BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Đây đáng nhẽ là một thông tin gây chấn động, tiếc là Cố Sơ dưới tác dụng của hơi men còn sót lại tư duy đã không còn rõ ràng nữa. Trong bóng tối, giọng nói của Lục Bắc Thần trầm ấm, như mơ như thật. Cô càng muốn mở mắt hỏi cho rõ ràng nhưng dường như đã làm được rồi lại cảm thấy cái miệng không còn được linh hoạt.

Cô nghĩ mình như bị bóng đè, ngủ mà như tỉnh, tỉnh rồi lại cảm thấy xung quanh như có ma quỷ, khó phân biệt, nhúc nhích cũng không nổi.

“Dĩ nhiên, sau này em muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cũng có thể. Yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.”

Trong mơ hồ, hình như cô lại nghe thấy sự kiên định này của anh.

Đi học…

Lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như Cố Sơ lại quay trở về năm 2000. Ngày ấy tiết trời rất đẹp, những lá ngọc lan xanh biếc nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió thu dễ chịu. Chàng trai tay cầm trái bóng rổ dáng vẻ dù nhíu mày vẫn rất đẹp trai, nói với cô: Thật là quái đản!

Trước khi vào mùa thu năm 2001, cô và anh bước qua một quãng thời gian hỗn độn không rõ ràng. Nhưng sau này cô mới biết, người mơ hồ chỉ có mình cô mà thôi, thì ra anh vẫn luôn biết rõ mình muốn gì.

Tháng 4 năm 2002, cả khoảng trời rợp bóng hoa xuân. Tất cả mọi người đều nói tháng sinh của cô rất đẹp, mở đầu một năm, bừng bừng sức sống. Cô tin vậy, vì cũng chính vào năm đó, anh đã đứng trước mặt tất cả các bạn học, nói với cô: Coi anh là quà sinh nhật đem tặng cho em, có được không?

Sinh nhật của cô, anh luôn nhớ rất kỹ. Quà anh tặng trước đều chẳng bằng được các cậu ấm con chú con bác, nhưng cô rất thích. Cô thầm thề trong lòng, mỗi năm tới ngày sinh nhật anh, cô cũng phải ở bên cạnh anh.

25/10, sinh nhật anh… Cô cười nói với anh: Em thà anh làm Song Tử biến thái hoặc là Xử Nữ sạch sẽ thành nghiện cũng còn hơn Thiên Yết thâm hiểm, hắc ám. Anh tươi cười ôm cô vào lòng: Nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện là một con dê trắng ngốc nghếch như em.

Thật ra điểm xấu của đàn ông rất mê người, cô nói vậy. Đó cũng là những gì cô nghĩ trong lòng. Bố hay cười cô từ sáng tới tối sống vô tâm vô tính, sau này lấy chồng chắc chắn phải tìm một người đàn ông có thể vì mình mà lo nát trái tim. Người ấy hơn cô mấy tuổi, nhiều kinh nghiệm sống hơn cô, rồi lại trở thành ‘ông cụ già’ trong mặt cô.

Cô nói những lời trong lòng ấy cho anh nghe, anh chỉ mỉm cười yên lặng lắng nghe. Nhưng lúc đó cô nhìn rất rõ ràng, anh cười đấy nhưng đôi mắt lại hướng về xa xăm. Cô nhìn theo ánh mắt anh, lại chỉ thấy một phiến lá bị gió thổi bay lên. Rồi khi quay lại nhìn anh, anh giống như đang nhìn vượt qua khỏi phiến lá kia, hướng về phía ánh đèn ấm áp tỏa ra từ từng khung cửa sổ đối diện trường học.

Đôi mắt anh giống như chất chứa rất nhiều tâm sự, những chuyện cô không biết.

Đi học… tới trường, là gặp gỡ, cũng là ly biệt.

Cố Sơ níu chặt lấy một góc chăn, lẩm bẩm.

Thế còn anh thì sao? Cô hỏi người đàn ông bên cạnh trong mơ.

“Anh sẽ…” Giọng nói bên tai dường như có chút ngập ngừng, nhưng cũng nhanh chóng rơi xuống: “Sơ Sơ, anh sẽ ở bên em.”

Thế ư?

Cô mơ thấy mình mỉm cười trong mơ rồi lại chỉ trích anh thiếu trách nhiệm. Cô nói với anh: Lục Bắc Thần, anh định vứt em ở lại TSo? Muốn đuổi em đi dễ dàng vậy sao?

“Không.” Giống như anh đang xoa đầu cô, lòng bàn tay lớn ấm áp như bố vậy. “Anh sẽ cưới em.” Thanh âm ấy dường như càng trầm và mạnh mẽ hơn: “Sơ Sơ à, em nghe thấy không? Anh sẽ cưới em.”

Ai nói bóng đè là kinh hoàng, là mệt mỏi? Nhìn đi, cô nửa tỉnh nửa mơ kiểu này cũng hay lắm mà.

Cưới vợ nên cưới gái họ Cố, lấy chồng nên lấy Lục Bắc Thần… Đây là câu trả lời của cô dành cho anh trong mơ.

Mơ mơ hồ hồ, cô dường như nghe thấy anh khẽ cười. Gò má ngứa ngáy, hình như anh hôn cô. Sau đó cô nghe thấy anh dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

Cô quá buồn ngủ, tiếng nói ấy như tiếng thôi miên, ngay lập tức, cô lịm đi, không còn biết gì nữa…

***

Nếu mở ra một cánh cửa khóa chặt, người ta sẽ phát hiện những bí mật không ai hay biết. Con người thường không dám hé mở những chiếc hộp Pandora, vốn không phải vì nó khó mở, cái khó là phải đối mặt thế nào sau khi hộp đã mở ra.

Có lẽ cả cuộc đời này, Lục Bắc Thần cũng sẽ không quên được đêm nay, liên quan tới Cố Sơ, liên quan tới việc nhìn thẳng vào quá khứ.

Có lúc anh nghĩ, nhà họ Cố rất biết nuôi dạy con cái, không những thông minh lanh lợi, ngay cả một sở thích không hề học sâu hiểu rộng cũng thể hiện lên giấy một cách thuần thục như vậy.

Từng bức tranh mở ra trên tay Lục Bắc Thần, có thể là mỉm cười, có thể là đắc ý, có thể là trầm tư, đôi khi là nghiêm nghị… đều không phải những biểu cảm anh xa lạ.

Nửa đêm, anh bước vào căn phòng này, mở chiếc hộp Pandora của Cố Sơ ra, nhưng quá đủ để khiến anh thảng thốt.

Trong căn phòng đó toàn là bảo bối của chị em… Cố Tư nói với anh như vậy, giống như cố tình lại giống như vô ý.

Nhưng bất luận mục đích thế nào, rốt cuộc anh vẫn vào đây.

Những cuộn tranh được cô sắp xếp gọn gàng. Khi mở ra, có góc giấy đã ố vàng, là dấu hiệu của từng lần lật ra rồi cất lại.

Lục Bắc Thần ngồi trước giá vẽ, tấm vải trước mặt trắng xóa một màu, giống như những ký ức bị năm tháng giấu kín. Nếu nhẹ nhàng lật mở, quá khứ sẽ hiện về từng cảnh, từng cảnh. Cô không muốn nhìn thấy những ký ức ấy nữa nên mới cất kỹ những bức tranh này.

Sự suy đổ của nhà họ Cố giống như một con dao sắc nhọn tước bỏ từng chiếc vây kiêu hãnh trên người cô. Cô là một người cá mình đầy vết thương, ngồi cô độc trong gian phòng này. Những sắc màu rực rỡ đã không còn là niềm yêu thích nhất của cô, màu sắc trong tranh quá lạnh lẽo.

Lục Bắc Thần nhẹ nhàng vuốt lên từng bức chân dung. Tới những chỗ loang lổ trên giấy vẽ, ngón tay anh lại dừng giây lát.

Cô đang khóc.

Khi màu vẽ còn chưa khô, nước mắt của cô đã rơi xuống giấy, từng giọt từng giọt. Giấy vẽ sẽ mờ đi nhưng hình ảnh người trong tranh vẫn còn rõ nét.

Anh giơ tay nhặt bút lên, tỉ mỉ đề bên cạnh mỗi bức tranh.

Dưới ánh trăng, nét chữ trên bức tranh lạnh lùng, cứng cáp.

Hàng trăm bức chân dung trút cạn mọi nhung nhớ của cô nhưng cũng lại vò nát quá nhiều tương tư của anh. Cô còn nhớ tất cả mọi chuyện, chưa từng quên lãng.

Mỗi bức tranh đều được cất giữ cẩn thận, giống như những gì cô trân quý, anh cũng càng phải trân trọng.

Sơ Sơ, có lẽ em chưa bao giờ hiểu được sức mạnh hồi ức có thể giết người, có thể khiến người ta sống không bằng chết, đau khổ tột cùng, có thể khiến người ta rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục. Đã từng có lần, điều anh muốn làm cho em là nắm tay bước về tương lai, nhưng kể từ giây phút này trở đi, anh nguyện gánh chịu mọi đau khổ trong ký ức của em. Đau thương của em hãy để cho anh…

***

Ngày hôm sau, Cố Sơ mở mắt ra. Chiếc đồng hồ trên tường chỉ đã chín giờ sáng. Cô quay đầu nhìn rèm cửa, khép kín.

Thì ra anh vẫn luôn ở lại đây.

Một bên giường vẫn còn hơi ấm, có lẽ anh vừa dậy chưa lâu. Cố Sơ ngồi bật dậy khỏi giường. Ánh sáng trong phòng u tối, mái tóc dài đổ xuống che kín bả vai trắng muốt.

Tối qua dường như cô đã mơ rất nhiều chuyện.

Mơ thấy đại học A, mơ thấy cô ngồi dưới gốc ngọc lan đàn ghita, nhìn thấy chàng trai khôi ngô kia đi ngang qua thì bắt chước mấy đàn chị huýt sáo với vẻ lưu manh. Anh quay lại, nghiêm mặt nói: Còn dám học mấy thói xấu này, anh sẽ làm phẫu thuật chia đôi lưỡi em ra…

Còn mơ thấy gì nhỉ?

Hình như anh nói với cô muốn đưa cô đi học?

Đầu óc chợt mơ màng, những lời nghe rõ rành rành tối qua lại bỗng như mơ như thật, khi mở mắt ra thì đã biến mất. Cô ra sức nắm bắt, nhưng thứ vân vê trong tay chỉ còn là những bóng hình mảnh như tơ, chẳng chịu nổi những cái nắm chặt, một khi dùng sức, chút ấn tượng duy nhất cũng không còn.

Cô mở rèm cửa, ánh nắng rất đẹp.

Bước chân trần ra khỏi phòng ngủ, nền phòng khách được ánh nắng chiếu rọi như được trải một lớp vàng ruộm. Cảm giác dễ chịu này luôn khiến cô muốn nằm thẳng xuống, uể oải tắm nắng. Trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy, anh đang ở trong ư?

Người này thật sự coi mình là chủ rồi, cứ thế ngang nhiên dùng nhà vệ sinh của cô.

Phòng khách ấm hẳn lên nhờ nắng, có mùi nước diệt khuẩn lưu đãng trong không khí, mùi hương trên cơ thể anh, tới từ chiếc vest nam được vắt tùy ý trên sofa. Cô bước tới, nên nhà phát ra những tiếng cọt kẹt khe khẽ.

Trên bàn uống nước có đồng hồ và di động của anh.

Tự nhiên như đang về nhà.

Còn có một mảnh giấy, nét chữ thanh tú, là Tư Tư để lại: Chị à, tối qua em len lén về nhà, sáng sớm nay lại lén lút ra đi. Đừng hiểu nhầm nhé, em thề tuyệt đối không gõ cửa phòng chị đâu, mặc dù vừa mở cửa là em đã nhìn thấy đôi giày nam giới, trên bàn và sofa cũng toàn là đồ đàn ông, nhưng em tuyệt đối tin tưởng hai người trong sạch. Chẳng qua chị có lòng tốt sưởi ấm cho anh ấy mà thôi. Em đi ăn cơm với tên ngốc La Trì đây, khẩu phần ăn của chị em tuyệt đối không lo lắng. Có giáo sư Lục thiên hạ vô địch, chị coi như có cả thế giới, muaz!

Cố Tư viết từng chữ rõ ràng, Cố Sơ đọc mà sửng sốt.

Thì ra cô lại trở nên ‘không biết xấu hổ’ như vậy, lại dám, ‘phóng đãng’ với người đàn ông này ngay trước mắt em gái?

Tiếng nước trong nhà vệ sinh vẫn chảy.

Chắc chắn là anh cũng đã đọc mẩu giấy này. Cố Sơ nghĩ vậy, bèn thu nó lại, vo chặt.

Cố Sơ giơ tay lên, mẩu giấy trong tay rơi chuẩn xác vào thùng rác. Cô nhặt chiếc áo vest trên sofa lên, nhìn hồi lâu, nghĩ bụng nếu ném qua cửa sổ liệu có thỏa được cơn bức xúc trong lòng?

Nhưng nghĩ bụng cô lại thấy lãng phí. Đa phần quần áo của anh là đặt riêng. Một bộ quần áo thế này giá trị cực kỳ, bay ra ngoài lại hời cho người dưng.

Nghĩ vậy, cô khoác lên người. Anh cao lớn, cô khá nhỏ bé, mặc lên người như vậy trông như áo tuồng, cô khẽ khàng tung tay áo, cô sắp thành ả đào rồi.

Đang nghĩ hay là lăn vài vòng dưới nền nhà thì di động vang lên.

Là di động của Lục Bắc Thần, nhạc chuông cũng khô khan như tính cách của anh. Cố Sơ ngồi bên bàn uống nước, cầm di động của anh lên. Trên màn hình nhấp nháy một cái tên mà cô không hề lạ lẫm.

Có nhận hay không?

Ngồi chống hông suy nghĩ rất lâu, tiếng chuông cũng vang lên khá lâu. Cuối cùng cô quát to một tiếng về phía nhà vệ sinh: “Lục Bắc Thần, điện thoại của anh!”

Chắc vì tiếng nước quá lớn, người bên trong không nghe thấy.

Cố Sơ cầm di động trong tay, đi qua đi lại sau đó ngang bước nhận điện thoại.

“Anh còn suy nghĩ tới lúc nào nữa? Còn không tới, bác sỹ Smith sắp về nước rồi!”

Cố Sơ sững người…

Bình luận

Truyện đang đọc