BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Đêm, trăng sáng vằng vặc.

Trong phòng, bóng hai người quấn quýt.

Những đốm sáng mỏng manh loang lổ, như sao rắc xuống nền đất, trải dài trên những bộ quần áo rải rác của đôi nam nữ. Quần áo nhạt màu của người con gái cùng quần áo đậm màu của người đàn ông quấn lấy nhau, hệt như một đôi keo sơn gắn bó.

Trên bức tường trắng, bóng đen đang lay động.

Tia sáng ấm áp trong căn phòng rơi xuống tấm lưng rộng mà rắn rỏi của người đàn ông, tụ lại nơi giọt mồ hôi gợi cảm, mơ hồ lấp lánh. Cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy cơ thể mềm yếu của người con gái.

Anh tiến công, va đập, không biết mệt mỏi.

Giữa sáng tối, anh mải miết ngắm nhìn gương mặt cô, cả quá trình không hề di chuyển. Cô bị anh nhìn đến xấu hổ, khi muốn quay mặt đi thì lần nào anh cũng ép cô quay lại, ra lệnh bằng tiếng ồm ồm: Nhìn anh!

Tiếng chuông di động khuấy động căn phòng nóng rực, là máy của Cố Sơ. Cô không để ý chuyện nhận máy, chỉ mải thét gào dưới những lần tấn công sâu đậm của người đàn ông.

Lúc anh phủ người xuống, lại muốn lần nữa khiến cô thở dốc. Anh khẽ cắn vành tai cô, hơi thở nặng nề, giọng nói trầm khàn: “Anh ta nhân lúc anh không có nhà là quấy rối em hả?”

Cố Sơ cháy bỏng dưới nhiệt độ của anh, không nghe rõ anh đang nói cái gì. Anh bỗng giơ tay cầm lấy di động, đưa cho cô.

“Alô?” Cổ họng cô sắp phun lửa tới nơi.

“Tiểu Sơ à, cuối tuần này em rảnh không?” Là Kiều Vân Tiêu.

Cố Sơ giật mình, ngước mắt lên nhìn Lục Bắc Thần. Nhưng anh lại cúi đầu, bờ môi mỏng si mê miên man trên cơ thể cô, từng chút từng chút. Cô run rẩy, thanh âm không còn ổn định nữa: “Em… Em không có thời gian… Á!”

Cuối cùng là một tiếng thở dốc.

Là anh, xông vào mà không báo trước.

“Tiểu Sơ?”

“Em… Chúng ta hẹn hôm khác nhé.” Cô vội vàng ngắt điện thoại, nhanh chóng ôm lấy cổ anh như người chết đuối vớ được bè gỗ nổi, giọng nói hơi nức nở: “Sao anh xấu thế hả?”

“Hôm khác hẹn á, hm?” Má anh áp sát vào cô, hông một lần nữa mạnh bạo.

Cô muốn hét nhưng anh lại cúi xuống bịt kín đôi môi cô.

“Ư…” Cô gắng sức chịu đựng.

“Còn hẹn nữa không?” Anh cười xấu xa.

Cô liên tục lắc đầu, cầu xin: “Không hẹn nữa, ban nãy… chỉ nói đại thôi mà…”

Lục Bắc Thần hài lòng, kéo cô lên giữ chặt trong lòng, nhưng động tác vẫn đạt tới độ điên cuồng. Đôi môi nóng bỏng của anh áp lên má cô, si tình lẩm bẩm: “Cô bé ngoan.”



Giống như một bữa tiệc mỹ vị, Lục Bắc Thần ăn no nê. Cô là món chính, bị nấu sạch sẽ.

Xong việc rồi, Lục Bắc Thần chỉ còn lại dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn vẻ cuồng dã tham lam. Anh lau mồ hôi trên trán cho cô, thấy sắc mặt cô ửng đỏ, lại bất chợt cúi xuống hôn cô, thì thầm: “Anh bế em đi tắm.”

“Không đâu…” Cố Sơ ráng ép ra mấy lời kháng nghị từ trong cổ họng, cực nhỏ.

Lục Bắc Thần cười, giơ cánh tay ra.

“Anh đi trước đi.” Cô lẩm bẩm: “Em mệt.”

Nụ cười thấm nơi khóe môi Lục Bắc Thần. Anh cúi mặt xuống: “Toàn là anh cử động.”

Mặt Cố Sơ đỏ bừng, kéo gối qua che mặt, hậm hực: “Thì em vẫn mệt.”

Lục Bắc Thần phì cười vì dáng vẻ của cô, cũng không bắt cô tắm chung nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nghe được tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm, Cố Sơ mới thò đầu ra, hớp không khí. Cô cử động cơ thể, cánh tay và chân như vừa bị chịu hình, đau đớn nhức mỏi.

Lục Bắc Thần tắm không lâu, chẳng mấy chốc đã đi ra. Cố Sơ thấy vậy, gắng chịu đựng đau đớn bò dậy, kéo váy ngủ, lao xuống giường. Khi đi ngang qua người anh, anh bàng hoàng: “Chuyện gì thế?”

“Em sợ anh lại giở trò!” Cố Sơ đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, rồi cất giọng khàn khàn qua cánh cửa: “Trong chiếc tủ đầu giường có quần áo ngủ em chuẩn bị cho anh đấy, anh nhớ mặc vào.”

Lục Bắc Thần cầm khăn mặt lau tóc, dựa bên cửa phòng tắm, uể oải gõ hai tiếng: “Từ khi ở bên em, anh đi ngủ không có thói quen mặc đồ ngủ.”

“Anh không mặc cũng phải mặc!” Cố Sơ bên trong rất kiên quyết, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nước chảy.

“Mặc cũng được, em để anh vào.” Lục Bắc Thần cười gian.

“Mơ đi.”

“Bà Lục, em muốn anh phục tùng thì phải chịu hy sinh chứ.”

“Ban nãy còn hy sinh chưa đủ sao?”

“Đêm còn dài lắm.”

Cô hờn dỗi: “Anh thích mặc thì mặc! Đó là bộ đồ đôi em mua, anh không mặc, em mang tặng người khác.”

Cô dứt lời, rất lâu sau không thấy anh đáp lại.

Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ bèn kéo một chiếc khăn tăm, rón rén đi ra cửa, nhẹ nhàng mở hé một khe. Qua khe hẹp, cô nhìn thấy sống lưng trần trơn nhẵn của Lục Bắc Thần, xoay lại phía cô đứng trước tủ đầu giường, chắc đang tìm đồ ngủ.”

Cô mím môi cười trộm, đóng cửa lại, tiếp tục tắm rửa.

Mười lăm phút sau, Cố Sơ từ trong phòng tắm đi ra, nhân có hơi nóng nghi ngút, cô cũng hồi phục được ít sức. Lục Bắc Thần đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, một tay cầm ly rượu, bên trong rượu vang lấp lánh. Cố Sơ mon men trở về giường, mềm người dựa lên gối, nhìn dáng anh nhận điện thoại. Anh đã mặc đồ ngủ cô mua, bộ quần áo màu xanh đậm, có vẽ hình gấu Pooh màu vàng. Lúc đó khi mua cô cảm thấy rất thú vị, thậm chí đã nghĩ khi mặc lên người anh sẽ khôi hài tới mức nào.

Bây giờ xem ra quả thực khôi hài, huống hồ lúc này đây, rõ ràng anh đang nói chuyện vụ án, toàn chủ đề nghiêm túc, lại đi mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình, nếu để đám La Trì và Ngữ Cảnh nhìn thấy chắc sẽ cảm thấy kỳ cục lắm. Cô rất muốn cười, nhưng sợ quấy rầy anh, đành vùi mặt vào gối cố nhịn.

Đầu kia điện thoại, chủ đề quả thực nghiêm túc.

Là tổ chuyên án.

“Kết quả giám định so sánh DNA của Tưởng Lăng và Thịnh Thiên Vỹ đã có rồi, các chỉ số phù hợp, là quan hệ mẹ con.”

Lục Bắc Thần nhíu mày.

“Chúng tôi đã quay lại bệnh viện điều dưỡng một chuyến, anh chắc chắn không thể tưởng tượng được chúng tôi tìm thấy ai đâu.”

Lục Bắc Thần trầm ngâm giây lát, vẻ mặt không chút suy suyển: “Quách Hương Vân.”

Đầu kia nghẹn lời: “Giáo sư Lục, anh quả là thần kỳ.”

“Bà ta sao rồi?” Vụ án tiến triển tới bây giờ, dù là người mất tích hay là người mất mạng đều ăn khớp. Người có thể khiến tổ chuyên án phấn khích như vậy tuyệt đối là không ăn khớp, một là Quách Hương Vân, một là Mi Thủ. Hai người này đều thuộc diện sống không thấy người, chết không thấy xác. Nhưng thực tế là trong nội bộ đã nhận định Mi Thủ đã chết. Anh cũng có một dự cảm mãnh liệt rằng Mi Thủ không còn nữa, nếu không sao Thẩm Cường lại liều mạng như thế? Vậy thì người còn lại chỉ có Quách Hương Vân.

Bà lão quái gở trong lời nói của Hứa Đồng, sau đó biến mất nhưng lại được người khác bày linh đường, chuyện này vốn rất ly kỳ.

“Bà ta điên thật rồi.”

“Điên?”

“Đúng vậy. Nếu không phải lúc trước từng xem ảnh, chúng tôi quả thực không nhận ra. Hóa ra bà ta ở trong bệnh viện điều dưỡng cũng mấy năm rồi. Hỏi qua viện trưởng thì ông ấy lại không biết ai đưa bà ta tới, chỉ biết lúc đó bà ta xuất hiện trước cổng, ngồi trên xe lăn, trong lòng ôm một số tiền có thể dưỡng bệnh ở đó vài năm. Lúc đó viện trưởng cũng không nghĩ nhiều, đằng nào cũng có tiền nên tiếp nhận.”

Lục Bắc Thần trầm tư.

“Còn một tin tốt lành nữa, Tiffany chịu mở miệng rồi.”

“Đã nói gì?”

“Cô ta thừa nhận bao năm qua đều giả điên giả ngốc. Nhưng cô ta nói làm vậy là để tự bảo vệ mình. Ngoài ra cô ta cũng nói có thể hợp tác với cảnh sát, nhưng có một điều kiện.”

“Xem ra điều kiện này tổ chuyên án các anh không giải quyết được.”

“Vâng…” Đầu kia có chút ngượng ngập. “Cô ta yêu cầu chúng ta đoán ra bí mật của rối gỗ. Chỉ cần chúng ta đoán ra, cô ta sẽ khai báo toàn bộ.”

Lục Bắc Thần đã hiểu. Bí mật mà Tiffany nói không phải ám chỉ xương trong rối gỗ, xương bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn. Bí mật thực sự của rối gỗ là vì sao lại bỏ xương người vào bên trong. Đây là một câu đố, anh biết rõ, chỉ cần giải được câu đố này thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.

Tới tận khi quay về giường, anh vẫn mải nghĩ về nó.

Cố Sơ bò lên ngực anh, giơ tay dãn đôi mày của anh ra.

Anh xoay đầu nhìn cô, kéo tay cô xuống, nắm chặt. Rồi anh cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, hắng giọng: “Bà Lục à, khiếu thẩm mỹ của em được nâng cao đặc biệt đấy.”

“Em cảm thấy khá ổn.” Cố Sơ bĩu môi: “Rất hợp với hình tượng của anh.”

Câu này Lục Bắc Thần không dám đồng tình, thấy cô vẫn còn mặc váy ngủ, anh ôm chặt cô: “Anh thay cho em.”

“Em không mặc.” Cô cười hì hì.

Lục Bắc Thần cũng cười, áp mặt xuống, cắn vào cổ cô. Cố Sơ vẫn sợ ngứa, liên tục né tránh nhưng lại bị anh bắt về, cuối cùng phải xin tha. “Đừng đùa nữa, ban nãy lúc nhận điện thoại anh cứ chau mày, kể em nghe đi.” Cô kịp thời phanh khí thế đang rục rịch của anh lại, vội kéo chủ đề về hướng nghiêm túc.

Anh cũng không định giấu cô, nói rõ mọi chuyện sau khi cô đi, rồi còn nói cả tình hình trong cuộc điện thoại ban nãy. Cố Sơ nghe xong, uể oải nằm lên người anh, thở dài: “Giả điên à, kinh quá. Em cảm thấy kể cả không điên, bao năm qua tâm lý cô ta cũng bất thường, xem ra là muốn đấu trí với người của các anh đấy.”

“Anh nghi ngờ người bắt cóc Tiếu Tiếu chính là cô ta.”

Cố Sơ sửng sốt, ngước mắt nhìn anh: “Ý của anh là bóng đen xuất hiện dưới tầng hầm tối đó cũng là cô ta?”

“Đúng.”

Cố Sơ chợt rùng mình: “Nhưng Tiếu Tiếu nói cậu ấy bị…”

“Nếu đối phương là đàn ông, có lẽ Tiếu Tiếu thật sự đã bị xâm hại.”

“Ông trời ơi…” Cố Sơ thảng thốt, rất lâu sau mới lo lắng nói: “Thấy chưa thấy chưa, em bảo tâm lý cô ta bất thường mà.”

“Cần có chứng cứ.” Lục Bắc Thần cọ má cô, hưởng thụ sự mềm mại dưới ngón tay: “Bây giờ chỉ là suy đoán của anh thôi.”

“Suy đoán của anh trước nay rất có căn cứ.”

Lục Bắc Thần cười: “Câu đánh giá này còn giống bà Lục chút.”

Cố Sơ mím môi: “Đừng có liên mồm bà Lục này bà Lục kia, ở đại học A chúng ta đang yêu ngầm đấy.”

“Gấp cái gì?” Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt xa xăm: “Em lăn lộn kiểu gì cũng không thoát được ‘Ngũ Hành Sơn’ của anh.”

“Giáo sư Lục, giờ anh có chuyện phải nhờ em đấy.”

“Ví dụ?”

“Em có thể giúp anh đoán câu đố.”

Bình luận

Truyện đang đọc