BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Tháng mười vốn là mùa thu vàng nhưng khi hoàng hôn buông xuống nhiệt độ cũng giảm đột ngột, gió đêm nổi lên, lá vàng rụng xuống, mặt đất mang một vẻ đẹp xán lạn nhưng lại giống như khắp trời vang vọng một khúc bi ca. Hứa Đồng đi theo Thịnh Thiên Vỹ bước lên từng bước lên cầu thang, gió từ những ô cửa sổ không kính, vẫn phả ra những thứ mùi ẩm mốc, không sao xua đi được. Trong khu nhà cực kỳ im ắng, tới nỗi khiến người dựng cả tóc gáy, giống như những người sống ở đây đều không còn nữa. À đúng, khu nhà này vốn dĩ cũng chẳng còn mấy người.

Khi đi ngang qua cửa nhà bé gái, Hứa Đồng vô thức dừng bước, từ mắt thần phản chiếu ra một tia sáng, bên trong lại càng không một động tĩnh. Còn chưa tới tối, sao lại yên ắng dường này? Thịnh Thiên Vỹ thấy cô dừng bước thì hiểu nhầm rằng cô sợ hãi bèn giơ tay về phía cô. Hứa Đồng nhìn đôi tay to lớn của anh, nỗi bất an trong lòng dần dần tan đi. Cô bước tới trước, nắm lấy tay anh, tay anh thu lại càng lúc càng chặt.

Không cần quan tâm Thẩm Cường có đột ngột quay trở về hay không vì nhà Thẩm Cường đã trở thành hiện trường điều tra án của cảnh sát, trước cửa vẫn còn căng dây cảnh vệ. Hứa Đồng nghe nói mặc dù đã điều tra hết hiện trường nhưng người bên phía cảnh sát vẫn thi thoảng qua đây. Biết Thẩm Cường đã gặp nạn nhưng đứng trước cửa Hứa Đồng cứ cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc. Cô ngó quanh một lượt, không tìm thấy camera giám sát. Cô giơ tay giật giật vạt áo Thịnh Thiên Vỹ: “Sao tôi cứ cảm thấy có người đang nhìn chúng ta?”

Thịnh Thiên Vỹ dừng bước, cũng kiểm tra bốn xung quanh, thấy không có gì khả nghi bèn hạ thấp giọng an ủi Hứa Đồng: “Thả lỏng chút, em quá căng thẳng đấy.”

Hứa Đồng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cố gắng xóa bỏ cảm giác quấy nhiễu con người ta này. Nhưng vẫn chẳng ích gì, cô vẫn cảm giác ở gần đó có một đôi mắt đang yên lặng quan sát mình, nó ở trong bóng tối, họ ở ngoài ánh sáng. Cô chợt hắt xì hơi một cái, nỗi sợ hãi đi qua mỗi lỗ chân lông thấm vào khắp cơ thể, khí lạnh tỏa từ trong ra ngoài, đầu ngón tay cũng trở tê cứng. Cảm giác này rất quen thuộc, giống hệt như nỗi kinh hoàng khi nửa đêm cô nhận được rối gỗ đèn xanh. Nỗi sợ của con người ta đến từ những điều chưa biết, một người bình tĩnh như Hứa Đồng cũng không may mắn thoát nạn. Cô hoàn toàn không chuyện rối gỗ đèn xanh do ma quỷ làm ra, nhưng cái cảm giác cứ bị ai đó theo dõi từng giây từng phút thế này cực kỳ tồi tệ.

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, là mồ hôi lạnh. Thịnh Thiên Vỹ nhận ra, nắm chặt lấy tay cô, thì thầm: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Lòng bàn tay anh có độ ấm, ít nhiều xoa dịu nỗi căng thẳng của Hứa Đồng. Cô ngước mắt lên nhìn gò má anh, trong lòng chợt có nỗi xúc động. Bao nhiêu năm nay chưa từng có người đàn ông nào nói với cô lời ấy, từ trước tới giờ cô đều vào vai kẻ mạnh, nhất là trong nghề. Cô chưa từng nhường bước bất kỳ một người nào, thậm chí còn làm tốt hơn cả đàn ông. Cô không muốn mệt mỏi như vậy nhưng không hiểu sao lại mặc lên người chiếc áo giáp của chiến sỹ. Người khác hay ngưỡng mộ những hào quang nó mang lại mà không biết cô muốn trút bỏ bộ áo giáp nặng nề ấy xuống tới mức nào.

Thịnh Thiên Vỹ đi tới đối diện nhà Thẩm Cường, sau khi đứng vững thì giơ tay gõ cửa. Hứa Đồng đứng đằng sau lưng anh, nghe tiếng gõ cửa của anh mà phát hoảng trong lòng. Anh gõ rất khẽ, nếu ở những khu nhà khác thì chỉ là một thanh âm quá đỗi bình thường, nhưng giờ phút này lại thay đổi mùi vị. Có lẽ vì nơi đây thực sự quá yên lặng, cho dù là một chút xíu âm thanh cũng đặc biệt rõ nét. Tiếng gõ cửa ấy như mọc chân, vang vọng khắp khu nhà, nghe mà ghê người.

Không có ai ra mở.

Giống như trong dự đoán, nhưng tư duy rất khiếp sợ.

Hô hấp của Hứa Đồng trở nên dồn dập, có thể là vì xung quanh quá im lặng, tai cô bắt đầu ù ù, thái dương giật giật. Cô siết chặt tay Thịnh Thiên Vỹ, lần đầu tiên trong đời dựa dẫm một người đàn ông đến như thế. Thịnh Thiên Vỹ không gõ cửa nữa mà giơ tay đè lên nắm đấm cửa.

Không ngờ, cánh cửa bật mở.



La Trì rất xứng đáng với công việc tài xế, sau khi bị Cố Sơ và Lục Bắc Thần nã pháo một tráng, cuối cùng anh ấy cũng im lặng. Chiếc xe đi thẳng vào trung tâm thành phố, kết quả đúng lúc gặp phải giờ tan tầm, từ xa đã nhìn thấy một hàng đèn đỏ kéo dài, còn náo nhiệt hơn cả đón Tết. Tốc độ xe chậm dần lại, bò đi như sên cùng với dãy đèn đỏ phía trước. Cố Sơ thò đầu ra nhìn trái ngó phải. La Trì thấy vậy trêu đùa: “Chúng ta dù gì cũng là người Thượng Hải, sao trông em như Lưu lão lão đi thăm quan Đại quan viên vậy?”

“Đây là thủ đô, là gót chân của thiên tử biết chưa?” Cố Sơ không hề để tâm tới lời trêu đùa của La Trì, mặt gần như dính chặt vào cửa kính xe, cảm thán: “Nhưng mà gót chân thiên tử cũng tắc. Ai cũng nói Bắc Kinh là trái tim của Tổ quốc, máu trong huyết quản tràn hết cả vào tim rồi, tim chịu được không?”

“Em gái Cố, em lại mắc bệnh nghề nghiệp đấy à?” La Trì cười ha ha rồi lập tức đổi giọng: “À không đúng, bây giờ nên gọi em là bác sỹ Cố rồi, phải không?”

“Anh muốn gọi em như vậy thì em cũng đành đáp thôi. Với một thiên tài như em, muốn trở thành bác sỹ đỉnh cao không có gì khó cả.” Cố Sơ nói không chút khiêm nhường.

La Trì nhướng mày: “Được, rất tự tin.”

“Tự tin xuất phát từ năng lực, em tin vào năng lực của mình.” Cố Sơ cười hi hi ha ha.

Hai người họ mỗi người một câu, Lục Bắc Thần chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười không nói, nhìn họ chọc ghẹo qua lại. Lại một lúc sau, Cố Sơ cảm thán: “Tình trạng giao thông thật là khiến người ta đau khổ. Vẫn là Thượng Hải tốt hơn, mặc dù cũng tắc đường đấy nhưng không tắc cứng. Này, La Trì, chúng ta không vòng đường khác được à?”

“Mọi con đường đều dẫn tới La Mã.” La Trì giải thích cho cô: “Đường này không cho rẽ phải, không cho quay đầu, hết cách rồi, đành đợi thôi.”

“Thấy chưa thấy chưa, đây chính là tác hại của việc thiếu ngõ nhỏ đấy.” Cố Sơ thở dài.

La Trì có lòng tốt nhắc nhở cô: “Bắc Kinh không có ngõ, chỉ có hẻm thôi.”

“Tính chất cũng giống nhau cả mà.” Cố Sơ đột nhiên nhớ ra gì đó, cười khúc khích mãi rồi quay người gối lên vai Lục Bắc Thần, nói: “Cuối cùng em cũng hiểu ra vì sao trị an ở đây lại tốt rồi.”

Rõ ràng tâm trạng của cô đang rất tốt, Lục Bắc Thần cũng cảm nhận được. Thế nên, anh cũng cực kỳ thoải mái, cười khẽ: “Anh muốn biết.”

Cố Sơ uể oải nói bên tai anh: “Cái kiểu giao thông này thì trộm cắp với cảnh sát muốn rượt bắt cũng khó lắm.”

Hơi thở của cô mềm mại, nhẹ nhàng, lạc vào tai anh, làm mềm cả tận đáy lòng anh. Mùi hương thơm ngát, Lục Bắc Thần chỉ cảm thấy xung quanh hơi nóng nực, một nơi nào đó trong cơ thể có một phản ứng sinh lý quen thuộc. Anh theo đà vòng tay qua eo cô, những ngón tay thon dài tuyệt đẹp đan vào tay cô, bỗng chốc chỉ muốn lập tức vo vụn cô vào trong cơ thể. Nhưng dù sao cũng đang ở ngoài, phía trước còn có La Trì, anh đè nén cơn nóng nực này lại, cố gắng áp chế, từ đầu tới cuối chỉ cười khẽ khàng.

Đối với chuyện tắc đường, Cố Sơ vốn không sốt sắng, vì có Lục Bắc Thần ở đây, ở bên cạnh anh điều gì cũng tốt đẹp. Hơn nữa anh luôn bận rộn, ở Thượng Hải cũng không phải lúc nào cũng được gặp mặt. Bây giờ tắc đường vừa hay là cơ hội, cô chỉ muốn bám lấy anh, muốn anh không làm việc mà ở bên cô.

Khi xe đi qua Tây Trường An, Cố Sơ tinh mắt: “A, Cố Cung!”

Từ nhỏ tới lớn cô từng đi qua không ít nơi, cả trong nước lẫn ngoài nước, trong nước đa phần theo bố đi bàn chuyện làm ăn. Nhà họ Cố mở rộng kinh doanh ra khắp cả nước, nhưng trọng điểm vẫn là các thành phố phía nam nhiều hơn. Lúc đó bố phải tới các thành phố phía Nam công tác, mẹ thường dẫn cô đi theo bố, còn đi ra nước ngoài phần lớn là nghỉ mát. Đương nhiên cũng thấy bố cùng một số người Tây bàn chuyện làm ăn nhưng cụ thể thì cô không rõ.

Thành phố Bắc Kinh này trong ký ức của cô mãi mãi theo một quy cách nhất định, xem quá nhiều sách báo và phim ảnh, thực tế vẫn là lần đầu tiên đặt chân tới đây. Đường Trường An hình như hạn chế, cộng thêm giờ tan tầm, chiếc xe dừng lại đúng gần cửa Thiên An Môn, để cô nhìn rõ Tử Cấm Thành thực sự. Thấy gương mặt cô sáng bừng, Lục Bắc Thần cười nói: “Ngày mai ngày kia anh sẽ đưa em đi chơi mấy nơi.”

Cố Sơ gật đầu lia lịa.

Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt như cưng chiều một đứa trẻ.

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Cố Sơ hỏi.

Lục Bắc Thần ôm lấy cô: “Anh đưa em đi ăn cơm.”

“Lúc đợi anh em ăn no rồi.” Cô cố tình oán trách.

Lục Bắc Thần mím môi cười, giơ tay lên xem giờ: “Bữa tối vẫn phải ăn nghiêm chỉnh.”

“Thế… em gợi ý cho anh một nhà hàng không tồi nhé.” Cố Sơ giật giật cổ áo anh, nét mặt hớn hở. Lúc tới Thượng Hải cô đã đặt sẵn nhà hàng này, nghĩ bụng sẽ chúc mừng sinh nhật cho anh ở đó, còn đặt cọc một ít tiền để nhà hàng chuẩn bị một chiếc bánh gato và hoa tươi. Không sai, cô thừa nhận cách này có hơi quê mùa, hơn nữa là cách tổ chức sinh nhật quen thuộc giữa nam và nữ, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được cách gì lãng mạn hơn. Cô đâu thể lái một chiếc mô tô phân khối lớn rồi nói với anh: Hi Bắc Thần, thật ra anh lái mô tô cũng siêu đấy, hay là chúng ta tới đường Trường An hóng gió đi.

Để rồi lại bị cảnh sát giao thông giữ lại, ca một bài ‘giáo dục lòng yêu nước’.

Con người Lục Bắc Thần trước giờ vẫn thầm lặng, anh có lẽ sẽ không rêu rao hôm nay là sinh nhật mình, chắc là đám La Trì cũng đều không biết, vậy thì sinh nhật năm nay cứ để hai người cô và anh đón một cách yên lặng là được. Sau đó, cô sẽ tự tay tặng anh món quà sinh nhật, đó là chiếc áo dạ cô tỉ mỉ chọn lựa. Nhìn thời tiết Bắc Kinh bây giờ đúng là lúc thích hợp để mặc. Thấy chưa, cách tổ chức của cô đơn giản và thẳng thắn vậy đấy.

Lục Bắc Thần nghe xong lời cô nói cảm thấy rất mới mẻ: “Trước đây chẳng phải em chưa từng tới Bắc Kinh sao? Còn có nhà hàng để giới thiệu?”

“Thời buổi này Internet rất phát triển đấy, giáo sư Lục vĩ đại ạ.”

Lục Bắc Thần hơi nhướng mày: “Gần khách sạn cũng có một nhà hàng không tồi, chi bằng theo anh về khách sạn trước.”

Cố Sơ chớp chớp mắt, nghĩ bụng có nên đồng ý với đề nghị của anh trước không? La Trì cười mờ ám: “Giáo sư Lục, trời còn chưa tối mà, có cần vội về khách sạn thế không?”

Câu nói ý tứ rất trực tiếp, Cố Sơ lập tức hiểu ngay, mặt bỗng đỏ bừng, đương nhiên cũng không có mặt mũi để tranh luận với La Trì. Cô cúi đầu, vùi mặt vào lòng Lục Bắc Thần.

“Có điều luật nào quy định giờ này không được về khách sạn à?” Dáng vẻ ngượng nghịu của cô khiến lòng Lục Bắc Thần ngứa ngáy như bị mèo cào, anh giơ tay trái lên vuốt ve đầu cô, tay phải đùa nghịch tay cô, nhìn La Trì, nửa đùa nửa thật: “Coi như tôi sốt ruột thì cũng là chuyện bình thường, đúng không?”

Cố Sơ vừa nghe thấy câu này tim càng đập nhanh hơn, giơ tay phát vào người Lục Bắc Thần một cái.

Lục Bắc Thần bật cười, tiếng cười trầm trầm vọng qua lồng ngực, làm rung cả tai cô cũng làm bỏng cả trái tim cô.

Phía trước đã nhúc nhích, xe từ từ đi. La Trì thuần thục nắm vững tốc độ xe, không tiếp tục mang chuyện này ra đùa nữa mà nói thẳng: “Này, tối mai hai người chúc tụng, đoàn tụ riêng cũng được nhé, hôm nay thì phải đi theo tôi.”

“Thế là ý gì?” Lục Bắc Thần hờ hững hỏi.

“Ý của cả đám.” La Trì nhìn qua gương chiếu hậu, nét mặt thần bí: “Cũng là tấm lòng của mọi người thôi. Giáo sư Lục, từ chối là không được.”

“Vòng vo tam quốc không phải sở trường của cậu đâu, La Trì.” Lục Bắc Thần hơi rướn môi lên.

Dĩ nhiên La Trì hiểu không thuyết phục được Lục Bắc Thần, thế là chuyển hướng sang Cố Sơ: “Này, bác sỹ Cố, ở Bắc Kinh có không ít các cô bé thích giáo sư Lục đấy, bữa tối nay chính là các cô ấy tổ chức. Bỏ lỡ tối nay, em sẽ không có cơ hội kiểm tra nữa đâu. Mình là bạn gái chính thức, không thể để người khác hời được.”

Cố Sơ ngước mắt lên lườm Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần lập tức giải thích: “Đừng nghe cậu ta bát nháo chi xiên, làm gì có cô bé nào?”

“Không đúng, có vấn đề.” Cố Sơ mỉm cười nhìn anh: “Đang yên đang lành lại bỏ mặc em ở sân bay hơn hai tiếng đồng hồ, không để cho em gọi điện thoại cho La Trì, bản thân di động của mình lại tắt máy, không giống tác phong của anh, trừ phi…”

Lục Bắc Thần nhìn cô, nét mặt cảnh giác: “Trừ phi chuyện gì?”

“Trừ phi anh đang ở bên một cô em nào đó, bận rộn đến mức nào mà không thể để em tới tìm anh?” Cố Sơ chỉ tay vào anh: “Anh ở Bắc Kinh có nhân tình!”

Lục Bắc Thần bó tay. Nhân tình? Cô suy nghĩ cái gì vậy?

La Trì ở phía trước đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ thiên hạ chưa đại loạn: “Thế nên tối nay em đâu thể làm con rùa rụt cổ, đúng không? Giáo sư Lục vẫn chưa nói rõ với các cô ấy là mình không còn độc thân đâu.”

Cố Sơ trừng mắt với Lục Bắc Thần.

Lục Bắc Thần hằn học liếc xéo gương chiếu hậu, thấy Cố Sơ nhìn mình bằng cái nhìn ‘ác độc’, anh lập tức tỏ rõ lập trường: “Nếu người khác hỏi, sao anh lại giả vờ là độc thân chứ?”

“Chẳng phải đàn ông đều thích mấy cô gái chủ động nhào vào lòng sao~” Cố Sơ kéo dài giọng, sát lại gần anh: “Đừng có làm như mình thanh cao thế.”

Lục Bắc Thần ôm trọn cô vào lòng, thở dài: “Anh làm gì còn thời gian nhìn người con gái khác?”

“Thế sao anh không tham gia bữa tiệc mọi người tổ chức?” Cố Sơ cười nhẹ nhàng hỏi.

Lục Bắc Thần cuối cùng cũng hiểu phụ nữ mà để ý thì mười trâu cũng không kéo lại được, bèn thỏa hiệp: “Được được được, tham gia, em đi cùng anh.”

“Anh muốn bỏ em lại cũng không được đâu. Lẽ nào lại dâng anh cho mấy cô gái lúc nào cũng nhìn anh như ăn tươi nuốt sống ấy à.” Cố Sơ cười hì hì.

La Trì tích cực cao độ: “Đúng đúng đúng, để cho họ thấy phải thế nào mới xứng với giáo sư Lục vĩ đại của chúng ta.”

“La Trì, tốt nhất cậu đừng có ép tôi dùng dao mổ với cậu.” Lục Bắc Thần nhấn mạnh.

La Trì lập tức im bặt.

Nhưng Cố Sơ ở bên cạnh thì phì cười.

Lục Bắc Thần thấy vậy, vừa tức vừa buồn cười vừa khó xử. Anh giơ tay vò mạnh đầu cô coi như trừng phạt.



Tịch dương đã hoàn toàn lùi đi, tia sáng cuối cùng phía đường chân trời đã bị vùi lấp trong biển mây. Ánh trăng có phần lạnh lẽo, nhợt nhạt hắt lên tấm thủy tinh.

Cánh cửa nhà đối diện Thẩm Cường đã được mở ra, vừa đẩy nó đã vang lên tiếng cọt kẹt, là tiếng sắt gỉ. Lần trước khi Hứa Đồng tới nó được mở toang nên cô không nghe thấy tiếng động chói tai này.

Trong phòng không bật đèn, Thịnh Thiên Vỹ giơ tay bật công tắc, không có điện. Cửa sổ cũng không mở ra như lần trước, thế nên rất yên tĩnh, cho dù chỉ là tiếng gió cũng không có. Lối vào rất tối, nếu không có một chút ánh trăng hắt vào thì nguồn sáng của căn phòng trở thành vấn đề. Thịnh Thiên Vỹ kéo Hứa Đồng đi vào trong, không có gió lùa, Hứa Đồng chỉ ngửi thấy một mùi nấm mốc tỏa ra trong không khí, kích thích đầu mũi, cực kỳ khó chịu. Phòng khách có hơi sáng hơn một chút, rèm cửa vẫn còn đó nhưng chiếc ghế đung đưa thì không nói chi tới bà lão đi đôi giày thêu hoa, nói với cô mấy lời kỳ lạ.

“Lúc đó bà ấy ngồi đây, có một chiếc ghế đung đưa.” Hứa Đồng chỉ vào một vị trí rất gần cửa sổ.

Thịnh Thiên Vỹ nhíu mày: “Theo như tôi được biết căn nhà này trước giờ vẫn bỏ trống. Khu nhà này sắp giải tỏa, rất nhiều dân cư đã chuyển đi rồi.” Thịnh Thiên Vỹ lấy chiếc đèn pin đã chuẩn bị sẵn ra, đồng thời đưa cho Hứa Đồng một chiếc.

Hai chùm sáng đan vào nhau, căn phòng lại sáng sủa lên không ít.

Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng chia nhau kiểm tra, hy vọng có thể tìm được một ít manh mối. Cứ như vậy, Thịnh Thiên Vỹ đi vào phòng ngủ chính, Hứa Đồng tới phòng ngủ phụ đối diện. Cái gọi là phòng ngủ chính diện tích không lớn, kết cấu truyền thống, đồ dụng gia đình cũng chuyển đi hết rồi, chỉ còn lại một chiếc ghế cũ kỹ bong tróc cả xốp. Thịnh Thiên Vỹ lấy đèn pin khua một vòng, không phát hiện có gì đáng nghi, còn đúng lúc này bên phòng ngủ phụ vang lên tiếng kêu thất thanh của Hứa Đồng, giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ khiếp đảm.

Cả người Thịnh Thiên Vỹ run lên, anh lập tức xông vào nhưng chỉ thấy đèn pin của Hứa Đồng đã rơi xuống đất, tia sáng rọi thẳng lên góc tường phía Tây, trên tường hình như treo thứ gì đó, có một nửa lộ ra ngoài sáng, màu trắng giống như là hoa giấy. Phòng ngủ phụ không có cửa sổ thế nên tối hơn phòng ngủ chính rất nhiều. Mượn ánh sáng đèn pin, Thịnh Thiên Vỹ nhìn thấy Hứa Đồng đứng dựa cả người vào tường, nét mặt nhợt nhạt.

Anh bước lên, hỏi khẽ: “Sao vậy?”

Hứa Đồng run rẩy giơ tay chỉ về phía trước.

Thịnh Thiên Vỹ soi đèn pin theo hướng tay cô chỉ.

Ánh sáng soi rọi bức tường trước mặt.

Bức tường đó được một chiếc đèn pin khác rọi vào, quả nhiên là những bông hoa được buộc giấy trắng, bao quanh một hình bán cầu. Dưới hoa trắng là một chiếc bàn nhỏ cũ kỹ, trên mặt bàn có một lư hương nhỏ có thắp hương, lư hương đối diện với một bức di ảnh!

Hoa buộc cho người chết.

Hương thắp trong bát hương cũng cháy cho người chết.

Đây là một… bàn thờ.

Trên bức di ảnh đen trắng là một bà lão đã nhiều tuổi, gương mặt khô héo không chút cảm xúc, đôi mắt u ám chết chóc đang trầm buồn nhìn người đối diện. Ánh mắt Thịnh Thiên Vỹ sững sờ, Hứa Đồng một tay nắm chặt áo sơ mi của anh, một tay chỉ lên bức di ảnh của bà lão, răng va vào nhau lập cập: “Bà ấy… chính là bà ấy, bà lão xuất hiện trong căn phòng này hôm đó chính là bà ấy!”

Thịnh Thiên Vỹ muốn tiến lên nhưng bị Hứa Đồng kéo lại. Anh phải dịu giọng vỗ về cô mới buông tay. Anh bước lên, Hứa Đồng cũng bám sát vào anh, tới phía trước bức di ảnh. Gương mặt bà lão càng lúc càng âm u. Thịnh Thiên Vỹ cầm bức ảnh di ảnh lên, nhìn gần, trong khung ảnh có một hàng chữ nhỏ: Hạ thế mùng 6 tháng 5.

Hứa Đồng cũng nhìn thấy, trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Bà ấy chết rồi ư? Không thể nào, tôi không thể nào nhìn thấy ma được, trên đời này không có ma quỷ.”

Thịnh Thiên Vỹ từ từ đặt nó về chỗ cũ.

“Nhất định là bà ấy.” Hứa Đồng bị dọa rất kinh khủng, gương mặt xinh xắn tái mét đi: “Mấy ngày nay tôi cảm thấy có người theo dõi mình, chắc chắn là bà ấy. Bà ấy chết rồi ư? Lẽ nào là ma thật?”

“Không, bà ấy không phải ma.” Sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ cũng không tốt cho lắm, thấp giọng nói: “Bà ấy là… Quách Hương Vân.”



Khi La Trì đỗ xe xong là đã hơn bảy giờ rồi, đêm đã buông xuống.

Xung quanh rất nhộn nhịp, cũng rất huyên náo, toàn là các nam thanh nữ tú ăn mặc thời trang.

Cố Sơ xuống xe, run người lên, ở đây đúng là lạnh thật. Gió thổi qua, lá ngân hạnh trên đỉnh đầu rào rào rụng xuống, càng trở nên cực kỳ, dưới ánh đèn xanh đỏ của quán bar lại càng thêm rực rỡ. Cố Sơ nhìn đến ngây người, tưởng tượng nếu là ban ngày nó sẽ là một khung cảnh tuyệt vời khác. Ai cũng nói mùa thu của Bắc Kinh là đẹp nhất, trời cao xanh biếc, lá vàng rụng xuống, bay nhẹ nhàng giữa những bức tường gạch xám sẽ cực kỳ vui mắt.

Bắc Kinh về đêm cho cô một cảm giác khác, khác với đêm Thượng Hải. Đêm Thượng Hải chỉ có mùi tiền còn đêm Bắc Kinh ngoài mùi tiền ra còn có một ít văn nghệ.

Trên người cô vẫn khoác áo dạ của Lục Bắc Thần. Anh kéo áo vào cho cô, gió lạnh không len lỏi vào được nữa. Sau khi khóa xe lại, La Trì thoải mái đút chìa khóa vào trong túi quần: “Đi thôi.”

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn, là quán bar với tiếng tăm không hề nhỏ.

Lục Bắc Thần đứng im, nhìn biển hiệu rồi nhíu mày.

La Trì thấy vậy, quay đầu thúc giục: “Đi thôi, sao thế?”

“Quán bar?” Lục Bắc Thần nhìn anh ấy với vẻ nực cười.

“Đúng, chính là ở đây.” Gió đêm lạnh, La Trì lại mặc khá phong phanh, hai tay đút vào tui run lên cầm cập: “Mọi người ở trong đợi bô lão đấy, đi thôi.”

Lục Bắc Thần chẳng thèm để tâm tới La Trì, khoác vai Cố Sơ rồi nói: “Về khách sạn đi.”

“Ấy, đừng mà…” La Trì nhanh chóng lẻn ra chặn trước mặt Lục Bắc Thần, cười trừ: “Hôm nay mà không mời được cậu đại giá quang lâm, tôi biết ăn nói với mấy anh em bên trong làm sao? Mất mặt lắm!”

“Tôi không thích mấy chỗ này.” Lục Bắc Thần nói thẳng.

“Nhìn xem, đây là chính là sự già nua của tuổi tâm lý đấy.” La Trì cố tình nhấn mạnh, vỗ vai anh: “Cậu phải biết bây giờ cậu đang làm việc với cả đám thanh niên tràn đầy sức sống, mặt mũi đừng có suốt ngày sa sầm lại, xã hội này là phải học cách thích ứng. Với lại, cậu không thích không có nghĩa là em gái Cố không thích. Em ấy mới có ngoài hai mươi, đang tuổi ăn tuổi chơi, lẽ nào cậu còn muốn hoạt động ngoài giờ của em ấy là đánh cờ với câu cá như cậu?”

Lục Bắc Thần nhướng mày, tảng lờ mấy lời lập luận hùng hồn của anh ấy, giơ tay lấy ngón cái và ngón trỏ véo vạt áo La Trì, hất tay anh ấy ra một cách cực kỳ ghét bỏ rồi quay mặt hỏi Cố Sơ: “Em có muốn vào không?”

Trước nay Cố Sơ vẫn thích mấy nơi này, hồi còn đi học tới quán bar cũng là hoạt động được ưa thích nhất của mấy chị em cùng phòng. Chỉ có điều sau này yêu Bắc Thâm, mọi thời gian cô đều dành vào việc hẹn hò, rất ít cơ hội tới quán bar cùng Tiêu Tiếu Tiếu và Lăng Song. Kiểu Bạch Dương như cô thường ngày thích nhất là náo nhiệt, nhất là cô của bây giờ, một người mà cả tình yêu và học tập đều đang lao về phía bình minh, tính cách ấy lại càng được kích phát. Nhưng đối với Lục Bắc Thần mà nói, trước nay mấy nơi này không phù hợp với thân phận của anh, cũng chẳng hợp với tính cách của anh. Anh là một người cực kỳ thích yên tĩnh, hoàn toàn ngược lại với cô.

Thế nên Cố Sơ vốn dĩ định hùa theo suy nghĩ ban đầu của Lục Bắc Thần, tìm một nhà hàng yên tĩnh rồi sau đó quay về khách sạn, nhất là nhà hàng mà cô đặt trước lại nổi tiếng là nho nhã tĩnh mịch, nghe đánh giá thì trong nhà hàng toàn diễn tấu trực tiếp các bản nhạc Jazz đồng quê kiểu Mỹ, thích hợp nhất cho các đôi tình nhân hẹn hò. Nhưng cô vừa định lên tiếng thì La Trì nháy mắt, hiềm khi muốn kéo cô về đội. Bỗng nhiên cảm thấy La Trì khăng khăng kiểu này nhất định là có nguyên nhân, một tia sáng chợt vụt qua, lẽ nào… họ biết hôm nay là sinh nhật của Lục Bắc Thần? Rồi liên tưởng tới chuyện La Trì dọc đường cứ ầm ĩ, cảm thấy chắc chắn là đúng vậy rồi. Cô bèn nói với Lục Bắc Thần: “Bên trong chắc là vui lắm, em muốn vào xem sao.”

Nghe xong, Lục Bắc Thần cười: “Em chắc chứ?”

“Anh đi với em vào trong xem đi, lâu lắm rồi em không tới quán bar chơi.” Cố Sơ kéo cánh tay anh lắc lắc: “Nếu mà anh thực sự không thích chúng ta lại ra, với lại dù gì cũng là các đồng nghiệp chuẩn bị cho anh.”

Lục Bắc Thần có thể thẳng thừng từ chối La Trì nhưng anh tuyệt đối sẽ không phản bác lại yêu cầu của Cố Sơ. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi ôm cô vào lòng thở dài: “Được, nghe em, đi thôi.”

Cố Sơ vui sướng, thấy anh thỏa hiệp vì cô có thể nói là trong lòng nở hoa. Nhân cơ hội ấy cô siết chặt: “Yêu anh chết mất.”

“Câu này anh thích nghe.” Lục Bắc Thần mỉm cười.

La Trì thấy Cố Sơ đã phá vỡ được cục diện bèn tung tăng đi vào trong quán bar.



Hôm nay tới lượt Tiêu Tiếu Tiếu trực ban.

Thượng Hải đổ mưa.

Những hạt mưa rả rích gõ lên cửa kính, chốc chốc lại có ánh chớp xẹt qua, sáng bừng cả một khoảng trời. Tiếng mưa rất ồn, xe cứu thương ở bên ngoài cũng ầm ĩ không dứt, các cô y tá trên quầy than vãn: Chẳng biết cơn mưa này khi nào mới tạnh, mùa mưa này phiền muốn chết.

Trước đây Tiêu Tiếu Tiếu cũng rất ghét nhưng cơn mưa lúc vào thu, mở điều hòa thì khô, không bật thì ẩm. Nhưng bây giờ cô lại trân trọng từng thanh âm một cách kỳ lạ, vì đã trải qua những ngày tháng bị giam cầm, nơi đó yên ắng tới mức gần như nghẹt thở. Trong căn phòng nhỏ không nhìn thấy mặt trời đó, cô khao khát nhất là nghe được tiếng của thiên nhiên.

Sau khi hợp tác với cảnh sát trong mọi công việc điều tra, Tiêu Tiếu Tiếu đi làm bình thường trở lại. Cô không muốn ở nhà một mình, chỉ muốn ở nơi có đông người, cho dù là nghe những tiếng ríu rít của các y tá cũng cảm thấy thú vị.

Lúc đang đứng bên bệ cửa sổ nghe mưa thì phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa. Cô quay đầu lại nhìn, là Kiều Vân Tiêu.

Trong tay anh cầm một chiếc ô, người chưa ướt hết nhưng cũng đã mang theo mùi mưa vào phòng, có chút lạnh lẽo. Tiêu Tiếu Tiếu sững người nhìn anh mấy giây, khi lên tiếng cũng rất nhạt nhòa: “Phía bác Kiều có vấn đề gì sao? Cần lấy thuốc ạ?”

Kiều Vân Tiêu đặt chiếc ô sang một bên, nhìn cô, lát sau mới thở dài nói: “Nghe nói cơn mưa này còn kéo dài tới tận sáng mai, dự báo thời tiết có nhắc rồi. Anh sợ em không mang ô nên mang cho em một chiếc.”

Bình luận

Truyện đang đọc