BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Từ sau khi Kiều Vân Tiêu vào tập đoàn Kiều Viễn làm việc, anh ấy vẫn luôn diện sơ mi áo vest trước mặt mọi người, bao năm nay vẫn vậy, Cố Sơ gần như sắp quên mất anh mặc quần áo thể thao sẽ có dáng vẻ gì rồi. Tối nay anh chọn một bộ quần áo hơi tối một chút, cũng có mũ trùm đầu, vành của chiếc mũ lưỡi trai được kéo xuống rất thấp, đeo balo hai quai giống hệt như Chloe, chẳng biết bên trong đựng thứ gì mà căng phồng. Cả người anh trông cực kỳ nhẹ nhàng và đẹp trai, bớt đi vẻ cứng rắn thương vụ, có thêm nét ôn hòa của người anh trai nhà hàng xóm. Cố Sơ nhìn thấy anh như vậy, chợt nhớ lại hồi còn đi học, những năm tháng vô tư lự ấy. Cô thân thiết với anh là thế, ở sau lưng anh luôn miệng gọi ‘anh trai, anh trai’. Cô không có anh ruột, nên cực kỳ ngưỡng mộ những người có anh trai, cũng vì vậy trong lòng cô Kiều Vân Tiêu chính là anh trai của cô. Năm đó, Kiều Vân Tiêu lấy thân phận cậu chủ nhà họ Kiều bước vào hội đồng quản trị của tập đoàn Kiều Viễn, lần đầu tiên mặc com lê là lượt đứng trước mặt cô. Cô nhìn mà ngây ngốc, có một khoảnh khắc cô cảm thấy đây không phải là anh Vân Tiêu của mình.

Bao nhiêu năm nay, mặc dù cô vẫn luôn ở Quỳnh Châu nhưng còn quan tâm tới tin tức của tập đoàn Kiều Viễn hơn ai hết. Quá nhiều tạp chí thương nghiệp, báo chí, truyền thông đều chuyển sự tập trung lên người Kiều Vân Tiêu. Trong ống kính, dưới ánh đèn flash, Kiều Vân Tiêu phong độ trong bộ vest, mọi cử chỉ hành động đều toát lên phong thái thương nghiệp, giỏi giang, không còn tùy tiện như khi trước. Những đánh giá của mọi người về anh đa phần là ngợi khen, quả cảm, nhuệ khí mới của thương trường… chứ không còn nhắc đến chuyện anh là cậu công tử giàu có, chơi bời của nhà họ Kiều nữa. Năm nay bác Kiều bệnh nặng, một mình anh gánh vác cả tập đoàn trên vai, cũng đồng thời gánh đỡ cả gia đình, chuyện trong chuyện ngoài đều xử lý ổn thỏa, hoàn toàn được chụp chiếc mũ ‘tuy còn trẻ nhưng thủ đoạn già dặn, sâu cay’. So với sự dựa dẫm không chút ràng buộc đối với anh thuở nhỏ, bây giờ phần nhiều Cố Sơ kính trọng Kiều Vân Tiêu. Nhưng một khi kính trọng cũng đồng nghĩa với xa cách. Cô biết có rất nhiều chuyện không thể quay trở lại, rất nhiều cảm giác cũng đã hoàn toàn biến mất. Anh không còn là cậu thiếu niên bất lực. Kiều Vân Tiêu của bây giờ chỉ có chuyện anh không muốn làm, không có chuyện gì anh không thể làm.

Thế nên tối nay thấy anh mặc nhẹ nhàng như vậy, Cố Sơ rất cảm khái. Kiều Vân Tiêu hoàn toàn không biết bộ quần áo này của mình lại mang đến cho Cố Sơ nhiều sự thay đổi trong cảm xúc như thế, chỉ là thấy cô cũng có mặt, sắc mặt anh ít nhiều không tốt. Anh lườm Chloe với vẻ không vui rồi nói với cô: “Sau khi vào trong tuyệt đối không được hành động khinh suất. Phải theo sát anh, biết chưa?”

Cố Sơ gật đầu. Cô biết chuyện đã đến nước này Kiều Vân Tiêu cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ còn cách thỏa hiệp. Kiều Vân Tiêu vào tầng hầm trước, Chloe dẫn theo Cố Sơ đi sát phía sau. Dưới hầm không có ánh sáng, ba người họ lại không tiện thắp sáng chưng cả một tầng hầm, Chloe bèn lấy đèn pin ra soi. Nguồn sáng vừa đủ để có thể nhìn rõ cách sắp đặt trong hầm, bóng Kiều Vân Tiêu bị kéo dài.

Chloe ở phía sau, hạ thấp giọng nói với Cố Sơ: “Hi, cậu chủ Kiều này thật ra hấp dẫn phết đấy. Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao năm xưa cô lại bỏ em trai của Lục Bắc Thần rồi.”

Cố Sơ thầm kinh ngạc trong lòng, thì ra Chloe biết sự tình! Đang định lên tiếng thanh minh thì nghe thấy Kiều Vân Tiêu đi trước nói: “Ở đây không có chỗ nào bất thường, chỉ là nơi đặt máy móc.”

“Đối phương đâu phải kẻ ngốc, dĩ nhiên phải trá hình xong xuôi trước khi cảnh sát tới rồi.” Chloe bước tới, thẳng thừng khoác tay lên vai Kiều Vân Tiêu: “Việc chúng ta phải làm chính là phá tường xông vào, nếu không gọi anh tới đây làm gì chứ?”

Kiều Vân Tiêu hất cánh tay anh ta ra, có thể nhận ra anh thấy hơi phiền. Chloe cười rất gian xảo, giơ cao hai tay lên. Cố Sơ không thể suy nghĩ sâu vào lý do Chloe có hứng thú với Kiều Vân Tiêu. Cô mượn ánh sáng nhìn bốn phía xung quanh. Quả nhiên đều là các máy móc y học, đâu có giống một nơi giam giữ người? Mùi hương trong không khí rất lạ, cô ngửi thật kỹ lại cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cụ thể là gì thì không thể nói ra được.

“Anh chắc chắn Tiêu Tiêu ở đây chứ?” Cố Sơ hỏi Chloe.

Chloe không còn cười hi hi ha ha nữa. Anh ta không đáp lời Cố Sơ mà cầm đèn pin nhìn bên này, ngó bên kia, rồi lại đi tới trước vách tường chốc chốc gõ gõ. Kiều Vân Tiêu quan sát một lượt rồi nói: “Diện tích của không gian này không đúng lắm.”

Cố Sơ lập tức hiểu ý của họ. Từ cảm giác đi xuống cầu thang có thể thấy không gian này có lẽ rất lớn, chí ít thì trần nhà phải rất cao mới đúng. Nhưng tầng hầm nơi họ đang đứng nếu dùng thị giác để quan sát thì không khoa trương đến thế. Cô không hiểu Chloe nên có những lời cô vẫn bán tín bán nghi. Nhưng nếu ngay cả Kiều Vân Tiêu cũng phát hiện ra vấn đề thì chắc chắn là có vấn đề. Tập đoàn Kiều Viễn mấy năm gần đây bắt đầu nhúng tay vào bất động sản. Với tư cách là người đứng đầu, chẳng biết hàng ngày Kiều Vân Tiêu phải nhìn bao nhiêu bản vẽ thiết kế các công trình, từ lâu đã có kiến thức hơn người về kết cấu phòng ốc.

Có thể nhận ra Chloe điều tra về anh rất toàn diện, sớm biết tầng hầm có vấn đề nên đã tìm một người sành sỏi. Chloe ghé sát lại gần anh: “Đã nhận ra vấn đề ở đâu chưa?”

Kiều Vân Tiêu mặc kệ Chloe, quay người đi tới tường phía Tây. Đó là một cái giá cao bằng mấy người, trên giá bày các máy móc. Anh đứng rất lâu trước giá, ngẩng đầu lên. Chloe không màng tới thái độ lạnh nhạt ban nãy của anh, bước đến gần, cùng anh ngẩng đầu lên. Cố Sơ những tưởng Kiều Vân Tiêu sẽ tiếp tục lườm Chloe, nhưng anh lại lên tiếng: “Sau bức tường này tuyệt đối có vấn đề. Dựa theo kiểu dáng kiến trúc của nơi đây, phía sau chí ít còn có hai phòng ngăn cách.”

Cố Sơ nghe rất rõ, vội bước tới, căng thẳng hỏi: “Nói vậy là Tiếu Tiếu ở sau bức tường này?” Nói xong câu này, sống lưng cô cũng lạnh toát. Cũng may lúc trước Lục Bắc Thần đã nói trước để cô chuẩn bị tâm lý, nếu không cô sẽ nghĩ tới chuyện Tiếu Tiếu bị người ta giết hại rồi nhốt trong tường. Cô từng xem không ít kiểu phim dạng này cả điện ảnh, cả truyền hình, sát thủ biến thái giấu nạn nhân sau bức tường, từ từ cho thịt rữa thành xương khô.

Không được nghĩ tới cảnh đó, càng không được liên tưởng nó với Tiếu Tiếu. Cậu ấy còn trẻ như vậy, còn cả một đoạn đường rất dài để đi, cậu ấy nhất định phải sống, nhất định phải để cậu ấy biết cả Kiều Vân Tiêu cũng đến đây. Cậu ấy mà biết sẽ vui lắm.

Chloe nhắng nhít nói với Kiều Vân Tiếu: “Nổ ra xem thử chẳng phải sẽ biết ngay sao?”

Cố Sơ trợn tròn mắt, làm nổ? Rồi cô nhạy bén nhìn hai chiếc balo của họ, bên trong lẽ nào đựng toàn thuốc nổ?

Kiều Vân Tiêu nhíu mày: “Lỡ như Tiếu Tiếu ở trong thì sao? Anh định nổ chết cô ấy à?”

Chloe nhướng mày, vỗ vỗ ngực: “Kiều đại công tử à, trái tim của anh rốt cuộc chứa ai đây? Lúc thì là Cố Sơ, lúc lại là Tiêu Tiếu Tiếu.”

Kiều Vân Tiêu đẩy anh ta sang một bên không chút do dự, quay người đi kiểm tra xung quanh giá, bực bội nói: “Nếu có thể mở ra phòng tối thì nhất định sẽ có cơ quan.”

Chloe cười, cùng tìm với anh. Cố Sơ không thể hiểu được Chloe, cũng chẳng biết rốt cuộc anh ta nghĩ gì, nên cũng làm theo họ. Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng vẫn không tìm được thứ nào không ăn nhập với gian phòng này. Kiều Vân Tiêu xem đồng hồ, họ phải khẩn trương.

“Cậu chủ Kiều, giúp tôi một tay!” Là tiếng Chloe.

Cố Sơ quay đầu lại nhìn, chẳng biết Chloe đã trèo lên giá từ lúc nào, đang vẫy tay với họ. Trên giá xếp đầy đồ, phía mép để trống rất hẹp, Chloe đứng lên có vẻ không vững lắm, cứ lắc la lắc lư. Kiều Vân Tiêu bước lên, Chloe giẫm lên vai anh không chút khách sáo.

“Đáng chết! Anh xuống đây cho tôi!” Kiều Vân Tiêu khẽ quát.

“Anh không muốn cứu Tiêu Tiếu Tiếu nữa?” Chloe bám chặt hai tay vào giá, đôi chân nhỏ ra sức kẹp chặt đầu Kiều Vân Tiêu, sống chết không xuống. “Cơ quan rất có thể giấu ở một góc mà bình thường không nhìn ra.”

Kiều Vân Tiêu chỉ còn cách nhẫn nại, cắn răn: “Tốt nhất anh nhanh lên giùm!”

“Anh đứng vững vào, đừng để tôi ngã.”

“Còn phí lời gì nữa? Mau tìm đi!”

Chloe ngậm đèn pin lên miệng, kiểm tra cực kỳ cẩn thận. Cố Sơ đứng bên dưới nhìn mà phập phồng lo sợ. Một là cô sợ dây dưa quá lâu sẽ có người của trung tâm đi vào. Hai là cô sợ lỡ như có phòng tối thật sẽ phải nhìn thấy một Tiêu Tiếu Tiếu đã bị làm hại.

Đang mải nghĩ thì Chloe kêu lên một tiếng. Chẳng biết anh ta đụng vào vị trí gì, chỉ thấy chiếc giá bắt đầu xoay sang một bên. Kiều Vân Tiêu không ngờ chiếc giá trước mặt lại động, vô thức lùi ra sau một bước. Lúc đó thì khổ cho Chloe, anh ta trọng tâm không vững, lắc lư càng lúc càng dữ, muốn bám lấy giá nhưng giá vẫn dịch chuyển qua một bên. Anh ta nhảy từ trên đỉnh đầu Kiều Vân Tiêu xuống, lập tức ngã xuống nền đất.

Anh ta đau đớn kêu mãi, quát lên với Kiều Vân Tiêu: “Anh muốn lấy mạng tôi hả?”

Cái giá đầy đồ dịch chuyển, quả nhiên hiện ra một cánh cửa. Kiều Vân Tiêu nhặt chiếc đèn pin rơi dưới đất lên, cười khẩy một tiếng, đáp: “Cơ quan do anh tự bấm, liên quan gì tới tôi?”

“Thương nhân quả nhiên là tổn thương người khác!” Chloe ầm ĩ bò dậy, khập khiễng bước lên: “Tôi mà tàn phế là anh phải nuôi tôi.”

“Ngồi đó mà nằm mơ giữa ban ngày đi.” Kiều Vân Tiêu ném đèn pin cho anh ta rồi rút từ trong balo ra một cái khác, một tay đặt lên hoa văn tối màu của nắm đấm cửa, ngừng một lát.

Qua tia sáng, Cố Sơ nhìn thấy Kiều Vân Tiêu đang hít sâu. Cô có thể hiểu được tâm trạng của anh. Bây giờ, ngay cả cô cũng phải hít vào thật sâu để làm dịu đi sự căng thẳng trong lòng, vì bọn họ chẳng ai biết phía sau cánh cửa này rốt cuộc là gì. Kiều Vân Tiêu chỉ điều chỉnh lại tâm trạng trong phút giây ngắn ngủi, nhanh chóng kéo ngón tay xuống. Cánh cửa đó phát ra một tiếng ‘cạch’ rồi bật mở.

Cùng lúc ấy, trái tim Cố Sơ cũng đập thịch một tiếng.

Kiều Vân Tiêu từ từ đẩy cánh cửa ra, một luồng khí ẩm ướt phả vào mặt. Ánh sáng của chiếc đèn pin quét một lượt, Cố Sơ kinh hãi, suýt nữa thì kêu lên thành tiếng. Giống như cô, cả Kiều Vân Tiêu và Chloe đều dừng bước, hai chiếc đèn pin đồng loạt chiếu thẳng về phía trước.

Một vài sợi xích sắt bám vào tường rơi xuống đất, còn có một chiếc ghế, một chiếc ghế đỏ rực. Trong một không gian phong kín như thế này, màu sắc của nó trông quái dị khác thường. Trong không khí phảng phất một thứ mùi càng lúc càng nồng nặc, vẫn là thứ mùi Cố Sơ cảm thấy quen, ngoài mùi ẩm ướt ra. Cô muốn bước lên kéo Chloe lại, sắc mặt anh ta trở nên nặng nề, thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút.”

Kiều Vân Tiêu tinh mắt, nhìn thấy một đồng đồ rơi bên cạnh sợi dây xích. Anh mặc kệ, tiến tới, cầm lên xem, cả gương mặt bỗng trở nên tái nhợt. Cố Sơ buông tay Chloe ra, giật lấy thứ trong tay Kiều Vân Tiêu. Đó là một bộ quần áo.

“Là quần áo của Tiếu Tiếu!” Cô kinh hãi, khi nhìn lại trên quần áo toàn là máu…

Bình luận

Truyện đang đọc