VẠN CỔ CUỒNG ĐẾ

Mặc dù đệ nhị kim Đan của Tịch Thiên Dạ chỉ là một viên kim Đan rất bình thường. Nhưng kim đan vẫn là kim đan, là cội nguồn của pháp lực, chỉ cần có kim đan thì mọi loại pháp thuật đều có thể thị triển.

Thái Dương chỉ hỏa bao phủ thiên địa, trong nháy mất bao trùm toàn bộ quảng trường, hỏa diễm hừng hực quấn quanh trên thân mọi sinh linh, như giòi trong xương không thể dập tắt, cũng không thể thoát khỏi... tiếng cháy nổ bộp bộp vang lên không ngừng.

Tất cả những người dự thi đang mai phục ở chung quanh hoặc là đang ẩn núp trong bóng tối đều bị Thái Dương chỉ hỏa vây quanh, mỗi một giây một phút hỏa diễm vẫn không ngừng thiêu đốt sinh mệnh. lực của bọn hắn, chỉ trong thời gian ngần ngủi đã có hơn trăm người phát động năng lượng bảo hộ của không gian đấu chiến, trong nháy mắt bị truyền tống ra ngoài.

“Đáng giận, Tịch Thiên Dạ...! Tại sao ngươi bi3n thái như vậy, ngươi có phải là người hay không... Ngươi còn bi3n thái hơn cả Ma tộc.

Ngân Nhạc Anh tức giận kêu to, hắn bị Thái Dương chỉ hỏa thiêu đốt đến nhe răng trợn mắt, không ngừng nhảy tới nhảy lui trong biển lửa, dường như kiến bò trên chảo nóng, đau đớn, nhưng lại không thể làm gì.

Hắn cố gắng xông ra ngoài, với thực lực của hắn, trong nháy mắt có thể bay ra mấy chục cây số.

Nhưng đó là ở dưới tình huống bình thường, bị hỏa diễm quỷ dị cuốn lấy, hẳn phát hiện mình muốn bay lên không cũng có chút khó khăn, dường như trong vô hình có một cỗ lực lượng kinh người đè lại hẳn, khiến cho hắn không cách nào thoát ly mặt đất, chớ nói chỉ là phi thiên độn địa.

Lúc này Ngân Nhạc Anh vô cùng hối hận, đang. êm đẹp tại sao phải trêu chọc Tịch Thiên Dạ... loại người bi3n thái đến không có đạo lý như Tịch Thiên Dạ có thể trêu chọc sao? Thật không thể a!

Thái Dương chỉ hỏa không ngừng thiêu đốt khiến hắn phải mở miệng gào thét, Ngân Nhạc Anh còn như vậy, những người dự thí có tụ vi thấp kém càng không cần phải nói, thời gian mấy hơi thở đã bị đốt gần chết, đồn dập bị đưa tiễn ra khỏi không gian đấu chiến.

Nghiêm Sùng Hi biểu lộ ngưng trọng, hẳn có tu vi Thánh Vương cảnh, chính là người duy nhất trên quảng trường có cơ hội chạy trốn.


Đám lửa hung ác kia cũng không giữ được hắn.

Nhưng hiển nhiên Tịch Thiên Dạ không có ý định thả hẳn rời đi, ngay lúc Nghiêm Sùng Hi có ý đồ chạy trốn thì Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện ở trước mặt của hắn, một quyền oanh hẳn xuống lòng đất.

Cùng lúc đó, Thái Dương chỉ hỏa trút xuống lòng đất, điên cuồng thiêu đốt.

Mỗi lần Nghiêm Sùng Hi phóng lên trời, đều sẽ bị Tịch Thiên Dạ một quyền oanh trở về.

Uy lực của Thái Dương chỉ hỏa rã đáng sợ, một khắc đồng hồ sau Nghiêm Sùng Hi không thể kiên trì được nữa, sinh cơ trong cơ thể gần như khô kiệt, một cỗ năng lượng không gian buông xuống, đưa tiễn hẳn rời khỏi quảng trường.

Sau hai phút đồng hồ, trên quảng trường đã không còn có bất luận sinh mệnh nào, ngoại trừ Tịch Thiên Dạ cùng Man Thiên Phong, những sinh linh khác đều bị đào thải.

Man Thiên Phong ngơ ngác đứng tại chỗ, thân thể khôi ngô cứng ngắc như khúc gỗ, đôi mắt kinh ngạc nhìn nhìn Tịch Thiên Dạ.

Thiếu niên này đáng sợ như vậy, thật cần hắn bảo hộ sao? Hắn thậm chí hoài nghỉ mình tới đây, có phải là có chút dư thừa hay không.

Toàn bộ quảng trường, mấy trăm người dự thi tụ hội... kết quả lại bị Tịch Thiên Dạ một mồi lửa đưa tiễn, một tên cũng không để lại...

Thậm chí là Nghiêm Sùng Hi có tu vi Thánh Vương cảnh, cùng với mười vị tu sĩ giống như Ngân Nhạc Anh đều có tu vi Thánh Hầu Cảnh.


Có thể nói, gần một nửa tinh nhu trong không. gian đấu chiến thứ bảy đã bị Tịch Thiên Dạ dùng một mồi lửa thiêu chết.

Toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh, Tịch Thiên Dạ nhìn điểm tích phân của mình, có chút hài lòng gật đầu.

6,785!

Toàn bộ không gian đấu chiến thứ bảy, có hơn phân nửa tích phân đều đã rơi vào trong tay hắn.

Dù là Chúc Diễm Tâm từng xếp hàng thứ nhất cũng chỉ có hơn ba ngàn điểm tích phân mà thôi.

Giải thi đấu Thôi Xán Chi Tinh sẽ thống kê điểm tích phân cao nhất của toàn bộ người dự thi cho dù đã bị đào thải. Tỷ như Chúc Diễm Tâm, mặc dù nàng đã bị đào thải, nhưng điểm tích phân cuối cùng của nàng là 3,642, nếu như không ai có thể vượt qua con số này, như vậy Chúc Diễm Tâm sẽ xếp hạng thứ hai trong không gian đấu chiến thứ bảy.

Hiển nhiên, với điểm tích phân hiện có của Tịch Thiên Dạ, nếu những người khác không thể vượt qua Chúc Diễm Tâm, thì càng không có khả năng vượt qua Tịch Thiên Dạ.

Trừ phi có người có thể đánh bại Tịch Thiên Dạ, cướp sạch điểm tích phân trong tay hắn.

Diệt sạch người trong quảng trường xong, Tịch Thiên Dạ liếc nhìn Man Thiên Phong một chút, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.


Hắn không tiếp tục tìm kiếm con mỗi, bởi vì đã không cần thiết, hẳn chỉ cần tìm một chỗ để tĩnh tọa bế quan, yên lặng chờ đợi giai đoạn thứ nhất của giải đấu Thôi Xán Chỉ Tinh kết thúc là được.

Man Thiên Phong nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ hồi lâu, hơi lắc đầu cười khổ, cũng xoay người rời khỏi quảng trường.

Bây giờ hẳn chỉ có hơn một ngàn tích phân, vì đề cao thành tích một chút, hẳn chuẩn bị càn quét những người dự thi còn lại trong không gian đấu chiến thứ bảy.

Đương nhiên, phần lớn điểm tích phân đã nắm trong tay Tịch Thiên Dạ, hắn cũng chỉ có thể lấy được một ít điểm tích phân mà thôi.

Không gian quan chiến, bầu không khí im ảng vô cùng, hơn trăm triệu sinh linh không một ai nói chuyện...

Tất cả mọi người bị vẫn còn chưa tỉnh táo lại, Tịch Thiên Dạ dùng biển lửa đầy trời thiêu đốt hết thảy đối thủ, tình cảnh trước mắt thực sự quá rung động lòng người, bọn họ rốt cuộc cảm nhận được thế nào là vô địch thiên hạ

Tịch Thiên Dạ một người độc chiến thiên hạ, không ai dám tranh tài.

Đừng nói là sinh linh ở Hắc Bạch Thần Thành, cho dù là tu sĩ đại lục Nam Man cũng bị chấn động, không kịp xúc động, không kịp hưng phấn, không kịp reo hò.

Giờ khắc này, bọn hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc cùng kính sợ.

Tu sĩ đại lục Nam Man có thể mạnh mẽ đến như vậy sao.

Có thể mạnh mẽ đến không có đạo lý, mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng!

Thánh Nhân cảnh a, đại lục Nam Man không có Thánh Nhân mạnh mẽ như vậy, siêu việt Hắc Bạch Thần Thành.


Cái gọi là Thánh Hầu cảnh, Thánh Vương cảnh cùng Thánh Hoàng cảnh... Cũng chỉ là tiêu chuẩn trong Hắc Bạch Thần Thành. Trên đại lục Nam Man, có thể tu thành Thánh Hầu Cảnh đã là danh chấn thiên hạ. Còn tu sĩ Thánh Vương cảnh, gần như không có khả năng xuất hiện.

Bởi vì nếu tu sĩ đại lục Nam Man có thời gian cùng thiên phú đủ để đột phá Thánh vương cảnh, e là bọn họ cũng sớm đã đột phá Đại Thánh cảnh.

Mà Hắc Bạch Thần Thành, bởi vì chịu sự giam cầm của thế giới pháp tắc, nên mới xuất hiện tu sĩ Thánh Nhân cảnh bi3n thái như thế.

Nhưng bây giờ... đại lục Nam Man bọn hẳn thế mà cũng xuất hiện một tên Thánh Vương cảnh bi3n thái, so với sinh linh Hắc Bạch Thần Thành càng thêm bi3n thái.

"Tịch Thiên Dạ làm nên lịch sử đại lục Nam Man."

Nếu kẻ này không chết yểu, thành tựu trong tương lai không thể lường được, nếu hẳn thật sự có thể trở thành đệ nhất Đế giả vạn năm qua ta cũng không cảm thấy kì quái."

"Dựa theo tình báo, Tịch Thiên Dạ chỉ tầm hai mươi tuổi thôi. Trẻ tuổi như vậy... tu vi như thế... Ông trời ơi..."

Một lần nữa, tu sĩ đại lục Nam Man cảm nhận được Tịch Thiên Dạ có thiên phú đáng sợ cỡ nào.

Một chút thế lực có mối thù truyền kiếp, thậm chí là sinh tử ân oán với Tịch Thiên Dạ, đã mặt trăm như nước, thậm chí bắt đầu ăn ngủ không yên.

Tý như Phúc Hải Thánh Quốc, tý như Bạch Cốt giáo...

Thế lực khác cũng biểu lộ phức tạp, suy nghĩ sâu xa, dường như bọn họ đang cân nhắc điều gì.


Bình luận

Truyện đang đọc