Dạ, ma thú kia tuyệt đối còn cường đại hơn Trần lão quái của Bạch Gốt Giáo rất nhiều lần, thế mà vẫn bị một kiếm của hẳn chém đứt, rốt cuộc Tịch Thiên Dạ mạnh tới cỡ nào? Chắng lẽ hắn thật sự có thể sánh với Thánh Nhân viên mãn sao?

Ma thú bị chém đứt thành hai kia bỗng hợp lại như cũ, khôi phục như lúc ban đầu.

Thánh Nhân phổ thông đã khó giết như vậy, ma thú đến từ vực sâu dĩ nhiên càng khó giết hơn rồi. Tu thành Thánh cảnh, sinh cơ của ma thú phải gấp ít nhất mười lăn so với nhân loại, đây cũng là lí do vì sao Vân Phong Dật và Vân Tương Quân e ngại ma chủng cùng ma thú như vậy.

Dưới tình huống cùng cảnh giới, nhân loại gần như không có cách nào chiến thẳng ma chủng, trừ phi là một số nhân kiệt kinh diễm vạn năm có một, thiên phú kinh thiên động địa.


Ma thú kia đã khôi phục lại như ban đầu, ngửa mặt lên trời găm thét, đôi mắt đỏ như máu tươi lạnh lẽo nhìn qua Tịch Thiên Dạ, trong đôi mắt tràn đầy hung lệ, tàn bạo và huyết tỉnh.

Bất quá, nhìn thì ngầu là vậy, nhưng không ai ngờ tới ma thú kia lại chỉ lườm Tịch Thiên Dạ một cái, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt ma vân đang tung hoành trên bầu trời kia liền biến mất không thấy đâu.

Vân Tương Quân ngây cả người lại, ma thú hung. tàn ngang ngược như vậy mà lại chạy trốn, nàng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ theo bản năng, trong lòng dâng lên một suy nghĩ kỳ quái, người này sợ là còn đáng sợ hơn cả ma thú đi.

Kỳ thật, ma thú mặc dù hung tàn ngang ngược, không có quá nhiều trí khôn, chỉ biết giết chóc và thôn phệ theo bản năng, nhưng sinh tồn lại là bản năng cơ bản nhất, dưới sự cảnh báo của bản năng đó, nó cảm nhận được sư nguy hiểm cho tính mạng của nó đến từ Tịch Thiên Dạ, đương nhiên sẽ không xông lên chịu chết.

"Các hạ là người nào?"

Ánh sáng trắng lấp lóe trên bầu trời, lắc lư mấy cái liền bay tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, người ở bên trong tràn đầy rung động nhìn về phía hẳn.

Bọn họ bị con ma thú đáng sợ kia truy sát một đường, hiểu rõ sự kinh khủng của nó, sợ là chỉ có những Thánh Nhân viên mãn mới có thể địch lại.

Bên trong lưỡng ánh sáng đó có ba người, một lão nhân râu tóc bạc trắng, một thiếu nữ xinh đẹp và một thiếu niên anh tuấn.

Về phần lưỡng ánh sáng trắng kia, đó chính là một đóa mây màu trằng phát ra quang mang, bảo phủ lấy ba người bọn họ.

Từ khí tức mà phán đoán, đóa mây kia là một kiện thượng vị thánh binh hiếm thấy.

Thượng vị thánh binh vô cùng hiếm gặp trên đại lục, Tịch Thiên Dạ giết nhiều thượng vị Thánh Nhân ở lối ra khảo hạch như vậy mà cữing không có lấy một thanh.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ so về tài phú thì lão nhân râu tóc bạc trắng trước mặt đây còn phải giàu có hơn nhiều so với cả đám Trần lão quái.

Đương nhiên, người của Đan Minh từ trước đến nay đều có rất nhiều tiền, dựa vào một tay đan thuật tuyệt diễm mà thu lấy tài phú khổng lồ, Vân Tương Quân cũng không có gì kì quái.

Tịch Thiên Dạ liếc nhìn mấy người một chút, không nói gì, chấp lấy tay, đôi mắt vẫn đạm mạc như không.

Thật cao ngạo!

Thiếu niên và thiếu nữ sau lưng lão giả khẽ nhíu mày, bọn họ chưa từng gặp qua người kiêu ngạo đến vậy, thế mà ở trước mặt sư phụ vẫn dám coi trời bằng vung.

Sư phụ mặc dù chỉ vén vẹn là thượng vị Thánh Nhân, nhưng địa vị ở đại lục vẫn tương đối cao, đừng nói là Thánh Nhân viên mãn, dù là Đại Thánh cũng sẽ đối đãi sư phụ như thượng khách.


Mặc dù Tịch Thiên Dạ rất cường đại, có thể so với Thánh Nhân viên mãn, nhưng một người trẻ tuổi lại dám cao ngạo đến mức không ai bì nổi trước mặt sư. phụ như vậy khiến hai người bọn họ rất là tức giận.

Lão nhân kia cũng không bưồn bực, ngược lại trịnh trọng cúi đầu.

"Các hạ chớ trách, là chúng ta vừa rồi đường đột.

Cảm tạ các hạ đã cứu trợ. Đầu tiên để ta giới thiệu một chút, tại hạ Lý Tự Hoành, đến từ Đan Minh, là một luyện đan sư.”

Lý Tự Hoành cho là vì mình đường đột tra hỏi vừa rồi nên đã chọc giận Tịch Thiên Dạ, cho nên đầu tiên giới thiệu chính mình.

Lúc trước, thật sự là hẳn bị kiếm thuật của Tịch Thiên Dạ làm cho kính sợ, liên không kiẽm được, thốt ra nghỉ vấn trong lòng.

Mặc dù Thánh Nhân viên mãn trên đại lục cũng có một ít, nhưng trẻ như này thì rất hiếm thấy.

Yên vẹn dựa vào bề ngoài và khí tức của linh hồn mà phán đoán, Tịch Thiên Dạ hẳn là trẻ vô cùng, thậm chí chưa đến ba trăm tuổi.

Thánh Nhân viên mãn ba trăm tuổi, đặt ở trên đại lục cũng là người kinh tài tuyệt diễm chân chính, là tồn tại hiểm thấy như phượng mao lân giác.

Chỉ là Lý Tự Hoành rất kỳ quái, sao lão có thể không biết một anh kiệt tuyệt đại như thế.

"A....Ngài chính là Thánh Sư Lý Tự Hồng của Đan Minh!?"

Vân Tương Quân và Vân Phong Dật giật mình nhìn qua lão nhân kia, không ngờ bọn họ có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết như vậy.

Trong Đan Minh, địa vị cao hay thấp không xét tu vi, chỉ nhìn vào tạo nghệ đan thuật của ngươi cao hay thấp.


Lý Tự Hoành mặc dù chỉ là thượng vị Thánh Nhân, nhưng đan thuật của lão lại thông thiên triệt địa, được. xưng là gần với Dược Thánh trong truyền thuyết nhất

Nhân vật như vậy, địa vị trên đại lục so với một chút Thánh Nhân viên mãn còn cao hơn nhiều.

Sau khi luyện đan sư thành Thánh thì đều được gọi chung là Luyện Đan Thánh Nhân.

Nhưng ở trong đó cũng có chênh lệch và phân chia rất lớn.

Thánh đan trên đại lục được chia làm mấy cấp độ, hạ vị - trung vị - thượng vị- viên mãn thánh đan.

Trên viên mãn thánh đan chính là đại thánh đan trong truyền thuyết.

Cũng chỉ có Dược Thánh trong truyền thuyết mới có thể luyện chế được đại thánh đan.

Đồng dạng như vậy mà suy ra, có thể luyện chế ra hạ vị thánh đan chính là hạ vị Thánh Đan Sư, có thể luyện ra thượng vị thánh đan vậy là thượng vị Thánh Đan Sư.

Danh khí của Lý Tự Hoành trong Đan Minh tương đối lớn, bởi vì dù là thiên phú tu luyện hay thiên phú luyện đan của lão cũng tương đối yêu nghiệt, vượt xa xa so với Thánh Đan Sư viên mãn bình thường.

Bởi vì, lão bằng vào vẻn vén tụ tí thượng vị Thánh Nhân, đã trở thành vị luyện đan sư mạnh nhất dưới Dược Thánh.


Bình luận

Truyện đang đọc