BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

"Em muốn đi đâu?"

"Ừm... đảo Cổ Lãng đi!"

"Hình như em đang tiết kiệm tiền giùm anh."

"Vì em cảm thấy nơi đó thích hợp cho những thanh niên 'ngụy văn hóa' như chúng ta, sau đó sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rầm rộ, tuyệt biết bao!"

"Nha đầu, em có thể có một chút tư duy bình thường của con người không?"

"Anh Bắc Thâm, chỉ là cung phản xạ của em ngắn hơn anh một chút thôi mà."

"Có muốn hành trình của chúng ta kích thích không?"

...

Một chuyến du lịch nói đi là đi trước giờ luôn là phong cách của Cố Sơ, vì cô luôn có những suy nghĩ nông nổi, bản đồ của không ít quốc gia đã nở hoa dưới chân cô. Nhưng chuyến du lịch đó của cô và Bắc Thâm đã trở thành chùm pháo bông rực rỡ nổ tung trong cuộc đời họ. Vào dịp sinh nhật năm thứ hai cô và Bắc Thâm yêu nhau, Bắc Thâm đã mang tới cho cô một lần sinh nhật rầm rộ, đó là chuyến hành trình có ý nghĩa nhất, kích thích nhất trong suốt cuộc đời cô. Từ Thượng Hải tới Hạ Môn, Lục Bắc Thâm đã triệu tập một số bạn bè tốt của cô và mấy người bạn xe bình thường thân thiết với anh, cùng lái mô tô vượt quãng đường hơn một ngàn cây số.

Anh đèo cô, phía sau lại có cả một đoàn người hừng hực khí thế. Mỗi một chiếc xe mô tô phân khối lớn đều phát ra những tiếng động cơ ầm vang, những tiếng reo hò phấn khích của những người trẻ, lao nhanh hướng về đường cao tốc Hộ Côn. Thanh âm ấy vang tận trời xanh, đều là những thanh niên đầy nhiệt huyết, những cánh tay điều khiển xe bùng nổ một sức sống trẻ trung, ngỗ ngược, khoe khoang sức mạnh của tuổi thanh xuân.

Trên đường cao tốc, họ là một đoàn người cực kỳ nổi bật. Qua Hàng Châu, tới Thường Đài rồi đến Ngô Áo, sự nhiệt tình của họ không hề nguội bớt. Mô tô giống như sinh mệnh của Bắc Thâm, anh và tốc độ xe như hòa làm một. Cô ngồi sau lưng anh, đầu đội mũ bảo hiểm, ôm thặt chặt lưng anh. Gió vun vút thổi qua, là sự điên rồ mà tốc độ cao mang lại, cảm nhận được trọn vẹn nguồn sức mạnh ngang tàng bất kham từ trong con người anh.

Đó là một cuộc hành trình dài nhưng lại đủ đầy những trải nghiệm kích thích quý giá.

Khi đoàn người đến Hạ Môn, cả một hàng mô tô làm lóa mắt tất cả mọi người. Cố Sơ đứng bên cạnh Lục Bắc Thâm, tự nhiên có một sự hăng hái. Khi anh tháo mũ bảo hiểm xuống, khiến vô số các cô gái xung quanh đỏ mặt, Cố Sơ một tay kẹp chiếc mũ in hình Mickey của mình, một tay níu lấy cổ Lục Bắc Thâm, kiễng chân lên, hôn lên môi anh ngay trước mặt mọi người.

Cô rất bạo dạn, nhưng chưa bao giờ bạo bằng khoảnh khắc ấy.

Mọi người trong đoàn xe đều đứng bên hò reo, những người xung quanh cũng bàn tán sôi nổi.

Cô mặc kệ, cô chính là muốn mấy cô gái tim đập chân run vì Lục Bắc Thâm biết rằng anh chàng đẹp trai này là bạn trai của cô, là tay đua xuất sắc nhất.

Đảo Cổ Lãng là một thành phố chậm rãi, vì có những con người hoang dã như họ mà bỗng có thêm chút hương vị khác lạ. Anh một tay cầm mũ, một tay quàng qua cổ cô, nhìn cô: "Em có thích thế này không?"

Lúc ấy, vầng trán rộng của anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở còn hơi dồn dập nhưng đôi mắt thì đen láy, ánh lên rõ rệt sự nhiệt tình và sinh lực của tuổi trẻ, còn cả vẻ ngông cuồng vô lối, trời không sợ đất không sợ.

Sự kích động trong đôi mắt cô cũng chưa tan đi, cô gật đầu thật mạnh và nói: "Quả thực quá phá cách rồi, nhưng mà... em cực thích!"

Phải, kỳ thực lúc ấy chẳng quan trọng sẽ đi đâu, chỉ quan tâm trên con đường này có ai bầu bạn.

Anh tựa vào trán cô, mỉm cười khẽ nói: "Cố Sơ, em hãy nhớ rằng cả đời này anh chỉ vì một mình em mà phá cách!"

Sau đó, mấy người bạn trong đội xe đã cùng thảo luận một vấn đề: Tên nhóc Lục Bắc Thâm này trông thì cao ngạo ngông nghênh, không ngờ lại là kiểu si tình tuyệt đối, để có được nụ cười của người đẹp mà dám làm cả chuyện điên rồ là lái xe từ Thượng Hải tới đảo Cổ Lãng.

Cũng chỉ có anh mới dám điên rồ như vậy.

Cũng chỉ có anh mới nghĩ ra chuyện điên rồ như vậy.

Đảo Cổ Lãng vẫn lười biếng như vậy, chỉ có điều nó đã ngấm thêm một chút vị thương nghiệp, bớt đi cái thuần khiết khi họ tới đây năm năm trước. Một số con đường đã thay đổi, những cửa hàng cũ đã thay mới, những kỷ niệm lắng đọng trong tim trong khoảnh khắc bỗng không tìm được nơi trưng bày. Nhưng nó vẫn là nơi thoải mái ngẩn ngơ hay lười biếng. Vào lúc sáng sớm hay buổi chiều, nếu tỉ mỉ nhấm nháp, chung quy vẫn sẽ có những dư vị quá khứ còn sót lại.

Sau khi tới đây, Cố Sơ thường xuyên mơ thấy những khung cảnh đó, có sắc trắng, có tiếng cười, tựa như ảo mộng. Ở một nơi chỉ to hơn lòng bàn tay chút xíu này, bất luận cô có đi tới đâu thì cũng sẽ tìm thấy những hình bóng cười đùa ấy, sau đó tụ lại thành giấc mơ, khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng.

Sau đó cô lại ngồi ngơ ngẩn trên giường rất lâu để phân biệt không gian.

Cuối cùng cô cũng nhớ lại, thì ra đây đã là Cổ Lãng của năm năm sau mà cô cũng không thể tìm lại Cố Sơ của năm năm trước nữa.

Sau khi đưa Cố Tư trở về Quỳnh Châu, Cố Sơ chỉ xách theo một vali đơn giản tới đảo Cổ Lãng, ở lại một nhà nghỉ tư nhân trong khu kiến trúc lịch sử, không có quá nhiều khách du lịch lại vì những căn biệt thự xa xưa rải rác còn lại xung quanh mà đọng lại chút cảm giác lịch sử để tưởng nhớ những phồn vinh khi trước của đảo Cổ Lãng.

Một bên là trầm lắng, một bên là náo nhiệt. Cô đứng ở giữa, đáng nhẽ phải vừa chịu đựng được cô đơn, vừa gom giữ được ồn ã. Nơi đây cho cô giới luật ấy nhưng rốt cuộc cô vẫn không lĩnh ngộ được tuệ căn.

Chủ nhà cũng là người rất yêu hội họa, đã trang trí nhà nghỉ trở thành một phòng tranh, từng bức tranh to to nhỏ nhỏ với đủ màu sắc rực rỡ đều do chính tay chủ nhà vẽ. Cố Sơ tới đây hai ngày rồi, chủ nhà cũng hay bày những món độc đáo do mình làm vào những chiếc đĩa với những đóa hoa khêu gợi, mời Cô Sơ thưởng thức. Giá phòng không cao, chỉ yêu cầu người thuê nhà trước khi đi để lại câu chuyện của mình hoặc một món quà cảm ơn là được.

Cô thích kiểu thuận theo hoàn cảnh như vậy, cũng may, cô tìm được một ngôi nhà như thế.

Đương nhiên, cô không thể mang một câu chuyện nào đó của mình làm quà cảm ơn, bèn nghĩ bụng sẽ lưu lại một bức tranh trong nhà nghỉ. Ai ngờ sau mấy nét bút, trên giấy vẽ đã hiện lên nét mặt của một người đàn ông, khi vẽ khóe mắt chân mày cô bất chợt cảm thấy đáy lòng có một nỗi đau nhói lên.

Mắt nhìn của chủ nhà rất sắc sảo, cười hỏi: "Là người cô thích phải không, tuy chỉ vẽ đường nét nhưng có thể nhận ra cậu ấy rất đẹp trai."

Cố Sơ chăm chú nhìn bức vẽ. Đến bản thân cô cũng không rõ chủ nhân của gương mặt này rốt cuộc là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần.

"Cô gái, xem ra cô rất yêu người đàn ông này." Chủ nhà nhẹ nhàng vỗ vai cô, giọng điệu nhẹ nhàng: "Xuống bút không hề do dự, chứng tỏ dáng hình cậu ấy đã khắc sâu trong tim cô rồi."

Tay cô chợt run lên, cái nhói lên trong tim ban nãy đang mặc sức lan tràn khắp nơi.

Đảo Cổ Lãng rất nhỏ, nếu vào thời điểm không có khách du lịch, đi xuyên qua mấy cửa hàng độc đáo đường Long Đầu kiểu gì cũng có thu hoạch. Cô dạo qua từng cửa hàng một, đập vào mắt những sắc màu rực rỡ, những hình ảnh trong ký ức vẫn chắt lọc cái trong lành của con gió hoài niệm.

Cô đã từng nói với Bắc Thâm rằng: Anh biết không, thực ra tới đảo Cổ Lãng phải làm rất nhiều việc, phải đi tìm đường này, tìm cảnh vật này, tìm đồ ăn này, còn phải tìm mèo nữa. Ánh nắng ở đó rất đẹp, cũng rất nhiều mèo, anh có thể thêu dệt cho mình một giấc mơ hão huyền.

Nhưng cô chưa từng nói với Bắc Thâm rằng thật ra tới đảo Cổ Lãng ngoài việc tìm phong cảnh, tìm mèo còn phải tìm lại một phần dũng cảm.

Một phần dũng cảm để dám buông bỏ.

Ai nói Cổ Lãng không thể bi thương? Lần này cô tới đây phần nhiều là để tưởng nhớ.

Cố Sơ dừng bước trước một cửa hàng.

Vẫn lòe loẹt như năm năm trước, chỉ là ô cửa sổ màu xanh lục đã được sơn thành màu trắng, trên cánh cửa gỗ treo một chiếc chuông gió bằng đồng thau được làm thủ công, khi gió nhẹ thổi qua hoặc có ai mở cửa nó sẽ đung đưa những thanh âm vụn vặt, lảnh lót.

Lại nhiều mèo hơn rồi.

Chúng uể oải nằm ườn trên mái nhà màu kẹo, bên cạnh giá hoa màu trắng giản đơn, hoặc cũng có thể là trên bệ cửa sổ chạm trổ hình hoa. Mãi vẫn không thấy con mèo từng được cô bế năm ấy, có lẽ nó đi kiếm ăn rồi, hoặc biết đâu cùng một chú mèo nào khác lang bạt bốn phương trời.

Đối với loài vật lông lá này, Bắc Thâm hơi kiêng dè, anh vốn không thích cảnh lông của chúng bay khắp nơi, sẽ khiến anh trở nên căng thẳng. Cô đã từng bế mèo của cửa hàng này rồi chọc Bắc Thâm liên tục, cô thích nắm bắt được biểu cảm khó chịu, cự nự từ gương mặt anh.

Trong quán đang tổ chức hoạt động, các nhân viên vẽ gương mặt mình thành mặt mèo với đủ màu sắc, sau lưng còn có những chiếc đuôi cong vút hình dấu hỏi cùng với nhịp bước chân vui nhộn lắc la lắc lư. Có những đôi tình nhân nắm chặt tay nhau dừng chân trước cửa quán. Cô gái thích thú mấy món đồ nhỏ nhỏ bên trong, ánh mắt lấp lánh, chàng trai đứng bên nhẫn nại đợi chờ, từ đầu tới cuối luôn mỉm cười nhìn cô gái lựa chọn như một đứa con nít.

Một khung cảnh thật là thân thuộc.

Đa phần các đôi yêu nhau khi đến đây đều như vậy.

Chỉ là, cô không muốn thừa nhận mình cũng đã từng như thế, không muốn nhớ lại khoảng thời gian dễ chịu ở Cổ Lãng năm xưa.

Thấy chưa, thật ra đây là một thành phố tình yêu đấy chứ.

Không có tình yêu, bạn sẽ chẳng thể tìm được cảnh vật hay mèo con, chỉ có thể chầm chậm nếm trải một dư vị chua chát khác biệt mà thôi.

Trong con ngõ nhỏ cô nghe thấy tiếng đàn vĩ cầm réo rắt. Khác với trình độ diễn tấu ở nhà hát Thượng Hải, nơi đây dẫu có thương mại hóa thế nào đi nữa, nếu bạn đơn độc tìm hiểu kiểu gì cũng có được một chút lĩnh ngộ. Phải, điều kiện là... bạn phải cô độc.

Lúc từ bờ biển quay về đã sắp hoàng hôn, cô không thích bờ biển vào khoảng thời gian này lắm, kể cả là ở Quỳnh Châu. Khi ánh tịch dường từ từ chìm xuống mặt biển, nguồn sức mạnh thôn tính khổng lồ đó sẽ mang lại cho cô cảm giác áp lực.

Cô xếp hàng mua Ma Từ*, chẳng phải vì thích ăn, chỉ vì cảm thấy đứng trong hàng dài trước sạp hàng, cái náo nhiệt ngắn ngủi có thể làm dịu đi ít nhiều cảm giác buồn bã của cô với ánh hoàng hôn. Cô lại men theo đường mua cá viên và trà sữa, vừa đi vừa ăn trong dòng người.

*Tên một loại bánh được làm từ bột mỳ, vỏ đen.

Đã không còn người thì thầm bên tai cô: Không kén chọn đồ ăn vỉa hè à, tinh thần đáng tuyên dương!

Không phải cô không kén chọn, là vì khi ở bên người mình yêu, kể cả nhai cọng cỏ trong miệng cũng thấy ngọt ngào.

Khi trở về nhà nghỉ cũng là lúc chủ nhà làm xong món măng đất đông, thấy cô trở về bèn kiên quyết mời cô nếm thử. Đặc sản của Mân Nam mang tới Hạ Môn ăn vào lại có một hương vị khác biệt. Trộn đều giấm Bắc và giấm ngọt, nước tương cũng có một vị ngon nhất định, thích ăn cay có thể cho thêm ớt, rắc thêm một ít rau thơm, củ cải, cho thêm một ít cà chua nữa sẽ khiến cho mấy cây măng đất thường ngày nhem nhuốc bẩn thỉu trở thành một món ăn đầy màu sắc.

Chủ nhà là người Hạ Môn gốc, lên đảo mở nhà nghỉ này cũng là tranh thủ thời gian nhàn rỗi, có một tay nghề nấu nướng không tồi. Cố Sơ ăn một miếng măng đất đông, vị thơm ngọt bỗng nổ tung trong khoang miệng.

Cô muốn khóc.

Chủ quán thấy khóe mắt cô đỏ ửng thì giật nảy mình. Cô bèn nói tại cho hơi nhiều ớt.

Đêm nay có gió.

Thổi vào những chiếc chuông gió bên bậu cửa, vang lên những tiếng ding dang. Cô lại treo những chiếc dreamcatcher hôm nay mua ở bến sông bên cạnh chuông gió, những chiếc lông màu tím đậm khẽ tung bay theo gió đêm, huyền bí mà vui vẻ. Thứ đồ chơi mà thổ dân da đỏ dùng để tinh lọc giấc mơ từ thế kỷ 18 này, cô có nên tin không? Những giấc mơ đẹp sẽ theo lỗ hổng, cùng những chiếc lông vũ chảy vào giấc ngủ đêm nay của cô, phải không? Còn những cơn ác mộng không hay sẽ mắc lại trên lưới, tan thành cát bụi khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới ló rạng.

Trên di động có không ít tin nhắn của Cố Tư hỏi cô đi chơi thế nào.

Không có tin của Lục Bắc Thần.

Cô không nên cảm thấy hụt hẫng nhưng vì sao trái tim lại cảm thấy tắc nghẹn đến đáng sợ?

Chiếc dreamcatcher khẽ đung đưa, những hạt tròn màu sắc cũng lay động theo những chiếc lông vũ, va chạm vào nhau leng keng, leng keng nhưng chỉ càng khiến tâm tư thêm rối bời...

~Hết chương 164~

Bình luận

Truyện đang đọc