BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Đêm xuống, trời lại đổ mưa, cơn mưa từ nhỏ chuyển sang lớn, đập lộp bộp lên lớp thủy tinh trên khung cửa sổ, khiến lòng người cũng bị quấy rầy. Cố Sơ từ bệnh viện trở về nhà Tây, lúc vào cửa cô mang theo cả mùi mưa ẩm ướt khắp người. Cố Tư đang ở nhà, thấy cô về nó bèn chạy ra cửa đón, đỡ lấy chiếc ô trong tay cô rồi hỏi một câu: “Bác Kiều sao rồi ạ?”.

Cố Sơ thay giày, nói: “Tình hình có ổn định hơn một chút, nhưng cứ kéo dài như vậy không phải là cách”.

Cố Tư xòe rộng ô ra, để qua một bên cho khô, “Sao không phẫu thuật ngay ạ?”.

“Bác Kiều có tuổi rồi, các cơ quan chức năng trong cơ thể đều không còn quá khỏe nữa, bây giờ phẫu thuật không khác nào lấy mạng bác ấy.” Nói rồi Cố Sơ đi vào trong nhà.

Ai ngờ, La Trì cũng đang ở đây.

Anh ngồi trên tấm thảm dưới chân ghế sofa, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết đang nghĩ cái gì, giống như không hề ý thức được Cố Sơ đã quay về vậy. Trên mặt bàn đặt hai tập tài liệu, đĩa điểm tâm được bày rất đẹp nhưng anh không có ăn, anh cứ ngồi đực ra đó như một người gỗ.

Cố Sơ không biết anh bị làm sao, quay đầu nhìn Cố Tư bằng ánh mắt dò hỏi, Cố Tư nhún vai, “Anh ấy hả… ban nãy nói chuyện với anh rể tương lai mà thất bại”.

“Hả?” Cố Sơ ngẩn người, “Anh ấy về qua à?”.

Cố Tư gật đầu, “Chắc anh rể tương lai về thay quần áo, nói chuyện với La Trì xong cũng đi luôn.” Hôm nay La Trì chạy cả ngày trời vì vụ án. Buổi tối, nó và anh cùng ăn cơm, khi trở về nhà Tây thì bắt gặp Lục Bắc Thần. Chắc là anh chuẩn bị ra khỏi cửa, ăn vận rất chỉnh tề.

La Trì nhìn thấy anh ấy như nhìn thấy cứu tinh, mặt mũi tươi rói, kéo anh ấy tới bàn vụ án. Mặc dù Cố Tư vẫn luôn giúp đỡ La Trì bận qua bận lại nhưng dính líu tới vụ án, dẫu sao cũng là việc của người chuyên nghiệp, nó cũng không tiện tham gia thảo luận, nên đã xuống bếp làm chút hoa quả điểm tâm gì đó cho hai người, ai ngờ bọn họ nói chuyện không lý tưởng cho lắm.

“Sau khi anh rể tương lai đi, anh ấy cứ như vậy mãi, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.” Cố Tư bổ sung thêm một câu.

Cố Sơ bước lên, ngồi xuống đối diện bàn uống nước, giơ tay ra khuơ khuơ trước mặt La Trì, “Này!”.

Nhưng La Trì lại ngước lên nhìn cô một cách rất bình tĩnh.

“Anh làm sao vậy? Định ngồi thiền à?” Cố Sơ hỏi.

La Trì vẫn ngồi im, cất giọng rầu rĩ, “Không muốn sống nữa, ngồi thiền cũng tốt”.

Cố Sơ giật nảy mình, đang định dò hỏi thì thấy La Trì nhảy dựng lên, sau đó bắt đầu tuôn một tràng, “Cái tay Lục Bắc Thần đó thì có gì ghê gớm hả? Uổng công anh tin tưởng cậu ta như vậy. Cậu ta thì hay rồi, vốn không định đưa anh đi theo”.

Cố Sơ một lần nữa giật mình vì chất giọng to đùng cùng tâm trạng đột ngột bộc phát của anh. Cô nhìn sang Cố Tư, nó tỏ ra hết cách rồi cô quay trở về với La Trì, “Anh ngồi xuống đã, có gì từ từ nói, anh ấy đã làm gì anh?”.

Sau cơn bộc phát, La Trì lại rũ ra như cà gặp sương muối, ỉu xìu trên sofa, lẩm bẩm: “Vụ án lần này Lục Bắc Thần vốn không định hợp tác cùng anh, đây là nguyên văn lời nói của cậu ta ban nãy, nói gì mà anh biết tình hình đại khái là được, còn việc chọn ai hợp tác là chuyện của cậu ấy”.

Cố Sơ nghe xong câu này, nhìn chung cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Theo La Trì, Lục Bắc Thần đã sơ bộ phán đoán được tình hình của nạn nhân, vậy thì công việc phải làm tiếp theo chính là lập tức tới Giang Tây, hoặc thông qua một số con đường đặc thù để bí mật vận chuyển thi thể về Thượng Hải. Bất luận thế nào, chỉ cần Lục Bắc Thần tham gia thì La Trì ắt cũng có thể gia nhập vào vụ án này. Nhưng trông dáng vẻ của La Trì bây giờ, rõ ràng anh ấy đã tưởng bở một lần, Lục Bắc Thần từ chối hợp tác cùng anh ấy.

Cũng khó trách sao anh ấy lại suy sụp như vậy.

“Biết đâu vụ án này không đơn giản như chúng ta nghĩ, thế nên anh rể tương lai có điều kiêng dè cũng không thể nói rõ.” Cố Tư buông một câu rồi đi vào bếp.

La Trì bực bội vò đầu bứt tai, “Lục Bắc Thần rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Đúng là bực chết mất!”.

Cố Sơ im lặng, đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh ấy có cách của anh ấy, anh cứ thế này chẳng phải là tự chuốc lấy phiền não ư?” Khi đi ra, trong tay Cố Tư đã có thêm hai cốc nước, nó đưa một cốc cho Cố Sơ.

Cố Sơ đón lấy, “Gì vậy?”.

“Nước cam ép.” Cố Tư chỉ tay vào trong bếp, “Lúc về em nhìn thấy cả một đống cam để trong đó. Mùa này ăn cam không ngon, chi bằng ép lấy nước uống”.

“À…” Cố Sơ uống một hớp, cảm giác bình thường, dù sao thì cũng trái mùa, nghĩ bụng Lăng Song thật không biết tặng quà.

Nhưng cô chợt nghĩ lại, chuyện cô thích ăn cam cả Lăng Song và Tiêu Tiếu Tiếu đều biết. Lăng Song tới nhà xách theo một túi cam cũng coi như vì sở thích của cô, mặc dù trái mùa đấy nhưng tâm tư này vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Cố Tư cũng ngồi thẳng xuống tấm thảm dưới bàn uống nước, uống nước cam ừng ực rồi tóp tép cái miệng, “Cam mùa này mùi vị thường thật, đã ép thành nước rồi mà cảm thấy vẫn tệ. Chị à, chị đào đâu ra cả túi cam thế?”.

“Có cái để ăn còn kén cá chọn canh hả? Không ngon mà còn uống lắm thế?” Cố Sơ trừng mắt với nó.

Cố Tư nhướng mày, “Em mới uống một hớp thôi mà, sớm biết khó uống thế này em đã chẳng uống.” Rồi nó quay đầu nhìn La Trì, gõ lên cốc nước cam mới uống được một nửa của anh, “Không được để thừa nhá, uống đi”.

La Trì mải mê đắm chìm trong thế giới phẫn nộ, làm sao còn nghe thấy lời Cố Tư nói?

Cố Tư quả nhiên không hài lòng về nước cam, đứng dậy bê một cốc định đổ đi rồi tiện tay cầm luôn cả chiếc cốc không đối diện. Cố Sơ ngước mắt lên, vô tình liếc thấy chiếc không đó. Khi Cố Tư sắp đi vào bếp, cô chợt nhớ ra điều gì, bất thình lình gọi nó, “Đợi đã!”.

Cố Tư giật thót, quay đầu lại nhìn Cố Sơ, “Chị à, chị làm em hết hồn, có chuyện gì vậy?”.

“Nước cam trong chiếc không đó không phải do em uống ư?” Trong cốc chỉ còn lại một xíu nước, ban nãy cô nhìn rất rõ ràng.

Cố Tư giơ chiếc cốc không lên, “Cái đồ khó uống thế này em chẳng uống được nhiều vậy đâu. Không phải cốc của em, là của anh rể tương lai đó”.

Cố Sơ đột nhiên cảm thấy ngạt thở, một tiếng ầm vang lên trong đầu, ngay sau đó nổ tung…



Mùa hạ năm nay nhiều nước mưa, sau mấy ngày nắng vàng rực rỡ rồi cũng sẽ lại đến một hai ngày rả rích. Tám giờ tối, mưa càng lớn hơn, gần như là ồ ạt. Người đi bộ trên đường cực ít ỏi, thi thoảng lại có bóng người che ô, nhưng cũng là những bước chân vội vã. Ánh đèn của nhà hàng trở nên mông lung trong màn mưa. Con đường nhỏ vốn đã yên tĩnh tối nay lại càng tĩnh mịch. Cơn mưa lớn làm rớt không ít những phiến lá, dính trên mặt đất, gần như bị những hạt mưa to bằng hạt đậu đập nát.

Nhà hàng đón một vị khách đã đặt chỗ trước. Cậu bước vào trong, người phục vụ niềm nở cất chiếc ô màu đen trong tay cậu đi, rồi lấy một chiếc khăn tay bằng lụa màu trắng lau đi những giọt mưa rơi xuống bả vai cậu. Nhà hàng không lạ lẫm gì vị khách này, buổi đặt chỗ với cả biển hoa lãng mạn lần trước khiến những cô gái còn độc thân ở đây đều cảm thấy cảm động.

“Anh Lục, mời bên này.”

Cậu gật đầu, theo chân người phục vụ đi vào trong nhà hàng.

Cả một ô cửa sát sàn bị nước mưa gột rửa tới mơ hồ, bóng đèn đường giãy giụa dính lên tấm kính, loang lổ những sắc màu tối. Trong nhà hàng vẫn tao nhã và yên tĩnh, tiếng violon du dương làm dịu đi cảm giác bất an của đêm mưa.

Người phục vụ đẩy một chai rượu tới rồi hỏi, “Anh Lục, có cần mở luôn bây giờ không ạ?”.

Cậu gật đầu.

Ánh sáng trong đây rất dịu mắt, làm tôn lên những đường nét cũng ôn hòa trên gương mặt cậu.

Rượu vang được mở ra, đổ vào trong ly từng chút, từng chút. Sau khi đón lấy ly rượu, cậu khẽ nhấp rồi gật đầu nói, “Được rồi”.

“Dạ, thưa anh Lục.”

Mọi thứ chìm vào yên ắng.

Cửa sổ thủy tinh nặng nề đã ngăn cách cả tiếng mưa lộp bộp.

Cậu giơ tay lên xem giờ, kim phút vừa qua một phút…

Tiếng gió xen lẫn tiếng mưa, hàng cây hai bên đường đung đưa ngả nghiêng. Hai ngọn đèn xe phá tan cái tối tăm mơ hồ. Thân xe dần dần tiến tới, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà hàng.

Mưa rơi xuống đầu xe làm tung tóe vô vàn hạt nước.

Người giữ cửa bước tới, thấy chiếc xe mãi vẫn không mở cửa bèn khom người, cung kính hỏi bên trong, “Ngài tới nhà hàng dùng bữa ạ?”.

Trong xe rất yên ắng, không ai trả lời, người đó thấy vậy lại đứng một bên chờ đợi.

Nước mưa lướt qua rồi nhanh chóng tụ lại trên tấm kính chắn gió. Chloe tắt máy, nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: “Cậu thật sự không định để tớ đi theo sao?”.

Anh ấy đang nhìn người đàn ông phía sau. Chiếc mũ lưỡi trai đã che chặt đôi mắt anh. Cả dọc đường anh vẫn yên lặng, không nói với Chloe câu nào. Trong bóng tối, Chloe muốn nhìn rõ biểu cảm của anh qua gương chiếu hậu nhưng tiếc là vô ích.

Thế nên Chloe cũng không định nghe đáp án của câu hỏi này.

Rồi anh ấy lại nháy mắt với chiếc gương, “Này, tớ cũng tò mò thật mà, cậu coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ, không được hay sao?”.

Người đàn ông phía sau vẫn trầm mặc.

“Đừng tuyệt tình như vậy, bao năm nay tớ không có công lao cũng có khổ lao mà.” Chloe tỏ vẻ tội nghiệp, càng muốn giở trò cảm thông.

Phía sau cuối cùng cũng có động tĩnh, anh cúi đầu nói khẽ, “Sau này sẽ có cơ hội”.

Chloe nghe xong là biết đã hết hy vọng bèn nhún vai, thở dài, “Thôi bỏ đi, bỏ đi, sau này rồi tính.” Nói tới đây, anh ấy đột ngột quay đầu, nét mặt nghiêm túc, “Nhưng tối nay cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu không ông đây chết không được nhắm mắt”.

Một tia chớp xẹt ngang, làm khoang xe đột ngột sáng bừng lên, cũng soi rõ cả người đàn ông ngồi ghế sau. Ánh mắt anh sâu như biển. Anh nhìn thẳng vào mắt Chloe, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Nếu cậu chết không nhắm mắt, chỉ có thể chứng tỏ cậu không gặp được một pháp y giỏi”.

Dứt lời, anh mở cửa, bước xuống xe.

“Này, cậu…” Chloe bực tức, hạ cửa kính xe xuống định đáp trả mấy câu, ai ngờ lại bị nước mưa ép phải chui vào. Anh ấy lại vội vàng nâng cửa xe lên, phủi phủi cổ áo ướt mưa rồi bực bội lầm rầm, “Cái miệng vẫn còn độc như vậy!”.

Người giữ cửa đợi đã lâu cuối cùng cũng được nghênh đón, nhưng không ngờ đối phương lại không mang ô, thế là anh ta vội vàng giương chiếc ô của mình qua. Anh đứng dưới ô, cao lớn thẳng tắp, thấy vậy khẽ nói một câu, “Cảm ơn”.

Thanh âm hơi khàn, trong đêm mưa gió thế này nghe lại càng cảm thấy yên tĩnh. Người kia chợt ngước lên nhìn anh, mới đó đã đờ người.

Cứ như vậy, anh che ô đi vào trong nhà hàng.

Người phục vụ chủ động bước ra đón tiếp, ánh đèn hành lang át đi cái bóng mờ tối của đèn đường, rọi sáng chân mày khóe mắt người đàn ông. Người phục vụ nhờ đó có thể nhìn rõ diện mạo anh, và rồi cũng đứng người.

“Anh…” Người phục vụ nhìn anh, rồi đánh mắt vào bên trong, sau đó lại một lần nữa quay trở về trên gương mặt anh.

“Dẫn đường đi.” Anh tảng lờ biểu cảm sửng sốt của người đó, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.

Người phục vụ gật đầu, hắng giọng, đưa một tay ra trước, “Thưa anh, mời đi bên này…”.

Cả nhà hàng rộng lớn, ngoại trừ vị trí gần cửa sổ có ánh nến lung linh, các bàn khác đều trống trải. Rượu vang trong thùng sóng sánh gợn sóng dưới ánh nến, màu đỏ rực như sắc máu.

Người đàn ông đang ngồi thấy anh đã đến, khóe môi hơi rướn lên nhưng không đứng lên đón. Người phục vụ dẫn tới chỗ rồi rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn bằng ánh mắt cực kỳ tò mò.

Anh ngồi xuống đối diện, vành mũ lưỡi trai được kéo cực kỳ thấp nhưng không ngăn được ánh mắt anh. Nó rơi xuống gương mặt người đàn ông đối diện, sau đó quan sát một lướt cách ăn mặc của cậu từ trên xuống dưới. Rất lâu sau, môi anh cũng chợt cong lên rồi anh cất giọng trầm thấp, “Trang trí kiểu này thích hợp với các cặp tình nhân hơn”.

“Những cuộc hội ngộ đoàn viên cũng được mà.” Người đàn ông đối diện thản nhiên đáp.

Anh trầm mặc, lát sau mới nói: “Bữa cơm này… anh đã đợi năm năm rồi.” Dứt lời, anh nhìn xung quanh một lượt, “Chỉ không ngờ em lại tổ chức long trọng vậy”.

“Không được ạ?” Người đàn ông đối diện bật cười.

“Được.” Anh mỉm cười, “Xa xỉ trước nay vẫn là phong cách của cậu chủ Lục mà”.

“Kể cả vậy, đối phương cũng phải là người đáng để em vung tiền.” Người đàn ông đối diện nói tới đây, cả người bỗng đổ về phía trước, “Em có thể keo kiệt với bất kỳ ai, chỉ có anh là em bằng lòng chu toàn như vậy. Em nghĩ đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm vậy thôi, đúng không, đại ca?”.

Ngón tay anh khẽ run, rất nhẹ, sau đó anh nắm chặt lại, ngước mắt nhìn lên phía đối diện, khẽ nói, “Không, Bắc Thâm, nếu đổi là anh, anh sẽ đưa em về nhà ăn một bữa cơm gia đình bình thường”.

Người đàn ông đối diện sững người, nhưng cũng cười phá lên rất nhanh rồi đứng dậy. Thấy vậy, anh cũng đứng dậy.

“Đại ca!” Người đàn ông phía đối diện tiến lên nắm chặt lấy tay anh, tay kia cuộn lại thành nắm đấm, ai oán đấm lên bả vai anh, kích động nói, “Cuối cùng anh cũng chịu lộ diện rồi!”.

Anh cũng đấm cậu một cái, biểu cảm trông cũng rất vui, “Bắc Thâm, quay về là tốt rồi!”.

Giám đốc nhà hàng đích thân bê thức ăn lên, sau khi bắt gặp cảnh này quả thực cũng sửng sốt. Trước mặt là hai người đàn ông cao lớn, gương mặt họ lại giống y hệt nhau, có điều ăn mặc khác nhau, nếu không anh ta nhất định sẽ cho rằng mắt mình có vấn đề. Xem ra họ là sinh đôi, nhưng cũng giống quá rồi.

“Hai anh Lục, có thể lên món không ạ?”

Nghe câu miêu tả quái lạ của người phục vụ, Giám đốc bèn kiểm tra lại họ tên vị khách của anh Lục, không ngờ người ấy cũng họ Lục.

Lục Bắc Thần buông tay Lục Bắc Thâm ra, vỗ mạnh lên vai cậu rồi nói: “Ngồi đi”.

Lục Bắc Thâm quay trở lại vị trí của mình, đối diện với anh.

Giám đốc bưng thức ăn lên, lần lượt giới thiệu tên các món ăn rồi len lén quan sát hai người, thầm cảm thán trong lòng. Hệt như một người đang ngồi soi gương vậy, quả là thần kỳ.

Sau khi Giám đốc đi khỏi, Lục Bắc Thần nhìn Lục Bắc Thâm, hỏi, “Bao năm rồi, em rốt cuộc đã đi đâu?”.

Lục Bắc Thâm chủ động rót rượu cho anh, cười khẽ, “Em còn muốn biết tình hình hiện tại của anh hơn”.

Lục Bắc Thần nhìn chăm chăm vào lớp rượu vang đang từ từ dâng cao trong ly, chợt nhớ tới cảnh tượng đầy máu nửa năm trước. Hình ảnh cuối cùng anh có thể nhìn thấy chính là những bông hoa hồng trắng rơi đầy đất, bị máu nhuộm đỏ rực, trên đầu là tiếng gào khóc điên dại của Cố Sơ.

Cố Sơ…

Anh cầm lấy ly rượu, ngón tay gầy nhẹ nhàng cọ qua mép cốc, trái tim như bị ai bóp chặt đến đau đớn, nhưng khi ngước mắt lên, gương mặt đã không một gợn sóng. Anh cười khẽ, “Bắc Thâm, anh rất ổn”.

“Anh rất ổn ư?” Lục Bắc Thâm nhìn anh, nhíu mày, “Nếu anh thật sự rất ổn, vì sao sau khi xuất viện mãi vẫn không dám quay về?”.

Lục Bắc Thần vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, “Được lắm, nhóc con, lớn rồi đấy, còn dám điều tra chuyện của đại ca”.

“Em là em trai anh, cho dù điều tra chuyện của anh cũng không hề quá đáng.”

Lục Bắc Thần nhìn cậu, nói: “Đối với anh mà nói, không gì quan trọng hơn em vẫn còn sống.” Anh đổ người về phía trước, đan hai tay vào nhau, “Nói cho anh biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy năm nay em đã ở đâu?”.

Lục Bắc Thâm nhìn anh chằm chằm rất lâu, sau đó nâng ly, uống cạn rượu trong ly, khi bỏ ly rượu xuống hốc mắt đã hơi đỏ. Nhưng cậu nhanh chóng quay mặt đi, giơ tay lên lau rồi cười, “Em tưởng đã bao năm trôi qua rồi, anh không còn quan tâm tới sự sống chết của em nữa chứ”.

“Anh vẫn luôn nhờ người tìm em.” Lục Bắc Thần nghiêm giọng.

Lục Bắc Thâm hít sâu một hơi, “Anh, anh nên biết rõ em không mất tích”.

“Đúng, thế nên anh mới không báo cảnh sát.” Lục Bắc Thần nói: “Bao năm nay anh vẫn luôn âm thầm điều tra tung tích của em, là vì biết chuyện này chắc chắn có liên quan tới bố”.

Lục Bắc Thâm lại cúi xuống uống thêm một ngụm rượu rồi gật đầu nặng nề, “Đúng vậy, đúng là có liên quan tới bố”.

Sống lưng Lục Bắc Thần cứng đờ.

“Năm xưa, chính bố đã nhốt em lại.” Lục Bắc Thâm hạ thấp giọng.

“Ở nơi nào?”

Lục Bắc Thâm uống một ngụm rượu, “Một thị trấn nhỏ tại Bắc Âu, là một nơi nhìn trên bản đồ cũng cần dùng kính lúp phóng to mới nhìn thấy”.

Lục Bắc Thần trầm tư, lát sau nói: “Nếu bố giam giữ một cách cưỡng chế, anh nghĩ bây giờ em cũng sẽ không quay về. Bao năm qua Chloe vẫn luôn tìm em, vì sao em phải trốn?”

Một người bị cưỡng chế giam giữ bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách tuồn thông tin ra bên ngoài, như vậy tiện cho người khác tới giải cứu. Nhưng Chloe nhọc công tốn sức để tìm kiếm tung tích của nó vẫn không có kết quả, chỉ có thể chứng tỏ Bắc Thâm không mong bị tìm ra.

Giam giữ có hoàn mỹ cách mấy cũng có sơ hở, chỉ cần có thời gian và công sức ắt sẽ tra ra manh mối.

Sở dĩ anh nghi ngờ chuyện Bắc Thâm mất có liên quan tới bố, vì lúc đó sau khi được tin Bắc Thâm biến mất, anh đã tới thẳng nhà họ Lục, hy vọng báo cảnh sát để giải quyết, nhưng bố thẳng thừng ngăn cản. Hành động này đã khiến Lục Bắc Thần ngờ vực. Anh bắt đầu cảm thấy việc Bắc Thâm mất tích chắc chắn có liên quan tới Lục Môn, thế nên bao năm nay anh vẫn luôn để Chloe âm thầm tiến hành tìm kiếm.

Sau khi nghe thấy câu đó, nét mặt Lục Bắc Thâm trông có vẻ rất cô đơn. Cậu nắm chặt chiếc cốc, im lặng. Lục Bắc Thần nhìn thấy rất rõ ràng, ngón tay nó đang run run. Anh đưa tay vỗ về, cho nó thêm sức mạnh, “Nói cho anh nghe đi, đã xảy ra chuyện gì?”.

Lục Bắc Thâm ngước mắt lên nhìn anh, suy nghĩ một lát mới trả lời: “Thật ra, bố chỉ nhốt em hai năm, ông hy vọng em biết suy nghĩ lại”.

Lục Bắc Thần không hiểu, nhưng vẫn rất nhẫn nại, đợi nó tiếp tục nói.

“Em biết anh vẫn luôn âm thầm tìm kiếm em. Nhưng em áy náy trong lòng, vẫn không thể bước ra khỏi bóng ma ấy, thế nên lựa chọn trốn tránh.” Lục Bắc Thâm cúi đầu, gương mặt vô cùng buồn bã.

“Em…” Lục Bắc Thần thấy vậy cũng đoán ra gì đó bèn hỏi: “Em đã làm gì nhà họ Lục?”.

“Anh vẫn cứ thông minh như vậy, mới đó đã có thể đoán được mấu chốt câu chuyện.” Lục Bắc Thâm cười khổ, “Anh còn nhớ trận hỏa hoạn dữ dội năm xưa trong căn nhà cũ của họ Lục không?”.

Lục Bắc Thần đờ ra, sau đó thảng thốt hỏi: “Lẽ nào…”.

“Phải, em chính là người phóng hỏa.” Lục Bắc Thâm ra sức cọ sát chiếc ly, vang lên những tiếng ken két.

“Em điên rồi sao?” Lục Bắc Thần nghiêm nghị.

Lục Môn, trong mắt người ngoài trước giờ vẫn rất thần bí, nhà họ Lục cũng được xây dựng ở một mảnh đất cách xa dân cư. Thế nên hoàn toàn không có người biết vụ hỏa hoạn năm đó, càng không ai có được một nguồn tin tức rầm rộ như thế. Năm đó anh vẫn còn ở nước ngoài, nghe anh cả Lục Đông Thâm kể về chuyện nhà cháy, nhưng khi hỏi han cụ thể thì anh cả không nói rõ, chỉ nói rằng: Không sao, thời tiết hanh khô, rất dễ bắt lửa.

Nhưng trận hỏa hoạn đó đã thiêu chết một quản gia và một người làm vườn trong biệt thự. Sau này anh lại nghe nói vì chuyện này bố từng nhập viện, sau này hỏi lại thì bố chỉ đáp qua loa.

Anh hoàn toàn không ngờ em trai ruột của mình chính là người phóng hỏa.

“Lúc đó em chỉ muốn giải tỏa sự căm phẫn ghê tởm trong lòng, không nghĩ rằng lại làm hại tới bác Hà và người làm vườn đó. Bố quá tức giận đã nhập viện, em cứ nghĩ rằng mình sẽ rất vui, nhưng khi em biết bố ở trong phòng cấp cứu suýt nữa mất mạng, khi nhìn thấy thi thể của bác Hà và người làm vườn kia, em rất buồn. Lúc đó em biết mình đã sai rồi, sai trầm trọng.” Lục Bắc Thâm vùi sâu ngón tay vào trong đầu, sầu não vô cùng.

Lát sau, cậu mới nói tiếp: “Sau đó bố đã nhốt em lại. Chuyện này giấu được tất cả mọi người, bao gồm cả anh. Ông hy vọng em có thể ở một nơi không ai quen biết, tu tỉnh, suy nghĩ về sai lầm của mình”.

Lục Bắc Thần miết ly rượu vang, rất lâu không uống ngụm nào, sau đó anh đặt chiếc ly xuống, thấp giọng nói: “Anh nghĩ bố muốn giúp em dập tắt chuyện đó thì đúng hơn. Bắc Thâm, đó là hai mạng người đấy!”.

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc