BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Đêm khuya, thi thoảng có tiếng ve lọt vào nhà.

Từ xa tới gần, giòn giã lảnh lót. Lịch dương đã vào mùa thu nhưng không khí về đêm vẫn hơi oi ả.

Có ô cửa sổ chưa đóng, chốc chốc lại có cơn gió đêm chậm rãi lùa vào, hòa tan mùi thuốc khử trùng trong phòng. Có hương hoa xen lẫn, phải rất tinh tế mới nhận ra là hoa huệ trang nhã.

Mùi hương trong phòng bỗng có thêm vài phần lạnh lẽo bên cạnh đôi chút lãng mạn.

Phòng thực nghiệm có ánh sáng ở hai góc, còn lại đều bao trùm trong ánh sáng nhàn nhạt. Một góc trên bàn thao tác, Lục Bắc Thần đang tập trung toàn bộ tinh thần để ghép xương, thứ ánh sáng màu lam hắt lên chiếc áo blouse cũng thấm cả nhiệt độ giá lạnh, mỗi một mảnh xương vụn dưới những ngón tay mảnh dẻ của anh đều trở thành một tác phẩm nghệ thuật, được phục hồi, dính lại cho tới khi hoàn thiện. Ánh sáng ở một góc khác tới từ bàn thực nghiệm nghiêng 30 độ ngay gần đó. Nó nhỏ hơn bàn thao tác một chút, đèn bàn cũng tỏa ra những tia sáng êm dịu, trở thành một cặp đối lập gay gắt với sắc màu bên phía Lục Bắc Thần, một nóng một lạnh.

Ba mươi phút trước, Cố Sơ lấy cớ sợ bị anh quở trách, ôm một số xương vụn chủ động chạy tới bàn thực nghiệm, với lý do hoa mỹ rằng muốn được hoàn thành công việc lắp ghép một bộ phận xương người một cách độc lập, tự túc. Lục Bắc Thần không ngăn cản, thứ cô mang đi chẳng qua là phần xương ức, độ khó không lớn, anh cũng không lo cô ghép nhầm.

Nhưng thực tế chứng minh, Lục Bắc Thần vẫn đánh giá Cố Sơ quá cao, vì gần như cứ khoảng một, hai phút là lại có chuyện xảy ra.

“Á! Hình như mình cầm nhầm xương rồi.”

Cô lạch bạch chạy lại, lật tung trên bàn thao tác của anh một lúc rồi lại tự lẩm bẩm một mình: “À, mình không cầm nhầm.” Cô lại chậm rãi lướt về phía bàn thực nghiệm.

Lục Bắc Thần vừa mới tập trung tinh thần thì cô lại thở vắn than dài: “Em cảm thấy nên phát minh một người máy để ghép xương, như vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều việc.”

Anh không để ý tới cô.

“Mọi người có từng nghĩ tới chuyện phát minh ra một con không?” Vừa ai oán cô đã lại hưng phấn ngay: “Em biết rồi, chuyện này có thể giao cho Ngữ Cảnh. Ngày nào cậu ấy cũng nghiên cứu người ngoài hành tinh mà chả có thu hoạch gì, chi bằng để cậu ấy nghiên cứu người máy trước?”

“Tên hung thủ này cũng ác độc quá đi, liên tục giết hai người á?” Cô khẽ thở dài: “Sao trên đời lại có người thủ đoạn nham hiểm tới mức này?”

“Hôm nay Phan An kể một câu chuyện cười, kết quả chỉ mỗi mình em nghe ra, những người còn lại chẳng có phản ứng gì.”

“Em cảm thấy Ngư Khương nhiều khi rất kiêu căng. Hôm nay cô ta nói với em, cô ta xinh đẹp hơn em, anh thấy sao?”

“Tối nay thấy em ở lại phòng thực nghiệm tăng ca, cô ta giận lắm đấy. Em cảm thấy cô ta nhất định là muốn đứng ghép xương cùng anh.”

“À, em nhớ ra rồi, trong tiểu thuyết võ hiệp có viết người giải độc thường là những cao thủ chế tạo độc dược, anh bảo Ngư Khương liệu có biết chế tạo độc dược không? Hạc đỉnh hồng? Hàm tiếu bách bộ điên?”

“Con người Ngữ Cảnh khá là hài hước, khi nào có thời gian em nhất định phải theo cậu ấy học 12 loại ngôn ngữ ngoài hành tinh mà cậu ấy phát minh. Thật ra em nghĩ mãi chẳng hiểu, cậu ấy phát minh lắm ngôn ngữ như vậy, bản thân có nhớ được hết không?”

Lại qua một lúc.

“Aiya, lại không tìm thấy xương sườn số 1 của mình rồi.”

“Ấy? Sụn sườn đâu?”

“Quái lạ, keo dán biến mất rồi.”

Sau đó, chẳng mấy chốc, lại vang tới những tiếng lạch cạch, khuấy đảo cả một phòng thực nghiệm vốn đang yên ắng giờ không thể yên ổn.

“Trời đất ơi, thật sự không thấy nữa rồi! Hồn ma của nạn nhân đang trêu đùa sao?”

Lục Bắc Thần đành phải dừng công việc trong tay lại, ngước mắt quét về phía Cố Sơ chỉ còn thiếu nước bò ra đất tìm xương. Anh khẽ thở dài, một lúc sau lại quay trở về bàn thao tác, phân loại rõ ràng mấy vụn xương mặt cực nhỏ rồi lạnh nhạt nói: “Xương sườn số 1 của em ở vị trí T1, nối liền với cột sống ngực số 1 của em. Còn cái xương sườn số 1 bị đứt gãy của nạn nhân thì đang ở trong túi áo blouse của em. Sụn sườn và keo dính để cùng một chỗ, keo dính ban nãy bị em hùng hùng hổ hổ để lên bàn thao tác của anh.”

Cố Sơ vội vàng lục túi, quả nhiên tìm thấy chiếc xương sườn số 1 mà cô muốn tìm. Cô ngẩn ra giây lát sau đó cẩn thận đặt lên bàn thực nghiệm rồi lại chạy tới, cười trừ, cầm đi keo dính và sụn sườn ban nãy mình để lại: “Kỳ lạ thật, sao lại để ở chỗ anh nhỉ?”

Lục Bắc Thần không ngước mắt lên nhìn cô, có vẻ như vẫn đang tập trung vào phần xương trong tay mình nhưng bờ môi hơi rướn lên đôi chút.

“Xa vậy mà anh cũng nhìn thấy à?” Cố Sơ nịnh nọt: “Đúng là hỏa nhãn kim tinh.”

“Làm việc đi.” Giọng nói của Lục Bắc Thần tuy nhạt nhưng cũng dịu dàng, nghe càng giống như cưng chiều.

“Nếu chuyện trong Kinh thánh là thật thì tốt quá.”

Lục Bắc Thần im lặng nhìn cô.

“Thế thì xương sườn của đàn ông sẽ ít đi một cái, lượng công việc của em cũng giảm bớt chút chút.” Cố Sơ cười hì hì.

Lục Bắc Thần không ngẩng đầu lên: “Nói cách khác, em hy vọng đàn ông do Thượng Đế tạo ra còn phụ nữ bọn em do đàn ông tạo ra?”

“Tự mãn!”

“Thừa nhận đi, từ khi có nhân loại, tư tưởng trọng nam khinh nữ, nam cường nữ nhược từ cổ chí kim vẫn không thay đổi.” Lục Bắc Thần ngước mắt nhìn cô, tia sáng xanh kia hòa vào mắt anh, anh như đang mỉm cười: “Cũng giống như ban nãy khi em lục tìm chiếc xương sườn số 1 bị đứt gãy rồi lại đút một đoạn xương ngực vào trong túi trái. Không có anh nhắc nhở, lát nữa em lại nhảy loi choi lên như khỉ cho coi.”

Ơ…

Cố Sơ vô thức sờ túi bên trái, quả nhiên lần ra một đoạn xương ngực.

Cô liếc nhìn Lục Bắc Thần một cái. Anh đang rướn môi, dường như cố nhịn cười.

“Đáng ghét.” Cố Sơ cảm thấy mặt mũi sa sầm lại. Cô cất keo dính và xương vụn đi, nói vọng về phía anh: “Đồ tự mãn, Thượng Đế sáng tạo ra con người là một chuyện tươi đẹp như thế, chẳng có tý lãng mạn nào cả.”

Lục Bắc Thần bật cười, gọi giật cô lại phía sau.

“Thượng Đế sáng tạo ra anh, vì anh thiếu một chiếc xương sườn.”

Cố Sơ quay ngoắt lại nhìn anh: “Chuyện đùa này chẳng buồn cười chút nào.”

“Chiếc xương sườn của anh ở trên người em, chiếc số 5.” Anh cười khẽ: “Vị trí gần tim nhất.”

Cô ngơ ngẩn, câu nói này của anh đã lập tức khiến trái tim cô dâng trào. Cô quay mặt về bàn thực nghiệm, buông một câu: “Có ma mới tin.”

Từ đầu tới cuối, Lục Bắc Thần vẫn ngậm cười.

Cứ thế, hai người lại vùi đầu vào công việc, căn phòng yên ắng trở lại.

Từng giây từng phút trôi qua, đống xương vụn mỗi lúc một ít đi, khung xương trên bàn thao tác lại càng lúc càng hoàn chỉnh. Lục Bắc Thần trở thành người thợ xây xuất sắc nhất, đang dựng lại chân tướng cái chết của nạn nhân từng chút một. Phải rất lâu sau anh mới ngẩng đầu, thư giãn cái cổ nhức mỏi. Bên phía bàn thực nghiệm quá yên lặng ngược lại bỗng khiến anh chú ý.

Khi nhìn qua đó, anh bật cười khanh khách.

Chẳng trách cô không còn huyên thuyên hết chuyện này tới chuyện kia nữa, thì ra là ngủ gật rồi.

Cô nằm bò lên bàn thực nghiệm, một bên má chìm trong quầng sáng dịu êm, một tay cầm một mảnh xương, tay kia còn đang ấn lên keo dính.

Cảnh tượng đập vào mắt Lục Bắc Thần vừa tĩnh mịch vừa tuyệt đẹp.

Bất chợt, nó chồng khớp lên một cảnh khác trong đầu.

“Bắc Thâm, Bắc Thâm, khi nào thì anh bận rộn xong?”

“Chắc phải rất lâu, em về ký túc xá ngủ đi.”

“Không đâu, em ở đây với anh. Nói chuyện, tâm sự là thời gian sẽ trôi nhanh lắm.”

“Anh cần được yên tĩnh.”

“Vậy em không nói nữa.”

Lại một lúc sau.

“Bắc Thâm… Bắc Thâm.”

“Ừ?”

“Em buồn ngủ rồi, phải làm sao đây?”

“Về ký túc xá đi, sáng mai em còn có tiết đấy.”

“Nhưng em rất muốn ngủ cùng anh.”

“…”

“Ý của em là em muốn dựa vào anh mà ngủ, có được không?”

“Thôi được rồi.”

Cô gái trẻ sung sướng dựa vào người chàng trai, nhắm mắt lại. Chưa được mấy phút, cô đã chìm sâu vào giấc ngủ say. Chàng trai trong chiếc áo blouse bèn kéo cô nằm xuống, để cô gối đầu lên chân anh mà ngủ. Cô gái càng ngủ thoải mái hơn, nhưng anh không dám gây ra tiếng động quá lớn, lúc nghiên cứu đề tài tay chân cũng rất nhẹ nhàng…



Lục Bắc Thần tháo găng tay, đi tới bên bàn thực nghiệm.

Anh nhẹ nhàng lấy mảnh xương trong tay cô ra, dựng lại lọ keo dính.

Cô lẩm bẩm một câu, chỉ là nói mơ.

Anh đứng nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt sâu thẳm bỗng trở nên dịu dàng.

Một người không có tính kiên nhẫn như cô vậy mà cũng hoàn thành ba phần tư phần ghép nối xương quai xanh, mặc dù bôi keo dính không chuyên nghiệp lắm, thậm chí bên cạnh còn vứt đi không ít găng tay y tế. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh này: Keo dính không cẩn thận dính lên găng tay cô, cô ngước mắt lên muốn cầu cứu anh nhưng lại không dám bèn lén lén lút lút theo găng tay vứt qua một bên rồi đổi một cái mới, cứ thế, lặp đi lặp lại…

Nghĩ tới đây, Lục Bắc Thần không nhịn được cười.

Cô ngủ rất say sưa, giờ này chẳng ai có thể trụ nổi huống hồ một người mới tới phòng thực nghiệm chưa lâu như cô.

Lục Bắc Thần yên lặng ngắm cô. Ánh sáng hắt lên vầng trán đầy đặn của cô, khiến nó càng trắng sáng không chút tỳ vết. Cô có một đôi lông mày thanh tú, không quá đậm, không quá nhạt, vừa đủ so với một gương mặt to hơn lòng bàn tay đôi chút, luôn khiến người ta vô thức muốn chạm vào. Sống mũi thẳng tự nhiên chẳng biết chính là niềm ao ước của bao nhiêu cô gái. Anh bất giác giơ tay vuốt nhẹ, có lúc anh cảm thấy cô quá bé nhỏ, như một con thú nhỏ xíu. Anh không dám mạnh tay, chỉ sợ quá chút sẽ bóp chết cô.

Tư thế này mà cứ ngủ tới khi trời sáng, cổ cô sẽ liệt mất.

Lục Bắc Thần khẽ thở dài, nhẹ nhàng bế cô lên rồi đi thẳng lên tầng hai.

Cả căn biệt thự, đa phần kết cấu của các phòng đều được chỉnh sửa theo quy định khi bán đấu giá khi đó, duy có phòng làm việc của anh. Nói cách khác cũng chính là phòng ngủ của cô mà anh đã dốc sức giữ lại.

Anh bế cô vào phòng làm việc, đi tới bên giá sách, ấn nút điều khiển, giá sách tự động dịch chuyển hai bên. Phía sau là một hành lang, trên hành lang dán đầy những bức tranh cổ tích như công chúa Bạch Tuyết. Anh bế cô đi xuyên qua hành lang, giá sách phía sau từ từ khép lại.

Khi sửa lại phòng làm việc, anh đã tách riêng phòng ở và phòng ngủ ra.

Đây là nơi cô ngủ từ bé tới lớn, chưa có bất kỳ đồ đạc trang trí nào bị động vào.

Trước khi ngôi biệt thự bị niêm phong, nhà họ Cố không cho phép lấy đi bất kỳ thứ gì. Tới lúc anh tiếp nhận, quỹ đạo cuộc đời cô khi sống ở đây đều hiện rõ, ngay cả những gì cô thích, loài hoa cô yêu, anh cũng càng ngày càng hiểu. Thậm chí cả ga trải giường trong tủ, có thể nhận ra được người ta cất công đặt làm, ngập tràn sắc màu mộng ảo. Anh tìm người tỉ mỉ giặt giũ sạch sẽ, lại tinh tươm như mới.

Anh bế cô lên giường, rồi kéo chăn lên.

Cô như cá gặp nước, nhắm mắt rồi tự động ôm lấy gối ôm, ngủ mê man. Lần đầu tiên anh thấy cô ngủ say đến vậy. Ở nhà anh, cho dù có anh ôm cô vào lòng, có lúc vẫn cảm nhận được những cực nhọc trong giấc mơ của cô.

Ngồi bên cạnh giường, Lục Bắc Thần vuốt ve nhè nhẹ gò má cô.

Anh không biết đưa cô trở lại đây là đúng hay sai. Quá khứ nên từ bỏ hay tiếp tục lưu giữ, anh chỉ muốn để cô tự lựa chọn…

***

Bắc Kinh.

Tới tận đêm khuya, Hứa Đồng vẫn còn đang tăng ca. Cánh cửa phòng làm việc khép hờ, bên ngoài là hành lang dài dằng dặc, chỉ còn lại ánh đèn dưới đất màu vàng nhạt.

Mười phút trước Thịnh Thiên Vỹ gọi điện tới, biết cô vẫn còn ở phòng làm việc bèn lệnh cho cô đợi anh tới đón. Trong điện thoại, Hứa Đồng nghe ra anh hơi say. Tối nay có buổi tiếp khách, có lẽ anh đã uống rượu. Theo lý mà nói cô nên đi cùng nhưng nghĩ tới chuyện ở trong nhà vệ sinh, cô càng muốn điều tra rõ ràng, bèn tùy tiện viện một lý do để không đi. Về việc tiếp khách, Thịnh Thiên Vỹ không bao giờ ép cô nên cũng đồng ý.

CCTV của khách sạn nằm trong tay Thịnh Thiên Vỹ, anh có thời gian kiểm tra hay không, cô không rõ nhưng cũng đã quyết định dù có thế nào cô cũng phải điều tra rõ ràng chuyện này.

Sau khi làm xong tài liệu trong tay rồi xử lý lịch trình một tháng tới của Thịnh Thiên Vỹ, nhìn chằm chằm vào những ghi chép thời gian kín mít đó, cô không tìm được bất cứ điểm nào đáng nghi. Có lẽ Lăng Song thật sự chỉ rảnh rỗi nhắc nhở một câu?

Cô tra cứu về đèn trên mạng, rồi tra cả về rối gỗ, chỉ là không có tài liệu nào mà rối gỗ đứng cạnh đèn xanh. Rốt cuộc có ý nghĩa gì? Bài đồng dao đó dường như ẩn dụ một mối nguy hiểm nào đó.

Đang mải nghĩ thì có người gõ cửa.

Hứa Đồng ngẩng đầu lên, là thư ký Trần. Hết giờ làm cô ấy cũng chưa về mà nãy giờ vẫn đang làm những tài liệu Hứa Đồng cần.

“Trợ lý Hứa, cô xem qua đi.” Thư ký Trần nộp cho cô phương án đã hoàn thành.

“Cô vất vả rồi.” Hứa Đồng đón lấy đọc qua, rất hài lòng rồi nhìn giờ và nói: “Muộn lắm rồi, cô mau về đi.”

“Không sao.” Thư ký Trần cười nhẹ nhàng: “Từ lâu tôi đã nghe nói trợ lý Hứa là người cuồng công việc có tiếng, hiệu quả làm việc cực cao, coi như tôi đi theo cô học hỏi.”

“Khách khí rồi.” Hứa Đồng cất tài liệu đi: “Tôi tới công ty chưa lâu lắm, còn rất nhiều thứ cần phải hỏi cô.”

“Không dám nhận, không dám nhận.” Thư ký Trần cười khiêm tốn: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi tan ca đây.”

“Được.”

Khi thư ký Trần ra tới cửa, Hứa Đồng chợt nhớ ra một chuyện bèn gọi giật cô ấy lại. Thư ký Trần quay trở lại.

“Cô làm ở công ty cũng nhiều năm rồi phải không?” Hứa Đồng hỏi.

Cô nhớ từng nghe đồng nghiệp nói, nhân viên có thâm niên lâu năm nhất ở bộ phận thư ký chính là thư ký Trần.

“Đúng vậy.” Thư ký Trần trả lời: “Tôi được tuyển vào từ năm tổng giám đốc Thịnh tiếp nhận công ty, nghĩ lại cũng sắp chục năm rồi.”

Hứa Đồng biết Thịnh Thiên Vỹ tiếp quản doanh nghiệp của gia đình từ năm 25 tuổi.

“Những nhân viên có thâm niên như cô còn mấy người?”

“Tổng công ty thì có vài người nhưng đều ở phía xưởng. Còn làm văn phòng thì hình như chỉ có tôi thôi.” Thư ký Trần không biết vì sao cô bỗng dưng hỏi về tình hình nhân sự nhưng vị trí của Hứa Đồng bày ra đó, cô ấy dĩ nhiên sẽ không đắc tội, có gì thì nói nấy: “Cô cũng biết mà người Trung Quốc thích nhất là nhảy việc từ chỗ này qua chỗ kia.”

“Vì sao cô bao lâu nay không đổi việc?” Hứa Đồng buột miệng hỏi.

Thư ký Trần tươi cười trả lời: “Đãi ngộ của công ty không tồi. Tôi không muốn giống mấy người trẻ khác, nhảy việc rồi lại hối hận.”

Hứa Đồng cười khẽ, một lúc sau mới hỏi vào chuyện chính: “Cô ở công ty lâu vậy rồi có biết rõ chuyện ba người trợ lý tiền nhiệm của tổng giám đốc Thịnh không?”

Nụ cười mỉm trên môi thư ký Trần chợt khựng lại, khi cười lại cũng không còn tự nhiên nữa: “Trợ lý Hứa, sao cô lại hỏi về họ?”

“Không có gì, chỉ là tò mò thôi.” Hứa Đồng thu mọi biểu cảm của mình vào đáy mắt, rồi ra vẻ nhẹ nhàng: “Chỉ là tôi nghe công ty đồn đại rằng làm trợ lý của tổng giám đốc Thịnh sẽ kết hôn rất nhanh, thế nên muốn hỏi rõ. Tôi cũng độc thân mà, ai mà chẳng muốn có được điềm lành?”

“À…” Thư ký Trần ép ra một nụ cười: “Cô xinh đẹp lại giỏi giang, lo gì không lấy được chồng.”

Thấy cô ấy định đổi đề tài, Hứa Đồng lập tức hỏi: “Cô từng tiếp xúc với ba trợ lý đó chưa?”

“Cũng coi như có tiếp xúc.” Thư ký Trần thành thật đáp: “Ba người đó được tuyển vào sau khi tổng giám đốc Thịnh mới tiếp nhận công ty không lâu. Lúc đó tôi cũng chỉ là thư ký cấp thấp, làm gì có cơ hội tiếp xúc nhiều với trợ lý hành chính của tổng giám đốc? Cùng lắm là đôi ba lần có nhìn thấy họ thôi.”

“Năng lực làm việc của họ ra sao? Vì sao trong công ty không lưu trữ hồ sơ?”

“Việc này thì tôi không rõ, có thể là lâu dần có một số hồ sơ bị thất lạc khi di chuyển, hoặc cũng có thể đối phương yêu cầu không tiết lộ hồ sơ.”

Hứa Đồng thấy thư ký Trần cứ lần lữa câu chuyện, biết là cô ấy vẫn còn chuyện chưa nói ra. Cô ngẫm nghĩ rồi cố tình dẫn dắt: “Bây giờ tôi cũng chỉ biết hỏi cô thôi. Ai cũng nói trợ lý của tổng giám đốc sẽ nhanh kết hôn, giống như ba người họ vậy. Cô ít nhiều cũng từng gặp qua họ, nói thêm cho tôi biết đi, để tôi cũng lấy chồng được nhanh.”

Thư ký Trần trầm mặc một lúc rồi nhìn về phía Hứa Đồng: “Trợ lý Hứa, về lý mà nói tôi không nên nhiều chuyện.”

“Cô cứ nói.” Hứa Đồng vừa nghe đã cảm thấy có chuyện.

“Tôi thấy cô cũng là người biết thân biết phận nên nhắc nhở cô một câu, tuyệt đối, tuyệt đối không được có những suy nghĩ vượt quá giới hạn với tổng giám đốc.”

Hứa Đồng ngẩn người, câu nói này khá giống với lời cảnh cáo của Lăng Song.

“Ý của cô là?”

“Tình hình cụ thể thì tôi không rõ lắm nhưng trước đây cũng có nghe mấy lời đồn thổi, ba người trợ lý đó đều rất say đắm tổng giám đốc.” Thư ký Trần hạ thấp giọng: “Công ty nói với bên ngoài ba người họ đã lấy chồng, nhân viên mới tới cũng tin tưởng nhưng tôi nghe nói họ đều mất tích.”

Hứa Đồng giật mình nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: “Cô nghe nói?”

“Phải, trước đây có mấy nhân viên rất thân thiết với họ, ít nhiều cũng sẽ tung tin ra ngoài. Nghe mọi người nói, hình như bọn họ đều vì thích tổng giám đốc Thịnh mà biến mất.”

Thích một người thì sẽ biến mất?

“Chuyện này sao có thể?” Hứa Đồng hỏi: “Nếu mất tích thì người nhà họ đâu? Không ai tới công ty gây chuyện?”

Thư ký Trần lắc đầu: “Chưa thấy ai tới công ty gây rối nhưng tôi nghĩ cho dù có người muốn làm vậy cũng vô ích. Công ty lớn thế này, muốn giấu triệt để một chuyện cũng không khó khăn gì, cộng thêm mấy năm nay nhân viên luân phiên thay đổi, còn ai quan tâm tới chuyện này chứ? Cũng chính vì trợ lý Hứa tới đây, mọi người mới nhớ lại chuyện của ba cô trợ lý.”

“Tin họ lấy chồng do ai đồn ra?”

“Tổng giám đốc Thịnh.” Thư ký Trần đáp một cách chắc chắn: “Sau khi người thư ký đầu tiên nghỉ việc, tổng giám đốc liền nói với bên ngoài rằng vì cô ấy lấy chồng nước ngoài, nhưng lúc đó chuyện Mục Thanh Đăng và tổng giám đốc Thịnh thân thiết rất nhiều người trong công ty đều biết. Lúc ấy tôi còn khó hiểu mà, chưa biết chừng cô ấy đã làm phượng hoàng bay lên cành cao rồi, nếu không sao nói lấy chồng là lấy ngay được?”

Chính Thịnh Thiên Vỹ nói? Vì sao anh lại nói vậy?

Đợi đã…

“Cái tên cô vừa nhắc tới… là tên của người trợ lý đầu tiên?” Hứa Đồng bất chợt tỉnh ra.

“Đúng vậy, Mục Thanh Đăng.” Thư ký Trần gật đầu, rồi sắc mặt nặng nề: “Chúng tôi ai cũng nói cái tên đó toát lên tà khí, hơn nữa…”

“Hơn nữa gì?”

Thư ký Trần ngẫm nghĩ mới nói: “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi nhé.” Cô ấy liếm môi, nuốt nước bọt, rõ ràng có chút căng thẳng: “Nghe nói, người trợ lý thứ hai, My Thủ và người trợ lý thứ ba, Tiffany trước khi xin nghỉ đều từng nhận được một ngọn đèn xanh. Trước đây có người cao tuổi trong công ty nói, Mục Thanh Đăng vốn dĩ không lấy chồng, cô ta nhất định đã chết rồi, hơn nữa còn chết rất oan uổng, âm hồn vẫn còn ở lại trong công ty rồi hại chết My Thủ và Tiffany.”

Hứa Đồng ngẩn người.

“Tiffany mà cô nói không phải người Trung Quốc?”

“Cô ấy là con lai Trung Mỹ, rất xinh đẹp.”

“Họ chỉ nhận được đèn xanh thôi ư? Còn gì khác nữa không?”

Thư ký Trần lắc đầu: “Thật ra mấy chuyện này tôi đều nghe người ta kể, chưa tận mắt chứng kiến, thế nên cũng không biết rốt cuộc họ có nhận được thật hay không, hoặc ngoài đèn xanh ra còn gì khác hay không. Chỉ là nhiều năm về trước công ty quả thực có âm thầm truyền tai mấy lời đồn này, nói sau khi chết Mục Thanh Đăng hóa thành đèn xanh, tới đòi mạng mấy trợ lý của tổng giám đốc Thịnh. Sau này bao nhiêu năm tổng giám đốc Thịnh không còn mời trợ lý nữa, nên đồn đại cũng theo đó tan biến.”

Mộc Thanh Đăng… Đèn xanh*?

*Thật ra nếu đọc cả chữ Mộc Thanh Đăng trong tiếng Trung phát âm sẽ gần giống với rối gỗ đèn xanh.

Thì ra là xuất phát từ tên của một người, vậy rối gỗ là có ý gì?

“Trợ lý Hứa.” Thư ký Trần dè dặt: “Cô cứ coi như chuyện để nghe là được rồi, tuyệt đối đừng nói với ai là tôi kể. Tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn là điều cấm kỵ của tổng giám đốc Thịnh, tôi không muốn mất việc đâu.”

“Yên tâm đi.”

Đợi thư ký Trần đi khỏi, Hứa Đồng lại chìm vào suy nghĩ…

***

Cố Sơ đã mơ thấy rất nhiều giấc mộng đẹp.

Mơ thấy mình bắt bươm bướm trong vườn hoa của ngôi biệt thự nhà mình, rồi lại mơ thấy Cố Tư chơi trốn tìm trong nhà, cực kỳ phấn khích.

Thế nên khi tới khi tỉnh lại khóe môi cô vẫn cong lên.

Đập vào mắt là lồng ngực người đàn ông, trán cô tựa lên vị trí xương đòn của anh, coi cánh tay anh là gối đầu. Eo cô hơi nặng, là cánh tay người đàn ông ôm chặt cô. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, tư thế ngủ này của cô và anh đã trở thành một chuyện rất tự nhiên.

Tầm nhìn hơi tối, rèm cửa nhất định đã được kéo kín mít.

Cố Sơ hơi quay người nhưng một giây sau, cô lập tức ngồi bật dậy.

Rèm cửa thêu hình 12 con thiên nga, bàn trang điểm khảm nạm thủy tinh Swarovski, thảm lót chân có vẽ hình hoa diên vỹ trong truyện Andersen, thảm trải sàn theo kiểu cung đình châu Âu… Còn cả chiếc giường lớn mà cô yêu nhất, mỗi một hoa văn, đường viền đều toát lên một mùi hương thân thuộc.

Không, cô vẫn đang nằm mơ phải không?

Bây giờ có lẽ cô đang nằm trong nhà Lục Bắc Thần chứ không phải căn biệt thự trong ký ức.

Anh đã sửa nơi đây thành phòng làm việc, đâu còn những thứ thân thương này? Thậm chí cả chiếc chăn phủ trên giường cũng giống y hệt chiếc cô từng dùng khi xưa?

Cô bấu mạnh vào chân một cái, đau tới nỗi cô há hốc mồm.

Không phải nằm mơ!

Cố Sơ kích động quỳ trên giường, nhìn mọi thứ xung quanh rồi nhanh chóng xuống giường, lập tức kéo tung rèm ra, cả một khoảng nắng ùa vào, soi rõ từng thứ đồ trang trí trong phòng.

“Tắt đèn đi.” Người đàn ông nhắm chặt mắt lại, lẩm bẩm một câu, vô thức nhíu mày.

Lúc này Cố Sơ mới nhận ra mình đã phấn khích quá độ, vội vàng kéo rèm cửa vào. Người đàn ông trên giường lật người, cánh tay vô thức làm động tác ôm nhưng lại ôm hụt. Lúc này anh mới mơ màng tỉnh, quay người nhìn bên cạnh. Có lẽ trong lúc mơ hồ thấy cô vẫn còn ở bên cạnh, anh lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Tất cả đều là thật.

Lòng cô trào dâng cảm xúc, lập tức nhảy lên giường, đẩy đẩy anh, xúc động hỏi: “Bắc Thần, sao anh làm được vậy?”

“Đừng ồn.” Anh mơ hồ lẩm bẩm một câu.

“Đừng ngủ nữa.” Cả một bụng sung sướng của cô đang bứt rứt vì không có ai chia sẻ.

Xem ra Lục Bắc Thần quá buồn ngủ, anh quay ngoắt qua một bên, lại chìm vào giấc ngủ. Cố Sơ thấy vặn vẹo kiểu gì anh cũng không dậy, đành tự xuống giường, bắt đầu nhìn bên này ngó bên kia. Mấy món đồ ấy còn có rất nhiều thứ gợi lại tuổi thơ, tất cả đều được cô lục hết ra.

Người đàn ông trên giường có lẽ ngủ rất không ngon giấc. Trước giờ anh ngủ phải thật yên, bên tai lại lạch cạch tiếng lục đồ. Anh trở qua trở lại rất lâu, uể oải lên tiếng: “Cố Sơ.”

“Dạ?” Bên kia, một tiếng gọi cực kỳ hưng phấn vang lên.

“Em qua đây.”

Cố Sơ lập tức lao vút tới, nằm bò trên ngực anh.

Lúc này anh mới mở mắt ra, ánh mắt không rõ ràng, đưa tay nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng nói: “Em mà còn dám làm máy tạo tạp âm, ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh, anh dám bảo đảm, đây sẽ là lần cuối cùng em bước chân vào căn phòng này.”

“Em tò mò mà, cả một bụng nghi vấn.” Cố Sơ phấn khích, rối rít nói.

Lục Bắc Thần cau mày, giơ tay lên dụi tai. Cô thấy vậy vội vàng giúp anh vuốt vuốt tai như hiểu chuyện lắm: “Tại căn phòng này có vấn đề, em rất muốn cùng giáo sư Lục đây trò chuyện một chút.”

Anh gạt tay cô ra, nhìn giờ: “Cho em một phút, ấn cái nút đỏ trên giá sách.”

“Làm gì?”

“Ra khỏi cửa rẽ trái, xuống nhà tiếp tục làm việc, anh cần ngủ bù.”

“Nhưng mà em…”

“Còn 50 giây.”

“Được được được, đợi anh tỉnh dậy rồi tính đi.” Cố Sơ sợ anh thật sự tước quyền được vào căn phòng này của cô, vội chuồn nhanh đi thay quần áo nghiêm chỉnh. Mặc dù còn quyến luyến nhưng cô vẫn làm theo lời anh dặn.

Vừa đi xuống nhà cô vừa mắng Lục Bắc Thần thiếu thân thiện, không hề ngờ tới cảnh tượng đụng mặt ba người bên dưới.

Bỗng chốc, Cố Sơ đứng đờ ra trên cầu thang, còn ba người kia đang nói chuyện thấy Cố Sơ từ trên gác đi xuống cũng lập tức im bặt, ai nấy đều ngẩn người…

~Hết chương 213~

Bình luận

Truyện đang đọc