BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Anh học được mấy lời ngọt ngào lỡ đi an ủi cô nào khác thì biết làm sao?

Cố Sơ đứng bên cạnh âm thầm quan sát vị tộc trưởng họ Vương này, trông ông ấy có lẽ đã ngoài sáu mươi, dáng người không cao, còn hơi gù, gầy nhẳng, đen sạm, vừa nhìn đã biết là người quanh năm lao động, dầm mưa dãi nắng. Các đường rãnh trên khuôn mặt rất sâu, da dẻ nhăn nheo lại như quả hạch đào. Ông ấy khoác chiếc áo trắng, mặc chiếc quần đen, chân đi đôi giày vải, đầu đội mũ nỉ đen, mái tóc được vành mũ che kín đã bạc trắng, thoạt nhìn chỉ như một ông lão không có gì nổi bật nhưng nếu quan sát kỹ thì lại không hề đơn giản. Sự điềm đạm trong ánh mắt ông ấy không phải một người dân quê bình thường có thể sở hữu. Chân tay ông ấy có vẻ như còn ổn nhưng lại chống cây gậy, rõ ràng nó là biểu tượng tượng trưng cho thân phận, đồ đằng khắc bên trên giống y hệt hình trong nhà khách, đều là hình tượng con quỷ núi đó.

Khi tộc trưởng Vương lên tiếng thì ngọn lửa phẫn nộ đã được dập tắt, ông ấy khuyên nhủ chân thành: “Các cô các cậu thanh niên đừng có coi thường tín ngưỡng, ngọn núi Tây Nại phía sau thôn chúng tôi thật sự không thể bước vào. Tôi chỉ sợ mấy cô cậu lại mang vận xui xẻo nào quay lại, quỷ núi không thể chọc vào, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”.

Chị Dao vội vàng hứa với tộc trưởng sẽ trông chừng khách khứa của mình, Lăng Song cũng thay nhân viên của mình liên tục xin lỗi. Sau khi tộc trưởng Vương đi khỏi, chị Dao lại dặn đi dặn lại Lăng Song: “Tuyệt đối phải coi kỹ mấy nhân viên của cô, đừng có chạy lên núi Tây Nại nữa, đắc tội với quỷ núi là hậu quả nghiêm trọng.” Rồi chị ta lại quay sang Trình Diệp và Phương Tử Hân, “Cất hết sự tò mò của hai người lại. Lời cảnh cáo của tộc trưởng Vương không thể không nghe. Đừng tưởng ông ấy chỉ là tộc trưởng của thôn Tây nhưng ở Phúc Tốt này, ông ấy là người đức cao vọng trọng, lời của ông ấy không ai dám làm trái”.

Chị Dao ăn nói hùng hổ, từ thái độ khép nép cung kính ban nãy của chị ta với tộc trưởng Vương, có thể thấy được địa vị của người đó. Lăng Song dường như không mấy ưa chị Dao, cô ấy mượn Trình Diệp và Phương Tử Hân để nói bóng gió: “Ở địa bàn của người ta thì cất bớt lòng hiếu kỳ lại cho tôi, không phải thứ của mình, nhung nhớ làm cái gì?”.

Sắc mặt của Trình Diệp và Phương Tử Hân đều rất khó coi. Cố Sơ nghe ra Lăng Song đang muốn cảnh cáo chị Dao đừng tơ tưởng tới người đàn ông của cậu ấy. Chị Dao là người nhạy bén, sao có thể không nghe ra việc Lăng Song đang chỉ gà mắng chó, bèn cười khẩy: “Những gì cần nhắc tôi đã nhắc rồi, mấy người tự mà lo liệu”.

Cố Sơ không muốn tham gia vào mấy chuyện tình cảm nam nữ thế nên cũng không nhiều lời. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Kiều Vân Tiêu chẳng biết đã ra ngoài từ lúc nào. Qua lớp cửa thủy tinh, cô trông thấy anh ấy đang nói chuyện với tộc trưởng Vương, chỉ về phía chiếc xe việt dã đỗ bên hồ. Nhưng tộc trưởng Vương chỉ bật cười, liên tục xua tay rồi bỏ đi. Khi Kiều Vân Tiêu quay lại, Lục Bắc Thâm đứng dựa bên cửa, cười khẽ: “Xem ra tộc trưởng Vương thích đi bộ về hơn. Cậu chủ Kiều, đâu phải ai cũng nể tình anh”.

Kiều Vân Tiêu bị Lục Bắc Thâm nói đểu, có chút gượng gạo, khóe miệng khẽ giật rồi đặt tay lên vai Cố Sơ: “Đi chuẩn bị rượu với anh”.

Chiều nay không còn việc gì, người trong tổ y tế cũng bắt đầu nhộn nhịp chuẩn bị cho buổi lửa trại tối nay. Trong đoàn của Lăng Song, nữ giới nhiều hơn nam giới, còn phía tổ y tế lại lắm đàn ông thế nên về phương diện này họ rất tích cực. Chị Dao đã liên hệ với một gia đình địa phương, Lăng Song cùng Lục Bắc Thâm tới đó lựa dê non. Nơi đây là cao nguyên nên chủ yếu cũng chỉ có bò cao nguyên. Cố Sơ ban đầu cũng giúp Kiều Vân Tiêu chuẩn bị rượu, sau đó thì hô hào cả một đám con gái tới giúp, để cô được nhàn nhã. Cô men theo bờ hồ, lững thững bước đi, tìm một chiếc thuyền gỗ đã cũ, ngồi xuống rất lâu. Hoàng hôn kéo theo một chiếc đuôi đỏ rực như lửa, rọi sáng ngọn núi tuyết phía xa, trên đỉnh, những lá cờ năm màu rực rỡ đang bay bay theo gió. Cô nghĩ, cô cũng nên lên đó thả cho Cố Tư một dải cờ màu, để linh hồn nó được yên nghỉ.

Khi quay trở về, từ xa cô đã nhìn thấy một bác sỹ nữ chạy về phía này, sau khi trông thấy cô thì ra sức vẫy tay. Cố Sơ rảo bước đi tới, cô gái kia nắm lấy tay cô, thở hồng hộc: “Cô… Sao cô không mang theo di động thế? Mọi người tìm… tìm cô sắp phát điên lên rồi”.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Sơ hoảng sợ, chỉ lo lại có chuyện gì không hay xảy ra. Di động cô để trong nhà không mang theo người, ở những nơi này di động dường như trở nên rất thừa thãi.

Cô bác sỹ bình tĩnh lại: “Anh Lục chụp ảnh tạp chí đang tìm cô đấy. Chẳng hiểu là có chuyện gì mà trông anh ấy có vẻ gấp gáp lắm, xông cả vào phòng cô”.

Mười phút sau, Cố Sơ vội vội vàng vàng trở về khu du lịch mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Từ xa cô đã nhìn thấy lá cờ của nhà khách “Phong Nguyệt Cổ Đạo” đang tung bay, người đàn ông trong chiếc áo jacket màu đen đang đứng bên hồ. Chiều tà kéo dài bóng hình tuấn tú của anh. Cô nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, chau mày. Cô bác sỹ đi theo sau Cố Sơ lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, buổi chiều lúc đi mua dê anh ấy đâu có mặc như vậy nhỉ?”.

Dĩ nhiên Lục Bắc Thâm sẽ không ăn mặc như vậy, vì đó đâu phải Lục Bắc Thâm. Tim cô đập thình thịch, cô bước đi thật nhanh. Chị Dao đứng trước cửa nhà khách nhìn thấy cô bèn gọi ầm lên: “Cô ấy về rồi kìa!”. Anh nhìn về phía này, sau khi trông thấy cô, gương mặt cũng dịu đi rất nhiều. Anh nói câu gì đó vào di động rồi kết thúc cuộc gọi. Cố Sơ còn chưa kịp tới gần, anh đã bước về phía cô trước, quát khẽ: “Sao ra ngoài lại không mang theo di động?”.

“Sao anh lại tới đây?” Cô mỉm cười. Khoảng thời gian này ngoài nỗi nhớ Cố Tư, anh cũng là một phần không thể thiếu. Mặc dù có điện thoại nhưng vẫn chẳng bằng được đứng đối diện nhau như thế này.

Cô ngẩng lên nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng ánh tịch dương. Đôi mắt cô cũng đong đầy nụ cười mừng rỡ. Lục Bắc Thần không nỡ trách cô nữa, xúc động cúi xuống hôn lên môi cô.

Có những cô gái không hiểu chuyện thấy kỳ lạ bèn hỏi chị Dao: “Đây chẳng phải anh Lục rất thân với chị Lăng sao? Sao lại…”.

Chị Dao đang ngồi cắn hạt dưa trên chiếc ghế gỗ, giọng nói cũng vang tanh tách: “Cô thì biết cái gì? Này, bác sỹ Cố, bảo chồng cô ở lại nhà khách của chúng tôi đi, đừng để mấy nhà khách khác được lời”.

Câu nói của chị ta khiến mọi người ngỡ ngàng, nhất là các đồng nghiệp trong tổ y tế. Cũng khó trách họ, dù sao họ cũng chưa biết nhiều về Cố Sơ. Cố Sơ cảm thấy họ hơi thân mật quá mức trước mặt mọi người rồi, nhất thời thấy ngượng ngập. Lục Bắc Thần bật cười, vòng tay qua eo cô: “Xem ra ở đây cũng có người thông minh đấy”.

“Mắt chị Dao sắc lắm đấy.” Cố Sơ thì thầm với anh. Trên tay cô và anh đeo một kiểu nhẫn, chắc chắn là chị ấy đã sớm nhận ra. “Anh tìm được nhà khách chưa?”

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Không được ở chung với em sao?”.

“Chỗ của bọn em có hạn thôi.” Cố Sơ thấy mấy đồng nghiệp nhìn nhau vẻ mờ ám bèn kéo anh qua một bên, “Vả lại, người ta toàn ở một mình, em kéo theo người nhà không hay lắm thì phải?”.

Lục Bắc Thần nghe xong có phần bất mãn, giơ tay gõ lên đầu cô: “Em nói cứ như anh dư thừa lắm vậy, em có biết ban nãy không tìm thấy em anh lo lắng nhường nào không? Còn lương tâm hay không vậy?”.

“Được rồi, được rồi, cùng lắm thì anh ở đâu em ở đó vậy.” Cô ôm lấy cánh tay anh, khẽ nói.

“Nghe vậy còn được.”

“Anh cứ đến thế này thôi à? Hai bàn tay trắng?” Cố Sơ quan sát anh một lượt.

Lục Bắc Thần quay đầu ra hiệu, Cố Sơ lúc ấy mới nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu xám bạc đã được cải tạo qua đỗ ngay gần đó, chỉ riêng bánh xe có khi đã cao bằng nửa người. Cô vòng ra trước xe đứng một lúc lâu rồi lại lượn ra sau xe quét mắt một vòng. Anh chỉ mang theo một vali hành lý cỡ nhỏ, chính là chiếc vali anh mang theo khi ra nước ngoài. Ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh không quay về Thượng Hải?”.

“Từ Mỹ bay về Trung Quốc rồi chuyển máy bay, chuyển xe, cuối cùng đáp tới Phúc Tốt.” Lục Bắc Thần gác tay lên cửa xe, tủm tỉm cười báo cáo tuyến đường xa xôi trắc trở của mình.

Thế thì há chẳng phải còn chưa có thời gian làm quen với chênh lệch múi giờ sao? Nơi đây lại còn là vùng núi cao, Cố Sơ có phần lo lắng anh chịu không nổi. Lục Bắc Thần đọc thấu suy nghĩ của cô, vò đầu cô và nói: “Yên tâm đi, anh đâu phải hồ giấy”.

“Xe từ đâu mà anh có?” Cô không hề nhớ anh từng mua chiếc xe này.

Lục Bắc Thần vỗ vỗ lên thân xe: “Mượn của bạn đấy”.

Chị Dao cũng rảo bước đi tới, mặc kệ việc quấy rầy hai vợ chồng họ, xách vali lên, “Tiểu biệt thắng tân hôn, đừng có đứng mãi thế, vào ở đi đã. Trên tầng hai còn có phòng để ngắm cảnh, tôi nghĩ anh Lục kia và cô Lăng cũng không ngại có thêm anh đâu nhỉ?”, rồi chị ta gọi một nhân viên tới, “Mau mang vali của anh Lục đây lên gác”.

Chị Dao là người thông minh, còn là một người làm ăn thông minh. Mặc dù Cố Sơ không thích việc chị ta tích cực chủ động như vậy cho lắm nhưng không thể không thừa nhận, nhà khách “Phong Nguyệt Cổ Đạo” có khung cảnh đẹp. Chị Dao ngất ngưởng trở về nhà khách, cô thấy Lục Bắc Thần không có ý phản đối, nhất thời nổi giận, véo tay anh. Anh đau tới nỗi phải rụt tay về, trừng mắt: “Em to gan quá nhỉ!”.

“Chị ta bảo anh ở là anh ở hả? Sao cả từ chối cũng không biết thế?”

Lục Bắc Thần luôn miệng kêu oan: “Chẳng phải nhà khách này gần tổ y tế nhất sao? Anh cũng suy nghĩ cho em thôi, em đỡ phải ngày ngày đi bộ”.

Cố Sơ lại véo anh thêm cái nữa, “Anh nhớ kỹ đấy, ở đây cũng được nhưng không được giấu em liếc mắt đưa tình với chị Dao. Chị ta thích nhất là để ý mấy người đàn ông như các anh, anh không thể gục ngã trước cám dỗ đâu”.

Lục Bắc Thần lập tức tỏ rõ thái độ: “Anh đi khám bệnh cùng em, em đi đâu anh theo đó”.

“Tổ y tế bọn em không mời được giáo sư lớn thế này đâu.”

“Nể mặt bà xã, anh có thể phục vụ miễn phí.”

Cố Sơ nghiêng đầu, “Đối tượng của bọn em là người sống”.

“Hồi ở trường Y, thành tích của anh cao hơn em mà.”

“Anh sẽ ở lại Phúc Tốt bao lâu?” Cố Sơ hoài nghi.

Lục Bắc Thần cười: “Khi nào em chịu về nhà thì thôi”.

“Anh… hết vụ án để giải quyết rồi sao?”

“Lâu lắm rồi anh không được nghỉ phép, lần này tới Phúc Tốt coi như là cùng em trải qua tuần trăng mật.”

“Được, để chị dẫn chú đi thăm thú cảnh đẹp quê hương.”

Lục Bắc Thần lại bất ngờ kéo cô vào lòng. Ở nước ngoài anh vẫn luôn lo lắng cho tâm trạng của cô, qua điện thoại không nghe ra được gì nhưng anh luôn sợ cô đè nén đau thương. Sau đó nghe nói cô chuyển tới Phúc Tốt làm tình nguyện anh càng lo lắng hơn. Mặc dù anh cũng chưa đến nơi không thể tìm thấy trên bản đồ này nhưng cũng nghe nói phong tục ở vùng Xuyên Tạng thực sự rất nhiều. Sau khi Bắc Thâm gọi điện báo cho anh biết vị trí địa lý của Phúc Tốt, trái tim anh cứ như bị treo lơ lửng. Phúc Tốt gần Tây Tạng, lại là một cao nguyện, anh lo cô có phản ứng độ cao, thế là anh giao lại những công việc cuối cùng tại Mỹ cho đồng nghiệp, vội trở về nước.

Khi tới biên giới Tây Xuyên, anh lại gọi điện cho La Trì, chuông kêu rất lâu cậu ấy mới nghe máy, giọng nói thều thào. Từ sau khi Cố Tư ra đi, La Trì ngày ngày ở trong nghĩa trang như một kẻ điên, trộm không bắt, không đi làm khiến hai ông bà nhà họ La sốt ruột vô cùng. Sau đó cậu ấy cũng chịu đi làm, ngày ngày để râu ria lởm chởm, áo quần xộc xệch. Sau một lần thô lỗ với nghi can trong lúc hỏi cung, cấp trên đã phẫn nộ đình chỉ công tác của cậu ấy. Trong đám cưới của anh và Cố Sơ, La Trì uống không ít rượu rồi vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cuối cùng ở trong phòng nghỉ, La Trì ôm chặt lấy anh, gào khóc, nói cái chết của Tư Tư là lỗi của cậu ấy, lúc đó cậu ấy nên lập tức chấp nhận yêu cầu của Hà Nại, chấp nhận ngay tức khắc, như vậy Tư Tư đã không chết.

Cố Tư là một nút thắt trong lòng La Trì, một nút thắt chết, không thể gỡ bỏ. Lục Bắc Thần dĩ nhiên cảm thấy áp lực, đến nay anh vẫn chưa hiểu vì sao lúc đó Hà Nại lại phá hủy lời hứa, để những kẻ bắt cóc kia ra tay trước thời hạn. Chuyện này tới tận ngày bị tuyên án tử hình, Hà Nại vẫn im bặt. Nhưng người đau khổ đâu phải chỉ mình La Trì? Cả Cố Sơ cũng uống không ít rượu trong đám cưới, ban ngày vờ nói cười vui vẻ, ban đêm lại bắt đầu mộng mị. Cô gọi tên Cố Tư hết lần này tới lần khác, nước mắt lăn dài, rơi tí tách như những hạt châu đứt dây, ướt đẫm cả gối.

La Trì biết tin anh sắp tới Phúc Tốt, suy nghĩ rồi nói với anh: Nơi đó khá hoang vu, lại là vùng lắm dân tộc, vẫn nên cẩn thận một chút là hơn, rồi cậu ấy cho anh số điện thoại một người bạn sống ở thành phố Khang Định, nói khi nào tới có thể liên lạc với người ấy. Sau khi tới Khang Định, anh tìm đến người bạn của La Trì. Đó là một anh chàng khá chất phác, cũng là cảnh sát địa phương. Cậu ấy nói La Trì đã thông báo trước rồi, nên chuẩn bị sẵn cho anh một chiếc xe việt dã mà theo lời cậu ấy cho dù có lăn xuống vách núi cũng không hề hấn gì, còn nhét thêm vài chai Hồng Cảnh Thiên* vào tay đề phòng vạn nhất. Cậu ấy còn nhắc anh: Phúc Tốt là nơi lắm quy củ, anh có thể đắc tội với ai nhưng tuyệt đối không được chọc vào quỷ núi.

*Thuốc tăng lực (@@ không biết để làm gì =)))

Cứ như vậy, Lục Bắc Thần lặn lội tới đây, tìm được cô vợ anh nhung nhớ và lo lắng suốt mấy tháng trời.

Vào mùa hưng thịnh, khu du lịch ở Phúc Tốt hệt như một thành phố không đêm. Các nhà khách đèn đuốc sáng choang, âm nhạc khiến người ta say mê, cả những nhà hàng, phường vải, tiệm bán đồ lưu niệm, tiệm nhạc cụ, quần áo xung quanh gần như cũng mở cửa tới quá nửa đêm. Nhưng bây giờ là mùa du lịch ảm đạm, đêm xuống, không khí rất yên ắng, không có hoạt động vui chơi giải trí gì, thế nên lửa trại trở thành hoạt động sôi nổi nhất. Trời vừa nhá nhem, đống lửa bên hồ đã được nhóm lên, đống củi cao chót vót, lửa hừng hực như chim phượng hoàng bay múa, phản chiếu cùng với ánh đèn rực rỡ của Phong Nguyệt Cổ Đạo, làm náo nhiệt cả bờ hồ vắng lặng.

Tổ y tế và nhóm của Lăng Song, cộng thêm vài người khách trong nhà khách của chị Dao, còn cả mấy ông chủ bà chủ của những nhà khách gần đó, có Tây có Tàu tụ lại phải tới bốn chục người. Sự nguyên sơ của nơi đây đã vẫy gọi bản tính của những người thích tụ tập, cũng giải phóng những áp lực lâu ngày tồn tại nơi đô thị. Nói theo lời của chị Dao thì cô đơn, trơ trọi, thậm chí là bí bách tưởng chết đi sống lại, chỉ cần đến Phúc Tốt một chuyến là ổn thỏa. Chị ta đã sống ở trong thành phố một thời gian, tổng kết lại một câu rằng, người thành phố quá ư bày đặt!

Bốn mươi mấy con người quây quần lại nhảy múa cũng thật là hoành tráng. Trong đám đó có sáu bảy người bản địa, nhảy điệu múa địa phương rất đẹp, chẳng bao lâu sau mọi người cũng học thuộc được, xoay tròn theo nhạc quanh lửa trại. Họ gọi đây là điệu múa tế thần, tương truyền đã được lưu lại đời đời kiếp kiếp tại Phúc Tốt. Trong đó ba người đàn ông được hoan nghênh nhất là Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thâm và Kiều Vân Tiêu. Nhưng Lục Bắc Thần có Cố Sơ giữ rịt, Lục Bắc Thâm bị Lăng Song dính chặt cả tối, nên các cô gái đành dồn cả về phía Kiều Vân Tiêu. Nhưng tới lúc chơi đã, tất cả đều tung hê, nhất là khi các cô gái ở đây còn mạnh mẽ hơn con gái thành phố. Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm đều không tránh khỏi bị họ kéo đi hát đi múa, cương quyết chia tay đôi bên.

So với Kiều Vân Tiêu có khả năng lĩnh ngộ điệu múa truyền thống này, rõ ràng hai người còn lại đều là gà mờ trong số gà mờ, học sao cũng không vào, liên tục bước sai. Chị Dao cười ngặt ngoẽo, phong tình khoác mỗi tay một người, “Sao? Sợ mấy cô gái của các cậu ghen nên không dám nhảy hả? Đàn ông đàn ang có gì mà phải sợ? Này này này, hai cậu đúng là anh em có khác, nhảy thôi cũng học mất bao nhiêu thời gian, nào để chị dạy cho”.

Lăng Song không có thể diện đi kéo Bắc Thâm về, Cố Sơ cũng bị Hướng Trì kéo tuột qua một bên nhảy nhót. Có người trong tổ y tế thì thà thì thầm: “Thấy chưa thấy chưa, tôi bảo là tổ trưởng Hướng thích bác sỹ Cố mà lại, chỉ là không ngờ cô ấy đã có chồng thôi, lần này tổ trưởng Hướng hụt rồi”.

Những lời đó lọt cả vào tai Lục Bắc Thần, anh thoát khỏi “trói buộc” của chị Dao, mở chai rượu nếp, lẳng lặng nhìn về Hướng Trì đứng gần đó, trông tướng tá cũng cao ráo ra phết. Nhân lúc nhạc còn đang xập xình, anh uống một ngụm nước, giơ tay về phía Cố Sơ: “Sơ Sơ!”.

Cố Sơ đi về phía anh, ngọn lửa bập bùng rọi sáng nụ cười mỉm của anh. Anh dang rộng hai tay kéo cô về phía mình, nửa đùa nửa thật nói: “Ở bên anh”.

“Chẳng phải anh có mấy cô gái kia ở bên sao?” Cố Sơ cười nói.

Lục Bắc Thần thầm véo cô một cái, cô buồn, vội né tránh nhưng lại bị anh kéo vào lòng. Hướng Trì nhìn thấy rõ cảnh này bèn chạy đi một bên uống rượu.

Lăng Song và Lục Bắc Thâm đã chọn được một con dê và một con trâu ở trong huyện, khi thịt được róc ra, phải hai ba cậu thanh niên mới khiêng xuể. Ngoài ra, chị Dao còn chuẩn bị gà đất, cùng nướng trên bếp lửa. Món gà nướng ở đây là tuyệt đỉnh, ở bên ngoài không ăn được. Chị Dao nói mình gà phải được bôi một lớp nguyên liệu đặc biệt, mà nguyên liệu này chỉ Phúc Tốt mới có. Mọi người nếm xong đều tấm tắc khen ngon rồi còn bôi hết lên thịt dê và thịt trâu. Chẳng mấy chốc, bầu không khí đã thơm ngào ngạt mùi thịt nướng và mùi rượu nếp.

Lăng Song đã giật được Lục Bắc Thâm về, đang ngồi kể cho mọi người những chuyện được chứng kiến trong huyện, sinh động cứ y như thật, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. “Này, mọi người có biết không? Mấy đứa trẻ ở vùng này thật thà lắm, lúc về chúng tôi gặp đám trẻ con trong bản, tiện đường nhờ chúng dẫn một đoạn, chúng không xin tiền lại chỉ xin kẹo”.

Mọi người rôm rả bàn luận về phong tục tập quán ở nơi đây. Cố Sơ không xen ngang, chỉ dựa người vào Lục Bắc Thần. Anh cắt thịt nướng đưa cho cô ăn, cô đón lấy và nói: “Ở đây là phải ăn miếng to, uống hớp to”.

“Đó là đàn ông thôi, con gái con đứa phải ý tứ chứ.” Lục Bắc Thần cười.

Cô quay người lại, chống cằm lên cánh tay anh, tay kia lần sờ chai rượu bên người anh. Lục Bắc Thần thấy vậy bèn di chuyển vị trí của nó, cô ngước mắt lên kháng nghị, anh bật cười, xiên một miếng thịt dê, đút cho cô. Thịt dê này tươi ngon chất lượng hơn thịt dê bình thường, hương thơm rất lâu chưa tan hết trong cổ họng. Cô nói: “Ăn thịt nướng uống rượu nếp là tuyệt nhất”.

“Uống trà cũng vậy thôi.” Anh nhét vào tay cô một chai trà xanh.

“Không có phong cách.” Cô không uống.

Lục Bắc Thần chỉ cười không nói, mặc cho cô bướng bỉnh. Rất lâu sau cô vẫn không uống được ngụm rượu nào, nằm trong lòng anh có điểm tốt duy nhất là giương mắt nhìn anh uống rượu, để hương rượu phả vào mũi. Có lúc là vậy, nếu đang ở Thượng Hải cô quyết không uống rượu nếp. Hoàn cảnh nào uống loại rượu ấy, uống rượu nếp ban đầu thấy cổ họng nóng bừng, cô không hiểu vì sao nhiều người thích đến vậy, về sau mới biết hoàn cảnh ảnh hưởng tới sự lựa chọn của họ. Ở nơi này, bạn uống rượu Mao Đài thì sẽ chẳng có mùi vị gì sất.

Ngửi thấy mùi rượu thơm, Cố Sơ khẽ nói: “Nếu có Tư Tư ở đây thì tốt biết bao”.

Không thêm nhiều lời dư thừa, chỉ vậy là đủ. Nhưng Lục Bắc Thần nhận ra sự khác thường của cô, anh cúi đầu nhìn cô qua ánh lửa, cô vùi mặt xuống rất sâu, anh giơ tay nhẹ nhàng chạm lên gò má cô, ươn ướt. Anh biết cô đã khóc, không khuyên nhủ gì, chỉ giơ tay ôm chặt lấy cô. Cố Sơ cứ thế áp mặt lên lồng ngực anh, bả vai run rẩy. Anh không nghe thấy tiếng khóc của cô, chỉ cảm nhận được một khoảng áo ướt đẫm.

Lục Bắc Thần uống một hớp rượu, tay kia vỗ nhẹ đầu cô, hết lần này tới lần khác, kiên nhẫn và bao dung. Xung quanh là tiếng ca tiếng hát, có người kêu lên: “Thịt dê được rồi nhé!”, những người khác nhào tới. Cố Sơ quẹt mạnh nước mắt, khi ngẩng lên đã nở nụ cười tươi: “Em làm vậy nó sẽ thất vọng lắm đúng không?”.

Lục Bắc Thần xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Không đâu, nó hâm mộ người chị này nhất”.

Cô hít sâu một hơi: “Bắc Thần, anh phải biết là thật ra anh an ủi người khác rất kém”.

“Anh thừa nhận, sau này sẽ sửa đổi.”

“Như vậy cũng tốt, anh học được mấy lời ngọt ngào lỡ đi an ủi cô nào khác thì biết làm sao?”

Lục Bắc Thần khóc dở mếu dở: “Hàm hồ”.

“Ai biết được ngày mai chứ.” Cố Sơ điều chỉnh lại cảm xúc, ra hiệu cho anh nhìn Lục Bắc Thâm, “Họ đó, lúc ở Thượng Hải còn diễn màn uyên ương sầu khổ, giờ thì anh nhìn xem”.

Ở phía kia, Lăng Song không còn vẻ ngang ngược thường ngày, mà e thẹn dựa vào người Lục Bắc Thâm, níu tay áo anh ấy, chỉ vào miếng thịt nướng. Từ góc của cô có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt anh ấy, mặc dù không quá thân mật nhưng vẻ mặt rất ôn hòa, Lăng Song chỉ chỗ nào anh ấy cắt chỗ đó. Lục Bắc Thần cười khẽ: “Thế này không tốt ư?”.

“Vấn đề nằm ở đây đấy, anh ấy giống anh quá, nhìn thoáng qua cứ như anh đang đối xử tốt với cô khác vậy.”

Lục Bắc Thần cố nhịn cười, đứng dậy, tiện thể vòng tay qua eo kéo cô dậy cùng, “Đi nào, anh cũng cắt thịt dê cho em ăn”.

Bình luận

Truyện đang đọc