BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Đúng là Cố Sơ học y nhưng có lúc những suy nghĩ truyền thống trong đầu óc vẫn chốc chốc phát tác. Ví dụ như khi cô làm việc ở bệnh viện Quỳnh Châu, khi biết phòng phụ khoa và khoa ngoại tổng quát đều do bác sỹ nam ‘trấn giữ’ thì mỗi năm tới đợt kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô đều đăng ký ở một bệnh viện khác. Lúc còn học đại học, cô từng cười hỏi Bắc Thâm: Anh có từng suy nghĩ tới việc làm bác sỹ phụ khoa hay sản phụ không? Bắc Thâm giơ tay ra cho cô xem. Dưới ánh nắng, ngón tay anh vừa đẹp vừa sạch sẽ. Anh nói: Đôi tay này của anh đã dâng hiến cho khoa ngoại thần kinh từ lâu rồi.

Một góc áo sơ mi bị Lục Bắc Thần kéo lên tới eo, cô vội vàng nói: “Để tự em làm.”

Lục Bắc Thần bèn dừng tay.

Cố Sơ hơi nghiêng mặt, ánh mắt có thể nhìn tới hông anh. Anh vẫn còn đeo chiếc găng tay y tế. Vì sao dù anh có cầm kim hay cầm nhíp, cô vẫn cứ cảm thấy mình như đang bị anh giải phẫu? Hơi kéo dịch chiếc áo sát người lên trên một chút, cô bỗng nghe thấy tiếng người đàn ông uể oải vang lên trên đỉnh đầu: “Lên chút nữa.”

Cô cảm thấy mất mặt, quay đầu rồi lại kéo lên thêm một chút.

“Vẫn chưa đủ.” Anh lại nói.

Có vẻ như cố tình trêu người.

Cố Sơ quay đầu lườm anh, đôi mắt xinh đẹp vì buồn bực mà thêm phần sinh động, hệt như đang có một ngọn lửa nhỏ yên lặng bùng cháy. Lục Bắc Thần mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt cô, thanh âm hơi trầm: “Tốt nhất là cởi ra.”

“Em không tiêm nữa.” Dứt lời, cô định đứng dậy.

“Được được được, nằm yên.” Lục Bắc Thần thấy cô xấu hổ thật sự bèn giơ một cánh tay ra ấn chặt cô xuống.

Cố Sơ đỏ bừng mặt, kháng nghị: “Thế thì anh đừng có trêu chọc kiểu đấy.”

“Được rồi.” Lục Bắc Thần có lòng tốt nhận lời.

Lúc ấy cô mới lại nằm sấp xuống như cũ.

Một kim đâm xuống bỗng không đau không ngứa, lúc xuyên vào cơ thể cũng không có quá nhiều cảm giác. Tới khi lòng bàn tay Lục Bắc Thần áp sát lên da thịt, cô mới bàng hoàng nhận ra anh đã tháo găng tay ra từ lúc nào, ngón tay ban nãy vẫn còn nghiêm túc giờ bắt đầu trở nên không an phận. Cô bừng tỉnh, vội vàng nghiêng người né tránh, ngước mắt lên lườm anh.

Nhưng Lục Bắc Thần chỉ cười hỏi: “Xác chết sống dậy đấy à?”

Gương mặt nhỏ của Cố Sơ nén giận đến đỏ ửng. Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay anh, liên tưởng tới hành vi ban nãy của anh, trái tim đập loạn cào cào như một con thỏ đang nhảy nhót. Cô mím môi, một lúc sau mới lên án: “Cũng may anh chỉ làm bác sỹ mỗi lần này, nếu không nhất định sẽ là một gã bác sỹ bệnh hoạn!”

“Tố cáo là phải có căn cứ đấy nhá.” Lục Bắc Thần chống hai tay lên bàn ăn, khóa chặt cô lại, gần như dính sát mặt mình vào mặt cô: “Tôi làm gì em rồi?”

“Anh đã làm gì, tự anh biết rõ nhất.”

Anh vừa lại gần, trên người rõ ràng chính là mùi thuốc khử trùng xa cách ấy nhưng cô cảm thấy mùi hương của anh khi áp sát sẽ khiến lòng người hoang mang, thậm chí hồi hộp đỏ mặt. Cô không nên như vậy, chính vì biết rõ anh không phải Bắc Thâm cô mới bỏ đi, chẳng phải sao? Cô đã suy nghĩ rất kỹ rồi, đây là một kiểu chung sống không bình đẳng, không công bằng. Cô không muốn như vậy, cũng không muốn anh như vậy.

Nhưng hôm nay nhìn thấy anh, khoảnh khắc anh ôm cô vào lòng, vì sao cô lại cảm thấy người đàn ông này thuộc về mình?

Cô lại cam tâm tình nguyện trèo lên chiếc xe mô tô của anh, lại mặc cho anh xử lý vết thương cho mình.

Không, Cố Sơ! Mày tỉnh táo lại đi, đừng có lầm đường lạc lối nữa!

Cõi lòng đang kêu gào nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích. Khi đôi mắt anh mỉm cười lại mang theo một cảm giác mê hoặc sâu đậm.

“Hiếm khi tôi chữa bệnh cứu người, có gì không ổn?” Thanh âm của Lục Bắc Thần trầm ấm, như đang kể một câu chuyện lại như đang trêu chọc, bờ môi cực kỳ gần cô: “Bé con, có thể khiến tôi đích thân ra tay đó là vinh hạnh của em.”

Tim cô chợt co rụt lại, tay đẩy anh ra: “Đáng ghét.”

Một câu nói trách móc vừa rời khỏi bờ môi đã trở thành một lời hờn giận vu vơ.

Lục Bắc Thần cười khẽ, nhân cơ hội ấy giữ chặt lấy cô: “Đừng động vào vết thương.”

Cô mặc kệ anh, định xuống khỏi bàn ăn.

Mũi chân không chạm đất, Lục Bắc Thần bèn bước tới bế ngang người cô lên rồi hướng thẳng về phía phòng ngủ.

“Thả em xuống.” Cô hoang mang.

Lục Bắc Thần chỉ im lặng cười.

Cô đẩy anh mấy cái, ai ngờ cánh tay anh vô cùng mạnh mẽ, bọc chặt tới nỗi cô không thể thoát thân. Tới tận khi đến phòng ngủ, anh mới nhẹ nhàng đặt cô lên giường, kê thêm chiếc gối để cô dựa đầu lên: “Mấy ngày nay không được để vết thương dính nước, muốn tắm thì nói với tôi một tiếng.”

“Muốn tắm vì sao phải nói với anh một tiếng?” Cô nhạy cảm nhìn anh.

Anh đang đắp chăn cho cô, một bên gò má hướng về phía cô, để lộ những góc cạnh, cô nhìn thấy mà trái tim không thể nằm yên.

“Bởi vì… tôi có thể giúp em.”

Trái tim ấy lập tức đập thình thịch điên cuồng, cổ họng cô vừa khô vừa thít chặt: “Em không cần.”

Anh quay mặt nhìn cô, đứng rất gần cô, cười khẽ: “Mạng của em cũng coi như được tôi nhặt về, phải ngoan ngoãn nghe lời.”

“Anh đắc ý gì chứ.” Cố Sơ cảm thấy hơi thở anh phả xuống nóng rực bèn tránh mặt đi.

Lục Bắc Thần bật cười, ngồi xuống bên cạnh giường, giơ tay nắm lấy cằm cô: “Nghiêm túc mà nói, quan hệ giữa tôi và em cũng giống như vợ chồng thực sự, khi nào em cần tôi xông pha gian khó, đây là chuyện không có gì đáng trách.”

“Anh ăn nói linh tinh gì vậy?” Lại như có dòng màu trào ngược lên mặt Cố Sơ.

Anh thu ngón tay về, ánh mắt lấp lánh rực rỡ: “Khả năng quan sát của tôi cũng khá lắm, dễ dàng biết được em thích thứ gì, không thích thứ gì.” Nói tới đây, khóe môi anh hơi cong lên, rồi bổ sung thêm: “Nhất là trong chuyện tình cảm nam nữ.”

“Lưu manh!” Cố Sơ buột miệng.

Nhưng chỉ càng chọc cười Lục Bắc Thần.

Cố Sơ không thèm để tâm tới anh nữa, quay phắt sang một bên. Không nhìn gương mặt anh, không nhìn nụ cười đùa cợt đó của anh là có thể bình ổn lại trái tim đang đập không ngừng nghỉ. Lần gặp mặt này khiến cô bất an, cô luôn cảm thấy sắp không giam hãm được trái tim này nữa rồi. Người đàn ông ngồi bên kia giường mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, cô lại tò mò, quay đầu lại ngó.

Ai ngờ nãy giờ anh vẫn nhìn cô, ánh mắt giấu một nụ cười. Thấy cô hơi quay lại quan sát, nụ cười nơi đáy mắt lan tràn ra ngoài.

Hô hấp của Cố Sơ trở nên gấp gáp, cảm thấy anh có ý trêu đùa, lại cảm thấy đôi mắt anh quá sáng, nhìn tới nỗi khiến cô lòng dạ rối bời. Thế là cô lại cụp mắt xuống.

Nếu là bình thường, hai người không nói chuyện gì ở chung một phòng sẽ rất ngượng ngập.

Nhưng cảm giác của giờ phút này lại không như vậy. Giữa hai người chan chứa một dòng chảy ám muội không thể nói rõ ràng. Người đàn ông tuy yên lặng ngồi đó nhưng đôi mắt có một sự mạnh mẽ không sao giam hãm được. Anh như một người thợ săn đang nhẫn nại chờ đợi sự bình tĩnh của cô sụp đổ. Mà thực tế là Cố Sơ cảm thấy mình như một con thú bị rơi xuống hố, từ lúc được anh đưa trở về khách sạn, cô đã không thoát ra được khỏi tấm lưới do anh giăng ra.

Cô sẽ cảm thấy căng thẳng và bối rối một cách vô cớ.

Nhưng rốt cuộc Lục Bắc Thần cũng không điên rồ tới mức khiến cô quá thiếu tự nhiên. Anh đứng dậy, trải bằng lại chiếc gối rồi nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Đã trải qua khoảnh khắc lo lắng sợ hãi, dù có cố tỏ ra bình thản cỡ nào thì trong ánh mắt vẫn sẽ tiết lộ những bí mật.

Anh biết cô sợ rồi.

Khi tìm được cô trong mưa, anh đã đọc hiểu được mọi cảm xúc trong đôi mắt cô. Bỗng nhiên anh cảm thấy chỉ cần người vẫn an toàn thì những điều bận tâm khác không còn quan trọng nữa.

Sợi dây thun thít chặt Cố Sơ đột ngột bung ra, ngay lập tức, cô thở phào nhẹ nhõm, từ từ nằm xuống dưới sự dìu dắt của anh. Quả thực là cô mệt rồi, cộng thêm chiếc giường êm ái, khi áp mặt lên gối thật sự chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Ngoài kia trận mưa vẫn khí thế như ma quỷ hiện hình. Lục Bắc Thần đi tới bên cửa sổ, kéo chặt rèm lại, trả cho cô một tầm nhìn bình yên.

Cố Sơ mở mắt ra, thấy anh lại bước tới.

Cô không động đậy.

Anh tiến lên, cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô rồi nói: “Ngủ đi.”

Nụ hôn nhẹ nhàng, râm ran, đích thực khiến người ta lim dim, mơ màng.

Tới khi anh xoay người đi ra cửa, Cố Sơ không kìm được lòng mình, lên tiếng: “Ấy, anh…”

Lục Bắc Thần dừng bước, quay lại nhìn cô.

Cô khẽ liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Giờ anh hết sốt rồi sao?”

Gió mưa thần tốc, anh từ Thượng Hải tới Hạ Môn, liệu cơ thể của anh có trụ nổi không? Cô còn nhớ ngày mình rời Thượng Hải, anh vẫn còn nằm trên giường bệnh, sốt tới mê man. Bây giờ, anh đứng trước mặt cô nhưng cho dù cô có muốn tảng lờ, sắc mặt anh vẫn có phần nhợt nhạt. Ban nãy khi tay anh chạm vào người cô, lòng bàn tay anh vẫn hơi nóng.

Không có ai hay giá chữ thập trong lòng cô nặng cỡ nào. Mấy trái cam đó là loại hoa quả cô ăn nhiều nhất cũng mua nhiều nhất bao năm qua. Sở dĩ cô luôn cố chấp tâm niệm chỉ vì chúng gắn với sở thích của Bắc Thâm. Ngày rời đi cô cuối cùng đã hoàn toàn hiểu ra, từ trước tới giờ cô vẫn chưa buông bỏ.

Cô chưa buông tay Bắc Thâm. Từng thứ nhỏ anh thích, từng lời anh nói, từng việc anh làm, thậm chí là từng lời hứa hẹn của anh, cô đều chưa từng quên lãng.

Cô chưa buông tha cho bản thân mình. Năm năm qua cô những tưởng mình sống rất ổn, thực ra cô luôn sống trong bóng hình Bắc Thâm.

Cô càng chưa buông bỏ Lục Bắc Thần vì kể từ ngày gặp gỡ, cô đã ích kỷ coi anh là Lục Bắc Thâm, từ đó hại anh sốt cao không hạ.

Bây giờ cuối cùng cô có thể thừa nhận rồi. Cô là một kẻ vô dụng, không bảo vệ được bản thân mình, càng không khiến cho người khác an tâm.

Lục Bắc Thần đứng ngoài cửa nhìn cô, nét mặt ôn hòa. Anh hỏi: “Em đang quan tâm tới tôi?”

“Em…” Cố Sơ há hốc miệng: “Tại em hại anh phát sốt. Em không biết anh ăn cam sẽ dị ứng.”

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu, sau đó quay trở lại, ngồi xuống.

Cô khẽ cụp mắt xuống.

“Tôi vẫn ổn.” Anh nói.

Cô ngước nhìn anh, mí mắt hơi run rẩy: “Anh nên nói cho em biết, hoặc là nếu đã biết rõ hậu quả thì nên từ chối.”

Câu hỏi “vì sao” ấy rốt cuộc vẫn không thể cất thành lời. Cô sợ phải nghe thấy một số câu trả lời mà mình không dám tiếp nhận. Cô vô trách nhiệm như vậy đấy, thế nên không có sức để gánh vác một số hậu quả.

Lục Bắc Thần giơ tay, từng ngón tay khẽ đan vào mái tóc cô. Khi lên tiếng lần nữa, biểu cảm của anh rất nghiêm túc: “Tôi biết rất rõ mình đang làm gì, cũng biết rất rõ bản thân sắp phải gánh chịu hậu quả gì.”

Cố Sơ đờ đẫn nhìn anh.

“Nếu tôi đã muốn thì không ai có thể ngăn cản. Còn nếu tôi không muốn thì cũng không ai có thể cưỡng ép.” Lòng bàn tay Lục Bắc Thần lướt qua gò má cô. Anh nhìn cô chăm chú: “Cố Sơ, em có hiểu ý của tôi không?”

Từ đầu tới cuối cô không lên tiếng.

Nhưng khoảnh khắc này, lòng cô lại sáng như gương.

Cô hiểu anh muốn biểu đạt ý gì…

***

Ngày hôm sau, cơn bão đã rời xa.

Trải qua một lần tàn phá, khi ánh nắng một lần nữa yêu thương mảnh đất này, tất cả lại trở về với vẻ bình yên vốn có, giống như ký ức cả thành phố bị cơn bão quét qua đã được xóa sạch, trả lại nơi đây một bầu không khí văn hóa. Các cửa hàng bắt đầu dọn dẹp lại tàn dư. Những con đường ngập đầy nước mưa và nước biển tới buổi chiều lại trở về nguyên dạng.

Khi Cố Sơ tỉnh lại trong khách sạn đã là buổi chiều. Lúc ấy ánh sáng trong phòng ngủ rất tối, cô còn nhầm tưởng bên ngoài vẫn còn đang chịu sự xâm lấn của thiên tai nên lười nhúc nhích. Cảm giác như bù đắp mọi giấc ngủ của năm năm qua, cô nằm trên giường, toàn thân chỉ còn lại sự thoải mái. Bên kia giường chẳng biết đã có thêm một chiếc gối từ lúc nào, cô quay người vừa hay nhìn thấy. Cả một chiếc giường lớn, chỉ có nó ở sát cô nhất.

Trong mơ hồ có chút ký ức hiện lên.

Tối qua cô mơ thấy một mặt biển, cô nằm trong đó cảm thấy cực kỳ an toàn. Mặt biển ấy nhẹ nhàng ôm trọn lấy cô, ấm áp, mềm mại nhưng lại vững chắc khiến giấc ngủ của cô càng thêm sâu. Cô nhìn chằm chằm chiếc gối bên cạnh mình, khi ngón tay chạm lên thấy hơi lạnh. Bên kia chiếc chăn cũng không còn thân nhiệt nhưng vẫn phảng phất mùi hương của anh.

Mùi của mặt biển ấy.

Cố Sơ lập tức hiểu ra. Chẳng phải cô nằm mơ gì, có lẽ tối qua anh đã ôm cô vào lòng. Cô nép trong vòng tay anh, ngủ một giấc no say.

Cô dè dặt ngồi dậy, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi của anh, hơi thở của anh cũng hòa lẫn vào mùi hương trên cơ thể cô.

Người đàn ông bên cạnh không còn trong phòng ngủ, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì. Cô lắng tai nghe rất lâu, chỉ có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc, nhắc nhở rằng thời gian của cô đã quá đáng nhường nào.

Cô chống lên mép giường bước xuống, phát hiện lớp băng dưới chân đã được thay mới, được quấn chặt chẽ hơn một chút.

Cô giơ chân lên nhìn, không khỏi kinh ngạc trước tài băng bó quá đỗi chuyên nghiệp của Lục Bắc Thần.

Khi liếc nhìn ra cửa sổ, Cố Sơ càng khẳng định chắc chắn tối qua Lục Bắc Thần đã nằm ườn trên chiếc giường này. Trên đời này cũng chỉ có anh mới kéo kín rèm không để lộ một tia nắng như vậy. Cô kéo chiếc rèm nặng nề ra, trong khoảnh khắc như có ai dát vàng vào căn phòng, rực rỡ đến lóa mắt. Cô vô thức đưa tay lên che mắt, một lúc sau mới có thể mở ra nhìn bên ngoài.

Vẫn là một Hạ Môn yên ắng, nhàn nhã, không khí thương nghiệp tuy nồng đậm nhưng vẫn không quên dùng đủ mọi cách nhắc nhở mọi người thuộc tính văn hóa thực sự ở đây.

Cố Sơ ngỡ ngàng nhìn ra bên ngoài. Phía xa xa, mặt biển phẳng lặng mà tao nhã, bầu trời xanh thẳm phản chiếu mặt biển, cũng soi chiếu cả bờ cát sạch sẽ. Bãi cát lúc chiều về có chút lười biếng vì những con người trên đó cũng đang uể oải tắm nắng. Thi thoảng lại có mấy đứa trẻ cười đùa nô nghịch, càng tăng thêm vẻ thong thả bên bờ biển.

Nếu không phải vì vết thương ở chân, cô nhất định sẽ cho rằng mọi thứ trải qua hôm qua là một giấc mơ. Nơi đây làm gì còn dấu tích càn quét của một cơn bão chứ?

Cô ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách, mở toàn bộ rèm cửa ra là lập tức có thể tìm lại cảm giác nghỉ dưỡng dưới ánh nắng.

Cũng lạ thật, lúc ở trên đảo cũng chói chang thế này nhưng cô luôn đọc được một chút buồn thương dưới cái nắng rực rỡ ấy. Vậy mà hôm nay hoàn toàn khác biệt, ngoài kia bừng sáng đến mức khiến lòng người rộn ràng. Cô rất muốn vươn vai một cái sau đó hét lên bầu trời một tiếng: Hi, xin chào!

Cố Sơ đã thật sự làm vậy, vươn vai một cái thật dài sau đó hét to lên trời.

Lục Bắc Thần không có trong phòng. Anh để lại mảnh giấy trên mặt bàn. Cô cầm lên xem, anh dặn cô ở khách sạn đợi anh về.

Cô không biết anh đi đâu, giống như cô vẫn chưa đoán được mục đích anh tới đây.

Chuông cửa vang lên, cũng biếng lười như những tia nắng ngoài cửa sổ.

Vào một buổi chiều như thế này, tiếng chuông cửa luôn khiến tinh thần người ta vui vẻ. Cố Sơ những tưởng Lục Bắc Thần quay trở về bèn nhảy chân sáo ra mở cửa.

Cửa mở ra, đứng ngoài cửa là một bóng hình thân thuộc, còn cả một nụ cười thân thuộc.

Nhưng Cố Sơ lại chết sững…

~Hết chương 168~

Bình luận

Truyện đang đọc