BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Sáng nay sau khi tỉnh dậy, đầu óc Cố Sơ vẫn còn váng vất, không ngờ bỗng chốc gặp nhiều người như vậy, đám La Trì và Phan An lại bày ra vẻ mặt đang xem trò vui, cô nhất thời đờ đẫn, lời nói của Lục Bắc Thần lọt vào tai như tư duy bị cả bịch bông chặn đường, cứ ngơ ngẩn nhìn Lục Bắc Thần quên cả trả lời. Về sau khi nhớ lại cảnh này cô thường nghĩ cũng may Ngư Khương không có ở đây, nếu không nhìn cái biểu cảm ngây ngây ngô ngô của cô sẽ lại mừng thầm. Nhưng khi lại cô càng âu sầu, Ngư Khương đáng chết đó vì sao không có mặt. Đó là cảnh tượng suốt đời này cô khó mà quên được, nói chi để Ngư Khương chứng kiến.

Lục Bắc Thần thấy cô ngốc nghếch, bèn lặp lại lần nữa với vẻ cực kỳ nhẫn nại: “Nhẫn.”

Nhẫn à…

“À, đây đây.” Cố Sơ vội vàng rút chiếc nhẫn từ trong túi áo ngủ đưa cho Lục Bắc Thần. Mới sáng sớm, ngón tay đã có thêm một viên kim cương lấp lánh, quả thực khiến cô hết hồn, chẳng phải cô bị chiếc nhẫn quý giá này dọa, mà hoảng hốt vì hành động quái đản của Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần thấy vậy nhíu mày, sau khi cầm lấy chiếc nhẫn, lần này anh đích thân đeo vào tay cô trước mặt tất cả mọi người rồi nói: “Không có sự đồng ý của anh, không được phép tháo xuống nữa.”

Cố Sơ đang định đáp trả thì đánh mắt nhìn thấy ngón giữa bàn tay trái của anh, kinh ngạc ‘á’ một tiếng, trên đó cũng đeo một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn trơn rất sạch sẽ, càng tôn lên ngón tay xương gầy, thẳng tắp của anh.

“Anh, anh…” Cô cứ ‘anh’ mãi không xong.

Lục Bắc Thần vòng cánh tay phải kéo cô vào lòng, bàn tay đeo nhẫn của anh và cô đan cài vào nhau. Cảnh này quả thực thu hút, lại khiến người ta kinh ngạc không thôi. Đa phần mọi người đều biết tính cách của Lục Bắc Thần lạnh nhạt, đối với công việc thì nghiêm túc khắt khe, đối với nhân tình thế thái thì không có ý hùa theo quá nhiều. Khoảng thời gian tới Bắc Kinh, có không ít các cô gái tỏ ý thân mật với anh, nhưng đối với phần tình cảm ấy anh chẳng đón nhận một cách thân thiện, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt đang làm việc. Thế nên lâu dần, mọi người đều cho rằng anh chẳng mấy nhiệt tình trong chuyện tình cảm. Ai ngờ tối qua khi đối mặt với một cô gái, anh như biến thành một người khác, hôm nay, giờ phút này lại càng khiến người ta phải nhìn anh bằng con mắt khác, để tất cả mọi người hiểu ra rằng người này không phải sinh ra đã như núi băng, trong đôi mắt anh cũng có đậm sâu, cũng dạt dào tình ý.

“La Trì, cậu còn mặt mũi làm bóng đèn sao?” Phan An nhắng nhít nói: “Nhìn kìa, người ta đeo nhẫn lên tay cả rồi.”

“Nhẫn có nhiều ý nghĩa lắm.” La Trì cố tình nói một câu: “Hôm qua hẵng còn là bạn gái, hôm nay có nhanh cũng đâu thành vợ được ngay.”

Cố Sơ được Lục Bắc Thần khóa chặt trong vòng tay, đi không được, trốn chẳng xong, nghe xong câu này đương nhiên rất bối rối. Cô bất chợt cúi đầu nhìn những ngón tay đang quấn bện. Hai chiếc nhẫn đều được đặt làm riêng, mặc dù nhẫn của người đàn ông là nhẫn trơn, không có kim cương lấp lánh như nhẫn của người con gái, nhưng vừa nhìn đã biết chúng là một cặp. Hai chiếc nhẫn chạm khẽ vào nhau, khiến cả trái tim cô cũng bồng bềnh xốn xang theo. Mặc dù chúng chưa được đeo lên ngón áp út, mặc dù cũng có những ý nghĩa khác nhưng ý tứ của phần đề phía sau thì quá rõ ràng.

Rõ ràng tới mức cô nghĩ tới nhưng cũng không dám nghĩ nhiều thêm.

La Trì có vẻ quyết tâm phải chọc thủng ô cửa sổ giấy, Lục Bắc Thần có thể nghe hiểu mà những người ngồi đây cũng vậy. Cố Sơ đỏ mặt, đang định khuyên La Trì đừng đùa nữa thì nghe thấy Lục Bắc Thần cười khẽ, nói: “Ý nghĩa của nhẫn thì nhiều được đến đâu? Với tôi, nhẫn chỉ có hai ý nghĩa, một là đính hôn, hai là kết hôn. Cô nhóc Sơ nhà tôi còn một năm nữa mới mới được tốt nghiệp, dĩ nhiên không thể coi là nhẫn cưới, chỉ còn cách dùng nhẫn đính hôn để trói tạm cô ấy lại một năm.”

Anh vừa dứt lời, mọi người liền xôn xao.

Người đờ đẫn nhất phải kể tới Cố Sơ, cô cứ ngây người nhìn khuôn cằm của Lục Bắc Thần, tai thì ù ù. Ngữ Cảnh là trong sáng nhất, phấn khích reo lên: “Giáo sư Lục? Hai người sắp kết hôn sao?”

Lục Bắc Thần nhướng mày, cúi đầu nhìn Cố Sơ vẫn còn trong trạng thái tinh thần du đãng, phì cười vì biểu cảm của cô, khóe môi cong lên, cánh tay thu chặt lại một chút, ngước mắt lên thông báo: “Đợi cô ấy tốt nghiệp đã.” Rồi lại nhìn Cố Sơ, “Đúng không?”

“Á?” Đầu Cố Sơ bị nhét toàn bông là bông, chỉ nghe được tiếng xuýt xoa của mấy người bên cạnh.

“Giáo sư Lục làm vậy coi như đặt trước hàng rồi.” Có đồng nghiệp cười nói.

Những người khác cũng sôi nổi hùa theo.

Chloe đứng dậy, dang rộng hai cánh tay, “Mọi người đợi đã, đừng chúc mừng vội vã thế.” Rồi anh ta bước tới trước, sát lại gần Cố Sơ, huơ huơ tay trước mặt cô.

Cố Sơ không có phản ứng gì, ngược lại là Lục Bắc Thần hất tay anh ta ra, “Làm cái gì đấy?”

“Một chuyện trọng đại như kết hôn mà mình cậu nói là được á? Tôi cũng phải nghe ý kiến của đương sự.” Chloe vỗ mạnh tay lên vai Cố Sơ: “Nói đi, Lục Bắc Thần có cưỡng ép em không?”

Câu nói khiến La Trì ở bên kia phì cười thành tiếng, giơ ngón tay cái lên với Chloe: “Quả nhiên là am hiểu Trung Quốc, câu thành ngữ ‘cường thủ đoạt hào’ dùng quá là chuẩn!”

Bàn tay Chloe đập rất kịp thời, lập tức đánh thức Cố Sơ, ngay sau đó não cô nổ tung. Kết hôn? Ban nãy Lục Bắc Thần nói với họ chuyện kết hôn? Lục Bắc Thần rất không hài lòng về cách dùng từ của Chloe, đẩy anh ta ra không chút khách khí, chau mày, “Cưỡng ép cái gì!”

“Tôi thấy em gái Cố cứ ngây ngây ngô ngô, sự thật chắc gì đã như cậu nói.” La Trì cố tình khiêu chiến Lục Bắc Thần.

Ai ngờ Lục Bắc Thần không để La Trì được xem trò vui như ý nguyện, nói: “Chuyện đính hôn cũng như chuyện kết hôn đều yêu cầu sự thuận ý nguyện tình. Tôi đã cầu hôn, cô ấy đã đồng ý, đây gọi là danh chính ngôn thuận.”

Bên dưới có người kinh ngạc: Chao ôi, giáo sư Lục cầu hôn rồi à…

Chloe hoài nghi nhìn Cố Sơ rồi lại liếc Lục Bắc Thần, ngay sau đó anh ta lại đột ngột quay sang Cố Sơ, mặt suýt nữa thì dính sát vào, làm Cố Sơ giật mình hét toáng lên. Lục Bắc Thần thẳng thừng kéo Cố Sơ ra sau lưng, nhìn Chloe hệt như nhìn một kẻ bị bệnh tâm thần, “Cậu ra cửa quên uống thuốc đấy à?”

“Này, Cố mỹ nhân, cậu ta cầu hôn em rồi à? Cầu hôn thế nào?” Chloe nhảy cao lên để nhìn được Cố Sơ.

Khổ nỗi, Cố Sơ đã bị chiều cao và bả vai tuyệt đối của Lục Bắc Thần che kín. Anh toàn quyền làm ‘người phát ngôn’: “Chloe, cậu về được rồi.”

“Cố mỹ nhân cứ ấp a ấp úng, trong chuyện này nhất định có vấn đề.” Chloe cười quỷ quyệt.

“Phải rồi, xét về độ tuổi, giáo sư Lục chiếm ưu thế; Xét về kinh nghiệm xã hội, giáo sư Lục lại chiếm ưu thế. Tôi là tôi sợ em gái Cố nhà chúng ta bị lừa gạt, phải chịu thiệt ấy chứ.” La Trì nghịch ngợm cùng Chloe, nghiêng đầu ngó Cố Sơ, “Này em gái Cố, em đừng sợ. Cậu ta mà cưỡng ép em, em cứ nói với anh. Anh là cảnh sát nhân dân, sẽ luôn vì em mà giơ cao chính nghĩa.”

Cố Sơ còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Bắc Thần đã từ tốn tiếp lời: “Ngữ Cảnh và Phan An hiểu tôi đấy, tâm trạng tốt thì phá án thần tốc, tâm trạng mà dở thì…” Anh ngập ngừng.

Câu chuyển chủ đề bất ngờ khiến La Trì sững lại. Vì đề cập tới công việc nên anh ấy chú ý theo phản xạ. Lại thấy Lục Bắc Thần cười nửa đùa nửa thật, anh ấy chợt rùng mình, quay sang Ngữ Cảnh, vô thức hỏi: “Tâm trạng không tốt thì thế nào?”

Ngữ Cảnh đẩy gọng kính: “Cũng không có gì, tâm trạng không tốt thì cũng chỉ làm việc thôi.”

La Trì nghe xong thở phào một hơi, “Cũng tức là lúc tâm trạng vui vẻ hay tồi tệ thì hiệu suất làm việc cũng đều được nâng lên, thế thì có gì đâu.”

Phan An chậm rãi phá tan cái biểu cảm ‘chẳng có gì’ của La Trì, “Mặc dù tâm trạng tốt hay xấu không ảnh hưởng tới hiệu suất công việc nhưng chất lượng công việc thì chênh lệch rất nhiều.”

La Trì lại giật mình.

Chất lượng công việc…

“Giáo sư Lục ấy à, bình thường không nóng không lạnh các cậu đã chẳng dám thở mạnh rồi, đợi đến lúc tâm tình tệ hại thì… tương lai không vui vẻ gì đâu.” Phan An nhìn sang Ngữ Cảnh, cố tình làm ra vẻ tiếc nuối, “Còn nhớ năm đó khi Lục anh minh uy vũ của chúng ta vừa được thăng chức, chúng ta mỗi người được thưởng một bao lì xì dày, nhỉ?”

Ngữ Cảnh gật đầu.

“Còn có một lần gặp đúng lần Lục không vui, à chính là vụ án giết người liên hoàn đó, cậu nhớ không? Tới nay tôi vẫn còn nhớ ngày đó, gió bão sắp giật cấp mười, chúng ta đã trải qua thế nào?” Phan An nhướng cao mày, chưa đợi Ngữ Cảnh đáp đã thẳng thừng đưa câu trả lời: “Hôm đó chúng ta còn khổ hơn cả chết, ép chúng ta đi đi lại lại trong gió bão. Cái cơ thể nhỏ thó của cậu suýt nữa thì bị bão cuốn đi, kết quả chỉ vì đến phòng thực nghiệm muộn năm phút mà Lục nổi trận lôi đình, ngay cả người bên phía cảnh sát cũng chịu vạ lây, công việc vốn dĩ cần hoàn thành trong vòng một tuần bị ép còn hai ngày. Trong hai ngày đó Lục không hề trưng vẻ mặt tử tế ra với ai, hai ngày mà cứ dài như hai năm ấy.”

La Trì nuốt nước bọt, rất lâu sau mới nhìn Lục Bắc Thần hỏi một câu: “Thế bây giờ… tâm trạng cậu tốt chứ?”

“Lúc này thì không tồi nhưng lát nữa thì chưa biết.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh: “Chuyện trên đời này là vậy, ai mà biết được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì?”

La Trì nghe mà lạnh cả sống lưng, Chloe cười đùa, thêm dầu vào lửa: “Cảnh sát La, các anh mau đi đi không tai bay vạ gió đến nơi.”

“Chloe.” Lục Bắc Thần tỏ vẻ nhàn nhã: “Tôi chợt nhớ ra là tiền phí năm nay tôi chưa thanh toán cho cậu.”

Nụ cười mỉm trên gương mặt Chloe lập tức đông cứng lại.

La Trì cười sung sướng trên nỗi đau kẻ khác: “Thám tử tài ba ơi, vẫn nên đi với chúng tôi thôi, không là cả năm làm công cốc đấy.”

Lục Bắc Thần lại từ tốn ‘bồi thêm một dao’, “Ban nãy nói nhầm, là tiền phí nửa năm.”

Chloe nghe xong bật lại: “Tiền phí nửa năm? Thế là ý gì?”

Lục Bắc Thần giơ tay lên xoa xoa cằm, chiếc nhẫn ở ngón giữa cực kỳ lấp lánh. Anh nhìn Chloe cười mà như không cười: “Người con gái của tôi bị thương, món nợ này tính cho ai đây, hử?”

Bình luận

Truyện đang đọc