BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Mưa rơi miên man không dứt, bốn bề sương mù giăng kín, Lăng Song chỉ có thể nhìn rõ một đoạn đường to bằng bàn tay trước mắt, xa hơn chỉ thấy mù mịt. Cô cũng không để tâm quá nhiều nữa, gắng gượng giữ lấy chiếc ô bị gió thổi ngả nghiêng, liều mạng lao về phía trước. Thời tiết này muốn đi quá giang xe của ai cũng không thể, cũng may từ đây tới Phong Nguyệt không còn xa, chỉ cần men theo con đường nhỏ trước mặt này là được.

Kỳ thực, từ lúc ra khỏi nhà cô đã định gọi điện cho Cố Sơ, nhưng đầu kia vừa nhận máy, di động của cô đã báo sập nguồn. Chỉ còn một vạch pin cuối cùng duy trì “hơi thở tàn” của nó, cô chọn cách tắt máy. Lăng Song biết mình không thể quay về được nữa, Lục Bắc Thâm chắc chắn đã nghi ngờ hành vi bỏ ra khỏi nhà của cô. Trên quãng đường từ nhà tới Phong Nguyệt, bên tai toàn là câu hỏi đêm qua của Lục Bắc Thâm: Em có từng phản bội tôi không?

Nhưng chẳng mấy chốc đã bị một câu nói khác của anh thay thế. Anh nói: Đêm nay, khử Lục Bắc Thần.

Cô phản bội anh ư?

Không, cô đang cứu anh!

Đây cũng là câu nói cô lặp đi lặp lại trong lòng. Lục Bắc Thâm mà cô quen không tranh giành với đời, dịu dàng ấm áp như tia nắng mùa xuân, đâu phải người độc ác đến nỗi ngay cả anh em ruột thịt cũng không bỏ qua? Không sai, anh chỉ mê muội trong phút chốc, nếu cứ để mặc anh như vậy, nếu để mặc anh giết hại Lục Bắc Thần, anh nhất định sẽ hối hận.

Cô thà anh hận mình một khắc, còn hơn phải đau khổ cả đời.

...

Sau khi nhận được cú điện thoại không đầu không đuôi của Lăng Song, Cố Sơ cảm thấy rất kỳ lạ, khi gọi lại thì đối phương đã tắt máy. Ban đầu cô tưởng rằng Lăng Song vô tình gọi nhầm, nhưng sau đó nghĩ lại thì cảm giác ở đầu kia Lăng Song đang đi ra ngoài, tiếng thở của cô ấy nghe rất gấp gáp, thì càng lúc cô càng có dự cảm không ổn. Đợi thêm nửa tiếng nữa, cô chỉ thấy ngoài cửa sổ là mây mù dày đặc.

Giờ này có chút dang dở, không sớm không muộn, chưa tới giờ tan tầm mà trời đã tối mịt như nửa đêm. Bốn bề yên ắng vô cùng. Lục Bắc Thần đang ở phòng thực nghiệm bận rộn công việc của mình, La Trì và mọi người đang đi điều tra án, các đồng nghiệp đi khám chữa bệnh giờ này có lẽ cũng đang mắc ở khắp các bản, nếu không thì đại sảnh dưới nhà đã ồn ào lắm rồi. Ngay cả những vị khách sau này tới nhà khách cũng không nói chuyện cười đùa. Không sai, giờ này chẳng ai đi đâu được cả, chắc hẳn đang nằm trong phòng nghe mưa nằm ngủ hoặc ngồi ăn quà vặt xem ti vi mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Chẳng biết lại bao lâu trôi qua, Cố Sơ cảm thấy có một chấm đỏ xuất hiện trước mắt mình, giống như có người đang che ô đi về phía nhà khách. Sương mù quá dày, cô mở cửa sổ cố gắng nhìn ra ngoài. Quả nhiên, cái bóng đó cực kỳ giống Lăng Song. Cô vội vàng đi xuống nhà, ngang qua chị Dao đang chống cằm ngủ gật.

Đẩy cửa lớn ra, gió thổi kéo theo mùi mưa ẩm ướt tràn vào. Cố Sơ khoác chặt chiếc áo trên người, ra sức hét về phía người đang đi tới: Lăng Song.

Bóng ô hơi chao đảo, để lộ ra gương mặt lo lắng của Lăng Song. Sau khi nhìn thấy cô, cô ấy ra sức vẫy tay. Cố Sơ vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì. Sao đang yên đang lành, trông Lăng Song lại có vẻ lạ vậy? Cô đang mải nghĩ thì bỗng thấy sau lưng có hai chùm sáng gắt gao chiếu đến, đồng loạt rọi vào mặt Lăng Song. Biểu cảm của cô ấy bỗng chốc trở nên hoảng hốt, cô ấy vẫy tay như điên về phía này, gào lên: Mau chạy!

Mau chạy?

Cố Sơ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy một tiếng phanh xe gấp gáp. Ngay sau đó có hai người đàn ông lực lưỡng lao tới, một trong hai bắt lấy cô, cô còn chưa kịp hét đã bị bịt chặt miệng, một giây sau có một chiếc túi chụp xuống, cô bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, giống như bị vác lên. Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt túi. Chiếc túi này nhất định từng đựng dê hay bò, mùi tanh tưởi xộc lên khiến Cố Sơ chỉ chực nôn. Cô nghe thấy giống như có tiếng Lăng Song lao tới, ra sức kéo hai gã đàn ông đang bắt mình, khiến cô cũng lảo đảo theo, mơ hồ có người hét lên một câu: “Đưa cả đi!“.

Sau đó, tiếng Lăng Song cũng im bặt.

Cố Sơ không nhìn được tình hình bên ngoài, vừa căng thẳng vừa sợ hãi, càng lo lắng hơn cả là đứa bé trong bụng sẽ bị tổn thương. Cô thử giãy giụa, ai ngờ có một thứ nặng trịch đập xuống, cô lập tức hoàn toàn mất đi ý thức.

Từ lúc Cố Sơ đi ra cửa cho đến khi bị bắt cóc, cả quá trình còn chưa đầy hai phút. Vào lúc chiếc xe lao vút đi, chị Dao vừa bị đánh thức lao vội ra cửa, ngây ngốc nhìn theo hướng chiếc xe đi khuất, rất lâu sau mới hoàn hồn lại, lẩm bẩm: Thế này là... bị bắt cóc? Một giây sau, chị ấy lao vào trong màn mưa, chạy về phía phòng thực nghiệm, vừa chạy vừa la: “Bị bắt cóc rồi! Giáo sư Lục, Cố Sơ bị người ta bắt cóc rồi!“.

***

Khi Cố Sơ lấy lại được ý thức, bên tai là tiếng gào khóc điên dại của Lăng Song: “Bắc Thâm, anh điên rồi sao? Anh có biết mình đang làm gì không?“.

Bắc Thâm? Lục Bắc Thâm?!

Trái tim Cố Sơ chợt chệch nhịp, vô thức động vào cổ tay. Cô đang bị trói, miệng vẫn bị bịt kín. Cô mở hé mắt ra, tầm nhìn đã bị bóng Lăng Song che khuất. Cô nhìn thấy Lăng Song cũng bị trói chặt hai tay, tim nhất thời nhảy vọt lên tận cổ. Nơi đây giống như một căn nhà cũ nát, bốn bề tối om, tiếng mưa bên ngoài vẫn còn rất lớn. Đây là đâu? Người bắt cóc là Lục Bắc Thâm? Sao có thể? Vì sao anh ta phải làm vậy?

Đang mải nghĩ thì có tiếng bước chân đi tới. Cố Sơ lại vội vàng nhắm mắt vào giả ngốc, bên tai vang lên tiếng quát khá thô lỗ: “Im miệng cho tao!“.

Không phải Lục Bắc Thâm, là một người khác. Cố Sơ nằm trên nền đất lạnh, căng thẳng vô cùng, một giây sau bỗng nhận ra có thứ gì cưng cứng đặt lên trán mình. Cô chợt run lên, Lăng Song lập tức hét lên inh ỏi. Thêm một giọng nói quen thuộc khác: “Không được giết cô ấy!“.

Lần này, là Lục Bắc Thâm.

Hai bọn họ là đồng bọn.

Cố Sơ nghe thấy đầu mình ong ong vang dội, một loạt những nghi vấn và bất an đang chộn rộn trong lòng. Nhưng lúc này cô không thể làm gì cả. Rõ ràng là Lăng Song đã biết gì đó nên mới tới báo tin, không ngờ lại bị bắt cóc cả. Cô cảm thấy phẫn nộ không thôi. Lục Bắc Thâm ơi Lục Bắc Thâm, dù thế nào đó cũng là người phụ nữ yêu anh sâu sắc, sao anh nỡ lòng?

Kể từ lúc quay trở lại với Lục Bắc Thần, cuộc sống của cô đã dập dềnh trôi nổi. Lục Bắc Thâm bắt cóc cô mà lại không giết cô, mục đích đằng sau nhất định là muốn lấy thứ gì đó từ Bắc Thần. Tình huống này rất thường gặp, trước đây cô cũng từng trải qua, chỉ có điều cô không ngờ lần này là Lục Bắc Thâm. Cô phải nhẫn nhịn, chí ít phải biết “dĩ nhất biến, ứng vạn biến“. Lúc này liều chết hoặc điên rồ đều không hay chút nào. Việc cô có thể làm là tự bảo vệ chính mình, âm thầm quan sát xem Lục Bắc Thâm định làm gì.

Nhưng càng nghĩ rõ ràng, Cố Sơ càng đau lòng vô cùng. Không phải vì Lục Bắc Thâm, mà vì người đàn ông của cô. Những chuyện nguy hiểm kiểu này, Lục Bắc Thần đã trải qua vô số lần. Nhưng anh phải đối mặt với em trai ruột của mình thế nào đây?

Bắc Thần đáng thương, người đàn ông đáng thương của cô.

Quỷ Mã đứng dậy, súng vẫn đang lên nòng. Đây là một căn nhà gỗ, cũng là nơi bọn chúng hay gặp mặt Giang Nguyên. Trước kia cùng lắm chỉ có ba người, bây giờ lại có thêm vài tay súng. Có kẻ gác ngoài cửa, có kẻ cầm súng đứng trong phòng nhìn Cố Sơ và Lăng Song chằm chằm.

“Cậu tưởng Lục Bắc Thần sẽ ngoan ngoãn giao ra Giang Nguyên và chứng cứ ư?”

Lục Bắc Thâm nét mặt tiều tụy, nhưng ngữ khí vẫn rất lạnh: “Tôi nói rồi, tôi chỉ cần người và bằng chứng, không muốn giết người“.

“Không muốn giết người thì cậu cũng đã giết rồi.” Quỷ Mã nhíu mày, “Bây giờ cậu không còn đường lùi nữa đâu. Cho dù cậu có được người và chứng cứ thì có sao? Không trừ khử bọn họ, cả đời này cậu sẽ trở thành tội phạm bị truy nã!“.

“Đừng nói nữa!” Lục Bắc Thâm bực bội.

“Lục Bắc Thâm, hôm nay cậu đã đi tới bước này, không thể lùi bước nữa.” Quỷ Mã dốc hết ruột gan, “Đừng quên, lúc trước chúng ta lợi dụng mạng sống của con nhóc Cố Tư để khiến Cố Tứ im miệng. Kể từ giây phút đó, chúng ta đã không còn đường lùi nữa, chỉ có thể đi thẳng về phía trước mà thôi!“.

Lục Bắc Thâm hét: “Tôi bảo anh câm miệng!“.

Quỷ Mã nắm chặt tay, gân xanh nổi rần rần trên trán. Lăng Song ở bên thất kinh, nhìn Lục Bắc Thâm như nhìn một kẻ xa lạ: “Chính anh... đã giết Cố Tư?“.

Lục Bắc Thâm không trả lời, chỉ chau mày.

“Vì sao? Vì sao anh phải làm vậy? Anh đã giết Cố Tư! Anh đã giết người thân duy nhất của Cố Sơ!” Nước mắt của Lăng Song trào ra khỏi hốc mắt, “Anh nói đi! Anh trả lời em đi! Anh nói cho em biết đi, không phải anh làm! Tất cả đều không phải tại anh!“.

Cố Sơ ở phía sau nắm chặt bàn tay run rẩy lại.

“Đám đàn bà lắm chuyện, tốt nhất mày im miệng lại cho tao!” Quỷ Mã đang như kiến bò miệng chảo, nghe Lăng Song rồ lên lại càng bực bội, bèn đặt họng súng lên trán cô ấy.

“Quỷ Mã!” Lục Bắc Thâm lạnh giọng quát, “Thả cô ấy đi!“.

“Cậu mềm lòng rồi? Lục Bắc Thâm, con đàn bà này ba lần bốn lượt phản bội cậu. Nếu không phải lần này người của chúng ta tới kịp, nó nhất định đã chạy đến báo tin cho Lục Bắc Thần rồi, bây giờ cậu vẫn muốn giữ nó lại?”

“Tôi bảo anh thả cô ấy ra!” Lục Bắc Thâm nghiến răng. Vốn dĩ việc bắt cóc Lăng Song không nằm trong kế hoạch. Cho dù cô ấy thật sự phản bội mình hết lần này tới lần khác.

“Lục Bắc Thâm, cậu tỉnh táo lại đi, bây giờ chúng ta mới là kiến bò trên cùng một sợi dây!” Quỷ Mã nhìn Lục Bắc Thâm với vẻ khó tin, “Giờ cậu lại ở đây nói chuyện yêu đương? Cô ta đã biết chuyện của chúng ta, không thể giữ lại!“.

“Bắc Thâm...” Lăng Song khóc đau đớn, “Anh có biết em đã đợi anh bao nhiêu năm không? Kể từ năm anh biến mất em đã luôn chờ đợi. Em hy vọng một ngày có thể gặp lại anh, lại có thể được ở bên anh. Anh quay về rồi, anh biết em vui đến mức nào không? Nhưng anh nhìn xem, bản thân anh đã làm chuyện gì? Anh đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa. Thả Cố Sơ đi, được không? Em không tin anh thật lòng mong anh trai mình chết. Bây giờ anh bắt người con gái anh ấy yêu nhất, đó còn là chị dâu của anh, trong bụng cô ấy là con trai của anh trai anh. Anh thật lòng nỡ làm tổn thương họ ư? Anh thật sự mong anh trai anh sống không bằng chết ư?“.

Quỷ Mã ở bên căm phẫn, túm ngược tóc cô ấy ra sau, đặt súng lên thái dương, “Câm miệng! Còn không câm, ông bắn chết mày!“.

“Quỷ Mã, thả cô ấy ra!” Lục Bắc Thâm sốt sắng.

“Bắc Thâm, chúng ta... chúng ta cao chạy xa bay!” Lăng Song không hề sợ họng súng của Quỷ Mã, một mực nhào về phía Bắc Thâm, “Đưa em đi đi, anh đưa em và Cố Sơ đi, được không? Chẳng phải anh đã cầu hôn em sao? Chẳng phải anh đã nói chúng ta sẽ lấy nhau sao? Bắc Thâm, anh không thể nói lời rồi lại nuốt lời. Nếu anh yêu em, anh hãy đưa em đi đi“.

“Tôi...” Lục Bắc Thâm ngập ngừng.

Quỷ Mã thấy tình thế không ổn bèn nói: “Đừng bị con đàn bà này mê hoặc! Nó đã phản bội cậu rồi! Lục Bắc Thâm, giết nó đi! Chỉ cần cậu giết nó, cả hai chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa“.

“Đừng ép tôi.” Mắt Lục Bắc Thâm đỏ sọng lên.

“Bắc Thâm, đừng nghe hắn, anh hãy đưa hai chúng em đi, em sẽ tha thứ cho anh...”

“Lục Bắc Thâm, giết nó đi! Nó là mầm họa! Lẽ nào cậu muốn nhìn thấy công sức bao năm qua của mình đổ bể ư? Cậu muốn bao nhiêu anh em cùng chết vì cậu ư? Giết nó đi!”

Đúng vậy, công sức bao nhiêu năm, chẳng ai muốn tay trắng cả! Lục Bắc Thâm đột ngột giơ súng lên, nhắm vào Lăng Song.

“Bắc Thâm...” Lăng Song nhìn anh, lắc đầu, “Đừng làm vậy“.

Nước mắt của Lục Bắc Thâm cũng chảy xuống: “Vì sao? Vì sao em lại là người phản bội tôi? Em từng nói mà, em chưa từng phản bội tôi“.

“Lục Bắc Thâm, mau ra tay giết nó!”

Bàn tay Lục Bắc Thâm run lẩy bẩy.

“Bắc Thâm, anh có thể giết em. Nhưng từ nay về sau anh sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.” Lăng Song gào thét.

“Giết nó đi! Nó chỉ đang muốn kéo dài thời gian mà thôi!”

“Im miệng, đừng nói nữa!”

“Cậu không giết nó, tôi sẽ giải quyết thay cậu!”

“Đừng ép tôi! Tôi bảo anh đừng ép tôi!” Lục Bắc Thâm gầm lên, ngay sau đó một tiếng súng nổ vang dội.

Một giây sau, có người lao vào trong căn nhà, giọng nói gấp gáp và sững sờ: “Cố Sơ!“.

~

Bình luận

Truyện đang đọc