BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Phòng thực nghiệm bật đèn sáng trưng. Vì sự xuất hiện của manh mối hoàn toàn mới, Ngữ Cảnh và Phan An đều có mặt.

Lục Bắc Thần mặc áo blouse trắng lạt giở báo cáo bằng nét mặt vô cảm. Nửa tiếng trước anh vội vã tới phòng thực nghiệm, nhận kết quả kkhám nghiệm mà Ngư Khương đưa. Sau khi so sánh với báo cáo khám nghiệm tử thi của bốn nạn nhân, anh im lặng ngồi yên như thế cho đến tận bây giờ.

Ngư Khương đứng ngay bên cạnh, chốc chốc lại quan sát nét mặt anh. Ban đầu khi được nhận viên thuốc, cô quả thực không nghĩ gì to tát, cảm thấy chỉ là Cố Sơ đang nghiêm trọng hóa mọi việc lên thôi, nhưng sau khi có kết quả ngay chính bản thân cô cũng đờ đẫn.

Cuối cùng, Lục Bắc Thần đặt bản báo cáo xuống, “Còn thuốc không?”.

“Còn, em chỉ bỏ một phần ba ra để kiểm tra.” Dứt lời, Ngư Khương đi lấy thuốc.

Chẳng bao lâu sau cô đã quay trở về, đưa cho anh túi mẫu vật. Lục Bắc Thần đón lấy quan sát, một viên thuốc màu trắng, không có gì đặc biệt. Nhưng có ai ngờ được trong một viên thuốc như thế này là cất giấu biết bao nhiêu bí mật?

Báo cáo được Ngư Khương làm rất tỉ mỉ, thành phần của thuốc không thể kỹ càng hơn, thậm chí còn ghi chép rõ ràng tỷ lệ dung lượng giữa các thành phần. Lục Bắc Thần xem từng hạng mục, cõi lòng lạnh toát.

Anh nhìn viên thuốc chằm chằm, nhớ lại lời Cố Sơ nói: Trông anh ấy rất đau đớn… Rồi nhớ lại rất nhiều năm về trước trong một lần cãi vã với bố, bố gần như lạnh lùng nói với anh: Tình trạng của Bắc Thâm trước mắt chỉ thích hợp ở một mình.

Anh biết Bắc Thâm từng làm những việc hơi kích động, cũng nhận ra nó không hề bình thản như vẻ ngoài. Nó là một người cảm xúc thay đổi rất mạnh, chỉ không ngờ nó đã đến bước này. Lục Bắc Thần nhíu mày, gương mặt anh chìm trong bóng đèn, nhìn từ góc của Ngư Khương, đôi mắt anh chỉ chất đầy đau khổ.

Rất lâu sau, Ngư Khương khẽ hỏi: “Chuyện này có cần thông báo cho La Trì không?”.

Một câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến ngón tay Lục Bắc Thần run lên, túi mẫu vật rơi xuống mặt bàn.

Ngư Khương sững người. Làm việc với Lục Bắc Thần bao năm, cô đã sớm quen với vẻ lạnh lùng băng giá của anh, hình ảnh mất hồn mất vía như hôm nay quả thực là hiếm gặp. Nhưng cô cũng có thể hiểu được, dẫu sao thì chuyện này cũng dính líu tới cả Bắc Thâm. Bao lâu nay, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến việc còn có một cậu em trai sinh đôi. Nhưng sau khi cậu ấy xuất hiện, cô mới biết, Lục Bắc Thần còn lo lắng cho cậu ấy hơn ai hết.

Thế nên sau khi nói xong câu này cô đã ngập ngừng, lát sau mới bổ sung, “Có lẽ… cũng không cần thông báo cho La Trì nhanh như vậy”.

Lục Bắc Thần ngước mắt lên nhìn cô.

Ngư Khương như bị đốt cháy bởi ánh mắt này, nó sâu hút, không nhìn thấy đáy nhưng lại khiến người ta không thể quay đi. Nhưng cô biết, đằng sau nó chứa đựng một sự sắc lẹm mà không ai dám xem thường. Cô hắng giọng, giải thích, “Ý của em là chỉ dựa vào một viên thuốc nhỏ xíu như vậy cũng không chứng minh được gì”.

Câu nói này giống một cái cớ hơn, chính bản thân cô cũng thấy vậy, huống hồ là một người suy nghĩ tỉ mỉ như Lục Bắc Thần? Quả nhiên, anh lẩm bẩm: “Thật sự không chứng minh được gì ư?”.

Ngư Khương không biết nên trả lời thế nào.

Lục Bắc Thần đột ngột đứng dậy, nhét túi mẫu vật vào trong túi áo blouse. Ngư Khương không ngốc, cô đoán ra được anh định làm gì bèn buột miệng, “Bây giờ anh tới tìm Lục Bắc Thâm coi như là sai quy tắc!”.

Họ là pháp y, phát hiện ra bất kỳ manh mối nào cũng phải báo ngay với cảnh sát, không thể tự quyết. Điều này Ngư Khương hiểu, Phan An và Ngữ Cảnh đứng dưới nhà cũng hiểu, và Lục Bắc Thần lại càng hiểu. Bởi vì đây chính là quy định bọn họ đặt ra cho phòng thực nghiệm này, mục đích là để tránh cho mọi người sau khi có được chứng cứ lại hành động riêng rẽ hoặc bị mua chuộc mà phá hỏng vụ án.

Lục Bắc Thần đứng đờ ra tại chỗ, quay lưng về phía cô rất lâu.

Ngư Khương thấp thỏm trong lòng, sợ Lục Bắc Thần biết rõ còn cố tình vi phạm, thậm chí còn nghĩ rằng một khi anh làm vậy, phòng thực nghiệm phải làm sao? Đương nhiên, cô không thể tới tìm La Trì, dù sao thì La Trì tới đây là sự tình sẽ phức tạp. Cô sẽ báo cho Cố Sơ. Lục Bắc Thần không nghe lời cô nhưng chắc sẽ nghe lời Cố Sơ chứ?

Đúng vào giờ phút căng thẳng, cánh cửa phòng làm việc bị ai gõ mấy tiếng, rồi Phan An thò đầu vào trong ngay lập tức. Gương mặt trước nay vẫn non tơ của anh ấy giờ có chút lo lắng. Cũng chẳng buồn thấy lạ sao Lục Bắc Thần lại đứng ngoài cửa, Phan An hạ thấp giọng nói: “La Trì tới rồi”.

Lục Bắc Thần sửng sốt sau đó quay ngoắt đầu lại. Ngư Khương giật thót vì ánh mắt chất vấn này của anh, vội thanh minh, “Em không biết La Trì lại tới đây, chuyện này em không hề nói với anh ấy”.

Anh lại quay đầu nhìn Phan An. Thấy ánh mắt của anh không chút thiện ý, Phan An cũng vội vàng giải thích, “Tớ cũng không nói với La Trì chuyện này. À, còn cậu Ngữ Cảnh, cậu ấy là tuyệt đối không báo tin ra ngoài đâu.” Ngẫm nghĩ rồi anh ấy lại bổ sung thêm một câu, “Biết đâu La Trì tới vì việc khác”.

Lục Bắc Thần trầm tư, lát sau mới nói: “Để cậu ấy lên đây”.

Chưa đầy nửa phút sau, La Trì đã đi vào. Nhìn thấy có mặt Ngư Khương, anh ấy nói thẳng, “Lục Bắc Thần, tôi cần nói chuyện riêng với cậu”.

Lục Bắc Thần tỏ ra bình tĩnh, ra hiệu cho Ngư Khương ra ngoài. Ngư Khương gật đầu. Khi La Trì đi ngang qua, trái tim cô run lên. Cô có dự cảm, La Trì nửa đêm tới đây như vậy, chắc chắn đã nghe được tin gì. Nhưng cô cũng cảm thấy rất khó hiểu, chuyện này chỉ có người trong phòng thực nghiệm biết, ngay cả Lục Bắc Thần cũng mới biết tối nay, làm sao La Trì có tin? Lẽ nào… là Cố Sơ?

Nhưng Ngư Khương nhanh chóng phủ định suy nghĩ này. Cố Sơ thậm chí còn không muốn Lục Bắc Thần biết, sao có thể nói với La Trì?

Khi phòng làm việc chỉ còn lại hai người, La Trì kéo một cái ghế, ngồi đối diện Lục Bắc Thần, bớt đi nhiều vẻ bắng nhắng và tự nhiên thường ngày, thêm nhiều nghiêm nghị và thận trọng. Lục Bắc Thần cười khẽ, “Cậu mất ngủ nên tới đây để giết thời gian hả?”.

La Trì không nói gì, chỉ nhìn anh như đang quan sát và suy ngẫm.

Lục Bắc Thần ngồi dựa vào ghế, đối mặt với anh ấy, hai tay đút túi áo, một trong hai tay siết chặt túi mẫu vật. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng, “Cậu có ý gì đây?”.

Lúc này La Trì mới quay đi, hỏi anh: “Có thuốc không?”.

Lục Bắc Thần tìm ra bao thuốc lá trong hộc bàn, đưa cho anh ấy. Anh ấy đón lấy rồi nhìn anh, “Làm một điếu chứ?”.

Lục Bắc Thần lắc đầu.

La Trì tự động châm thuốc. Sau khi bỏ bật lửa xuống, khói thuốc làm nhòe đôi mắt anh ấy. Lục Bắc Thần không lên tiếng, chỉ nhìn anh ấy qua làn khói. Hút được quá nửa điếu, La Trì nói: “Tôi mất ngủ”.

Lục Bắc Thần đợi anh ấy nói tiếp.

La Trì thở hắt ra một hơi, “Bố tôi đặc biệt thích sưu tầm đồ cổ, hôm nay lại phát hiện ra chiếc bình cổ quý giá nhất bị vỡ, hỏi cả đám người xung quanh nhưng không ai chịu nhận. Sau đó tôi phát hiện ra hôm nay thằng em họ tôi vừa vào phòng của bố, nó rất có thể là người làm vỡ. Dọc đường tôi cứ nghĩ mãi xem phải làm sao. Bình thường tôi và nó thân nhau nhất, tôi mà truy hỏi, chắc chắn sẽ làm tổn thương làm lòng tự trọng của nó”.

Lục Bắc Thần vẫn lặng im.

“Nếu là cậu, cậu sẽ giải quyết thế nào?” La Trì búng tàn thuốc, hỏi.

Lục Bắc Thần hơi đổ người về phía trước, cầm bao thuốc, rút một điếu từ trong ra, ngậm vào miệng, châm lửa. La Trì đang kiên nhẫn đợi anh. Rất lâu sau, Lục Bắc Thần nói: “Nếu đã là anh em tốt thì phải hỏi trước để làm rõ sự thật đã”.

“Nhưng tôi cứ cố chấp như vậy.” La Trì nhìn chằm chằm vào đầu lọc đỏ rực, khẽ nói: “Kinh nghiệm phá án bao năm nói cho tôi biết tuyệt đối không thể làm việc bằng cảm tính. Cho dù đối mặt với tình thân, làm vậy không hay. Nhưng, đây chính là tôi”.

“Xem ra cậu đã quyết định rồi.” Lục Bắc Thần khẽ nói.

La Trì tay cầm thuốc, suy tư rất lâu rồi gật đầu, “Đúng.” Anh ấy nhấn mạnh chữ này rồi thở dài, “Tôi vốn định tìm cậu để quyết định, nhưng sau khi vào phòng thực nghiệm tôi đã quyết định rồi. Nếu cậu em họ tôi là kẻ tình nghi thì tôi phải đối xử công bằng. Đúng là đúng mà sai là sai, hơn nữa có những chuyện chỉ có đúng hoặc sai”.

“Vì sao khi vào phòng thực nghiệm của tôi lại quyết định?” Lục Bắc Thần rít một hơi thuốc.

La Trì ngước mắt nhìn anh, “Vì tôi nhìn thấy đám Ngữ Cảnh đều đang thức chong đêm vì những nạn nhân không liên quan tới mình. Vì những đồng nghiệp của chúng tôi đang nỗ lực ngày đêm để tìm ra sự thật. Thế nên tôi cảm thấy mọi sự do dự của tôi đều là quá đáng. Tôi là cảnh sát, lúc nào cũng phải đứng về phía chân lý”.

Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lục Bắc Thần đờ ra, sau đó anh dập tắt đầu lọc vào gạt tàn, “La Trì, nói thẳng đi, cậu làm gì em trai tôi rồi?”.

Trong thế giới của người trưởng thành, mọi lời vòng vo tam quốc đều là thừa thãi. Lục Bắc Thần là một người cực kỳ thông minh, sao lại không nghe ra những lời bóng gió của La Trì?

La Trì cũng không phụ lòng anh, đáp thẳng: “Lục Bắc Thâm đã bị tôi đưa tới Cục Cảnh sát. Bây giờ tôi tới lấy báo cáo loại thuốc”.

Lục Bắc Thần khựng lại, ngay sau đó gia tăng sức mạnh khiến đầu lọc bị vò nát. Anh cất giọng lành lạnh, “Xem ra đâu phải tới phòng thực nghiệm rồi cậu mới đưa ra quyết định”.

“Phải.” La Trì thừa nhận, “Vụ án này nghiêm trọng, tôi không thể sơ suất chút nào”.

Lục Bắc Thần trầm mặc.

“Lục Bắc Thần, cậu bắt buộc phải giao báo cáo ra.” La Trì nói rành rọt từng câu từng chữ, “Cậu cũng biết rõ vụ án này đã khiến mọi người tốn quá nhiều thời gian và sức lực”.

Lục Bắc Thần ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn anh ấy, “Tôi cần nói chuyện với nó”.

“Không thể được.” La Trì dứt khoát từ chối, “Công việc thẩm vấn hãy để tôi thực hiện, cậu cứ yên tâm”.

Lục Bắc Thần ngầm cuộn chặt tay, đôi đồng tử hơi co lại.

“Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, cậu không muốn bất kỳ người nào có liên quan tới cậu can dự vào vụ án này, nhưng nếu manh mối đã xuất hiện, tôi không thể không xử lý theo phép công.” La Trì nghênh đón ánh mắt của anh, nghiêm túc nói: “Khắc kỷ phụng công*, hàm nghĩa của bốn chữ này tôi nghĩ cậu rõ hơn tôi”.

*Có nghĩa là phải biết kiềm chế tư lợi của bản thân cho việc công.

Lục Bắc Thần và anh ấy nhìn thẳng vào nhau một lúc lâu. Cuối cùng anh ấn vào máy bàn, khẽ ra lệnh: Ngư Khương, mang cho cảnh sát La một phần báo cáo dược phẩm.

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc