BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Lục Bắc Thần tiện tay lấy một cái gối đệm sau lưng cô rồi nói: “Lập trường của hai bên có sự khác biệt, cùng lắm thì Bắc Thâm sẽ rút lui khỏi hạng mục này, đoạt quyền thì chưa đến mức.” Thấy Cố Sơ ngập ngừng, anh lại cười, “Dì Tần tự có lập trường của mình, trên thương trường cũng có thủ đoạn của mình, nhưng không có nghĩa dì ấy là một người tâm địa hẹp hòi. Nói trắng ra, dì ấy là một người rất biết cân bằng quyền lợi”.

Cố Sơ gật đầu. Cô không hiểu tình hình của Lục Môn lắm, những mánh khóe thương trường, lòng người đổi trắng thay đen, sao cô có thể phân tích rõ ràng được? Cô chỉ cảm thấy khó khăn lắm Bắc Thâm mới bỏ được thành kiến, quay về làm việc cho Lục Môn, đừng vì chuyện này mà đả kích sự tích cực của cậu ấy. Nhớ lại chuyện gì đó, cô ngồi dậy với lấy ngăn tủ đầu giường, làm cho Lục Bắc Thần hoảng hồn: “Để anh, để anh”.

Cố Sơ dở khóc dở cười, chỉnh đốn lại anh: “Anh là người học y, nên hiểu rõ một bào thai khỏe mạnh không dễ gặp chuyện đâu”.

“Cẩn thận một chút tốt hơn.” Lục Bắc Thần kéo ngăn kéo ra, lấy một tờ chi phiếu, vừa nhìn đã hớn hở: “Vợ à, ngăn kéo này còn cất giữ kho báu hả, con số không hề nhỏ đâu, bằng mấy năm tiền lương của chồng rồi đấy”.

Cố Sơ thấy nét hứng khởi trên khuôn mặt anh, trừng mắt lườm anh: “Định đánh trống lảng hả? Mau nghĩ cách xem làm thế nào đi”.

“Cái gì mà làm thế nào?” Lục Bắc Thần cầm chi phiếu, quay trở lại giường rồi kéo cô vào lòng: “Bao nhiêu người rầu rĩ vì thiếu tiền, em thì hay rồi, rầu rĩ vì có tiền”.

Cố Sơ trách anh: “Nếu là của người khác cho, em lại chẳng mừng rỡ nhận lấy. Lúc kết hôn đã có một khoản tiền, giờ lại thêm một khoản, tiền của nhà họ Lục, em không muốn nhận như một lẽ đương nhiên”.

“Đây là ý tốt của dì Tần, em trả lại sẽ không hay.”

Cố Sơ nhìn anh vẻ kỳ lạ: “Ý anh là vẫn nhận?”.

“Nếu không thì sao? Em mà trả lại không khác gì tỏ ra xa cách.” Lục Bắc Thần cười khẽ, gác chi phiếu sang một bên: “Coi như cho em tiền mua sữa, như vậy, anh cũng không phải làm việc quá vất vả”.

Cố Sơ bĩu môi, cố tình nói: “Đã có lúc nào anh làm việc vì tiền hả? Sớm biết vụ án Cống Tốt này anh không nhận lấy một đồng, còn đổ vào bao nhiêu tiền của, em đã chẳng cho anh nhận.” Vì tiền còn tốt, liều mạng sẽ có chừng mực, còn ngành nghề của anh đâu chỉ đong đếm đơn giản như thế? Lần nào cũng là dốc hết tâm sức.

Mãi về sau, cô mới biết anh nhận vụ án này hoàn toàn miễn phí. Đúng hai ngày trước, khi biết tin cô có thai, lãnh đạo tỉnh đặc biệt tới động viên thăm hỏi và cho cô biết quyết định của Lục Bắc Thần. Ai ai cũng biết muốn anh nhận một vụ án nào phải có hai điều kiện. Thứ nhất, đó phải là vụ án khiến anh hứng thú, nói cách khác nó phải là vụ án ly kỳ. Thứ hai, đối phương nhất định phải ra được một cái giá cao.

Khi trước, lúc lãnh đạo ra mặt mời Lục Bắc Thần, anh đúng là đã ra một cái giá rất cao, nhưng cũng lại nghe nói mọi tiền phí đều được anh quyên góp cho Cống Tốt, không những không đút tiền vào túi mình mà còn bỏ ra một ít, yêu cầu sửa chữa lại thanh chắn đường cho con đường núi kia. Lời giải thích của Lục Bắc Thần là anh không muốn lao xe xuống vực.

Thật ra Cố Sơ hiểu, mặc dù ngoài miệng anh nói vì mình, thực chất là vì dân bản. Khoảng thời gian khám chữa bệnh ở Cống Tốt, cô nghe nói có không ít vụ tai nạn giao thông tại đây. Tuần nào người dân bản ở Cống Tốt cũng phải lên thị trấn một lần cho phiên chợ. Họ cần dùng những thứ mình trồng trọt được để trao đổi lấy những đồ dùng thiết yếu hằng ngày. Đó là con đường bắt buộc phải qua, cực kỳ nhỏ hẹp. Nếu đi xe lúc vội, người dân sẽ bị ép vào hai bên, có lúc gặp khúc cua bất ngờ sẽ xảy ra tai nạn rơi xuống vực. Nếu có thanh chắn đường thì sẽ tránh được phần nào.

Lục Bắc Thần là người như vậy đấy, chuyện tử tế chẳng biết nói bằng những lời tốt đẹp, rõ ràng muốn tốt cho mọi người nhưng quyết không chịu nhận. Nói trắng ra, anh chính là một người rất sợ người khác cảm ơn cảm huệ mình.

Thế nên, tối nay Cố Sơ nói vậy thuần túy là muốn trêu tức anh. Lục Bắc Thần cũng hiểu rõ Cố Sơ không phải người ham tiền, bèn cười trừ: “Được, được, được, tại anh không biết suy nghĩ. Thế này đi, lần sau anh có nhận vụ gì, để em chịu trách nhiệm báo giá nhé”.

Cố Sơ nghe mà cảm thấy ngọt ngào vô cùng nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: “Ai thèm để ý tới anh? Anh thích lấy bao nhiêu tiền thì lấy”.

Dưới ánh đèn vàng êm dịu, gò má cô trông càng xinh xắn, dịu dàng, làn da trắng bóc khiến anh nhìn mãi lòng chợt xuyến xao. Anh không kìm được lòng mình bèn ghé tới thơm cô. Cô ngượng ngùng đáp lại, nhưng như thế đã kích thích Lục Bắc Thần.

Bàn tay anh bắt đầu nghịch ngợm.

Cô khẽ đẩy anh ra, giận dữ lườm anh. Dục vọng đã dâng lên trong đáy mắt nhưng lại không thể không đè xuống. Cuối cùng anh vò đầu bứt tai. Cố Sơ nhìn thấy, rúc rích mừng thầm. Lục Bắc Thần áp tay lên bụng cô, thở dài: “Con à, vì con mà bố mẹ phải nhịn khổ sở quá”.

Cố Sơ đẩy tay anh ra, “Chỉ có anh khổ sở thôi, em sướng lắm”.



Cố Sơ mang thai, đi ngủ rất sớm. Đợi cô ngủ say rồi, Lục Bắc Thần mới thay quần áo đi xuống nhà.

Lục Bắc Thâm đang ngồi trên bàn café ngoài nhà khách, trên bàn có lạc, đậu cove và thịt bò khô. Thấy Lục Bắc Thần đi xuống, cậu vẫy tay với anh qua ô cửa sổ sát sàn.

Trăng đêm nay rất đẹp, sáng vằng vặc, thích hợp cho người ta hóng mát, chuyện trò.

Lục Bắc Thần mặc chiếc áo rộng rãi, kéo một chiếc ghế ra, uể oải ngồi dựa vào. Lục Bắc Thâm tìm ra một bao thuốc lá, hỏi anh: “Chị dâu ngủ rồi ạ?”.

Lục Bắc Thần gật đầu.

Khi Lục Bắc Thâm đưa điếu thuốc cho anh, anh không nhận. Lục Bắc Thâm cố tình chọc cười: “Tới lúc anh về phòng, mùi thuốc lá trên người cũng tan rồi”.

Lục Bắc Thần vẫn lắc đầu, thấy cậu ngậm điếu thuốc, anh giơ tay giật ra: “Em cũng đừng hút nữa”.

Lục Bắc Thâm bó tay: “Vợ anh có thai, anh chăm sóc tận tình là được rồi, còn bắt em chịu khổ theo”.

“Em sớm muộn cũng có ngày đó thôi, luyện tập trước đi.”

Lục Bắc Thâm cũng không khăng khăng hút thuốc nữa, đút điếu thuốc vào bao, tự lẩm bẩm: “Mong là vậy”.

Giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn bị Lục Bắc Thần bắt được. Anh nhướng mày: “Em có ý gì? Việc muốn kết hôn do chính miệng em nói đấy”.

“Không có gì, chỉ là em không biết mình có thể làm một người chồng, một người cha tròn trách nhiệm hay không.” Nói rồi, Lục Bắc Thâm cầm lên hai cốc rượu, ngẫm nghĩ một lát lại thu một cốc về, ngước mắt nhìn anh: “Rượu anh cũng không uống phải không?”.

Lục Bắc Thần nói: “Lấy nước thay rượu”.

Lục Bắc Thâm rót cho anh cốc nước lọc, cứ thế họ nói chuyện nhát gừng. “Em định từ bỏ rồi”, Lục Bắc Thâm uống một ngụm rượu, vị cay xè khiến cậu nhíu mày.

Lục Bắc Thần không kinh ngạc, chỉ hỏi cậu: “Vì dì Tần?”.

“Lục Môn một lòng muốn khai thác núi Tây Nại, hoàn toàn đối lập với ý kiến của em, em nghĩ em cũng không cần tiếp tục dự án này nữa.”

Lục Bắc Thần nhặt đậu: “Đây là ý của dì Tần?”.

“Không, dì Tần hy vọng em tiếp tục tham gia phụ trách nhưng em không muốn.” Lục Bắc Thâm bóc vỏ lạc, khẽ nói: “Em vốn không đồng ý việc tiếp tục nó, bắt em thay đổi suy nghĩ ban đầu em không chấp nhận được”.

Lục Bắc Thần khẽ thở dài: “Em kiên trì với ý kiến của bản thân là tốt, nói thật lòng, anh cũng không muốn em bị cuốn vào vùng đất Tây Nại này, quá nhiều chuyện xảy ra rồi”.

“Thật ra có lúc em nghĩ, nếu trên núi Tây Nại không xảy ra nhiều án mạng như thế, có thể em sẽ suy nghĩ tới dự án này. Nhưng hình như từ lúc chúng ta tới đây, sự bình yên của nơi đây đã bị phá vỡ.”

“Em muốn nói gì?” Lục Bắc Thần hỏi.

“Em không tin chuyện ma quỷ, nhưng em lại kiêng kỵ truyền thuyết quỷ núi, thế nên em quyết định rút lui. Nhưng Kiều Vân Tiêu thì định đón đường. Theo lý mà nói, một người làm ăn khi gặp chuyện này không khác nào cầm phải củ khoai nóng mới đúng…” Nói tới đây, cậu thấy Lục Bắc Thần cứ nhìn mình mãi bèn nói thẳng: “Thôi được rồi, em thừa nhận có hơi nghi ngờ Kiều Vân Tiêu”.

“Kiều Vân Tiêu có bằng chứng ngoại phạm.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh.

“Mấy chuyện này anh ta đâu cần đích thân ra tay?”

Lục Bắc Thần đáp chắc chắn: “Không phải cậu ấy”.

“Em chỉ nghi ngờ thôi, dù sao em và anh ta đang tranh giành nhau, giờ cục diện lại thành ra thế này.” Lục Bắc Thâm lại nhấp một ngụm rượu, “Nhưng bất luận thế nào, chuyện này em cũng không lo nữa. Nếu dì Tần đã tới thì đành làm phiền dì ấy. Còn nữa, Lăng Song cũng phải trở về Tòa soạn, không thể ở lại Cống Tốt quá lâu”.

Lục Bắc Thần gật đầu, chân thành nói: “Cố gắng đối tốt với cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt đấy”.

“Em biết mà.” Lục Bắc Thâm nâng ly rượu lên, nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Nào, anh trai, cụng ly, tạm biệt em”.

Lục Bắc Thần cười ha ha, cầm cốc lên: “Anh chỉ muốn em về Thượng Hải ngay còn chuẩn bị đám cưới”, cụng ly xong, anh bổ sung thêm một câu: “Anh phải chuẩn bị cho em một món quà hậu hĩnh mới được”.

Lục Bắc Thâm nhướng mày: “Đâu phải em không có tiền”.

“Anh trưởng như cha.” Lục Bắc Thần hảo sảng nói.

Lục Bắc Thâm bĩu môi: “Năm phút, anh chỉ lớn hơn em năm phút thôi.” Sau khi cụng mạnh với anh, cậu ngửa cổ uống cạn.



Buổi chiều, thời tiết cực kỳ nóng nực, oi bức, nhưng trong phòng thực nghiệm thì rất mát, ở nơi nhiệt độ thấp, vi khuẩn mới sinh trưởng chậm.

Lục Bắc Thần chống hai tay hai bên bàn khám nghiệm, nhìn chằm chằm thi thể bị thiêu cháy bên dưới tầm mắt. Cho dù cái xác đã thay đổi diện mạo nhưng anh vẫn biết trong lúc bị thiêu, nạn nhân cực kỳ bình thản, vì có thể nhận ra từ nét mặt sau khi bị cháy. Nếu đau khổ, giãy giụa sẽ tạo ra một biểu cảm kịch liệt trên mặt từ đó dẫn đến biến dạng phần xương mặt, rõ ràng nhất chính là phần miệng.

Miệng của nạn nhân trước khi chết khép chặt, không kêu gào, không hoảng sợ nên phần miệng không có thay đổi rõ rệt.

Anh thật sự không thể hiểu nổi, một người không dùng thuốc, rốt cuộc là điều gì có thể khiến ông ta bình thản như vậy giữa một trận hỏa hoạn? Phàm là những loại thuốc mê đều khiến cơ thể có sự thay đổi, cho dù là cháy lớn cũng sẽ để lại dấu vết nhưng trên người tộc trưởng Vương thì không tìm thấy.

Ngữ Cảnh bước lên nói: “Giáo sư Lục, phải chăng sức mạnh tinh thần của ông ta quá to lớn?”.

Lục Bắc Thần vẫn không rời mắt khỏi thi thể, khẽ hỏi một câu: “Cậu si mê vũ trụ như thế, giả sử có một ngày anh thực hiện được nguyện vọng của cậu nhưng điều kiện tiên quyết cậu bắt buộc phải chịu đựng hình phạt bị thiêu, cậu có làm không?”.

Ngữ Cảnh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Thế thì thôi ạ…”.

“Tộc trưởng Vương, tộc trưởng của bản Tây, một người thường xuyên lên thị trấn, thậm chí còn được lãnh đạo tỉnh tiếp đón, tư tưởng giác ngộ của ông ta chắc chắn cao hơn dân bản. Một người như vậy, bảo ông ta chết vì một thứ gọi là quỷ núi ư? Có thể không?” Lục Bắc Thần nhắm vào một điểm trí mạng.

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc