BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Cố Khải Mân bị anh chặn họng dữ dội, sắc mặt tái xanh: “Họ Kiều kia, đừng tưởng tao không biết tâm địa gian xảo của mày! Chẳng qua mày thấy vợ tao đẹp nên muốn ngủ cùng chứ gì? Vờ vịt nỗi gì! Hai đứa mày có phải chưa từng lên giường bao giờ đâu? Sao, bây giờ lại làm bộ làm tịch trước mặt tao? Mày thương cô ta sao ban đầu không cưới luôn đi? Mày là cái thá gì!”.

Kiều Vân Tiêu cau mày.

Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu hết trắng bệch lại chuyển sang tím ngắt, quát lạnh lùng: “Cố Khải Mân, đủ rồi đấy!”.

Cố Khải Mân nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, cười khẩy, “Cô tưởng nó thật lòng với cô sao? Đừng có nằm mơ nữa, nó chỉ chơi bời qua đường thôi!”.

“Anh cút đi.” Tiêu Tiếu Tiếu cất giọng lạnh như băng.

“Cô…”

“Vào đây.” Giọng nói u ám của Kiều Vân Tiêu ngắt ngang tâm trạng điên rồ của Cố Khải Mân, anh vừa gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, hai người vệ sỹ đã xuất hiện.

“Mời anh Cố đây ra ngoài.”

Một trong hai người gật đầu, đi tới bên cạnh Cố Khải Mân, “Mời anh”.

Cố Khải Mân dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức đọ tay đôi với vệ sỹ. Hai người họ phải cao tới mét chín, lại vô cùng lực lưỡng. Anh ta cứng đầu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bèn nghiến răng, phẫn nộ bỏ đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Tiếu Tiếu như vừa đánh xong một trận chiến, không còn chút sức lực nào.

Kiều Vân Tiếu ngồi xuống bên cạnh cô, sắc mặt vẫn còn hơi lạnh. Tiêu Tiếu Tiếu lẩm bẩm: “Xin lỗi”.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Ban đầu cô không nhìn anh, sau đó cảm thấy khác lạ bèn ngước lên, lúc ấy mới phát hiện ra nãy giờ anh vẫn đang nhìn mình, trái tim chợt lỡ nhịp, rồi buột miệng hỏi: “Sao vậy?”.

“Câu nói đó của Cố Khải Mân có nghĩa là gì?”

“Câu nào cơ?” Tiêu Tiếu Tiếu hoang mang.

Kiều Vân Tiêu nói rõ ràng, mạch lạc: “Tại sao hắn lại cho rằng chúng ta từng quan hệ?”.

Tiêu Tiếu Tiếu á khẩu một lúc lâu, trong đầu toàn là cảnh tượng ở bên anh tối hôm đó, càng lúc càng thấy bất an, nhất thời không biết phải nói dối như thế nào. Kiều Vân Tiêu vẫn nhìn cô chằm chằm, dường như muốn có được ngay câu trả lời từ phản ứng của cô.

Sợ anh hỏi tới cùng, cô nói: “Mấy lời trong lúc tức giận đâu cần phải coi là thật, đúng không?”.

“Không cần ư?” Kiều Vân Tiêu hỏi một câu rất kỳ lạ, lúc hỏi vẫn không rời mắt đi.

Tiêu Tiếu Tiếu càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Cô hắng giọng, “Cố Khải Mân khi điên lên toàn ăn nói kiểu như vậy, câu nào có thể trút giận là anh ta nói”.

Kiều Vân Tiêu không lên tiếng nữa, chỉ ngồi nhìn cô như thế.

“Hôm nay, thật ra anh không nên can dự vào.” Tiêu Tiếu Tiếu thở dài nặng nề.

“Từ sau khi em kết hôn, anh chưa từng có ý định phá hoại hôn nhân của em.” Kiều Vân Tiêu lên tiếng, “Nhưng bây giờ… anh không muốn nhượng bộ nữa”.

Tiêu Tiếu Tiếu sửng sốt nhìn anh: “Anh…”.

“Tiêu Tiếu Tiếu, từ nay về sau, chuyện của em… anh quản chắc rồi!”



Thứ bảy, tại bến Thượng Hải.

Một nơi trước nay vẫn thanh tịnh hôm nay lại râm ran tiếng nói tiếng cười.

Phan An vây quanh hai anh em Lục Bắc Thần và Lục Bắc Thâm, tấm tắc, “Tạo hóa đúng là vĩ đại, hai người không khác nhau tý nào…”.

Anh ấy nói xong thì Chloe bước lên, lại quan sát từ trên xuống dưới một lượt rồi chỉ vào một trong hai người: “Cậu là Lục Bắc Thâm?”.

Lục Bắc Thâm gật đầu.

“Cậu là Lục Bắc Thần?” Rồi anh ấy lại chỉ tay sang người bên kia.

Lục Bắc Thần không chút khách khí, “Phí lời”.

“Đợi đã, tớ hơi chóng mặt…” Chloe nhắm chặt mắt lại rồi mở ra lần nữa, “Này… hai cậu tùy ý thay đổi vị trí đi”.

Lục Bắc Thần nhìn Chloe chằm chằm, nghiến răng: “Cậu muốn chết hả!” Coi hai anh em họ là đồ trưng bày sao?

“Nhanh lên, không tìm ra được điểm khác biệt của hai cậu là một chuyện rất nguy hiểm.” Chloe rất cố chấp, “Với lại, còn hạ thấp lòng tự trọng của một thám tử như tớ.” Dứt lời, anh ấy quay người lại, coi như không nhìn thấy họ.

Lục Bắc Thần làm mặt bó tay.

Hai ba phút sau, Chloe quay ngược lại, nhìn hai người họ, “Để tớ xem nào. Ai là Lục Bắc Thần, ai là Lục Bắc Thâm, không thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của tớ”.

Hai người không ai nói gì, nhìn cả về phía Chloe.

Chloe ngắm mãi, rồi ghé tới bên một người, “Cậu là Lục Bắc Thâm!”.

“Tớ là Lục Bắc Thần.” Lục Bắc Thần tỏ ra không cảm xúc.

“Đừng hòng qua mắt tớ, tớ biết nhìn biểu cảm đấy!” Chloe bĩu môi, nhìn về phía người kia: “Cậu ấy chính là Lục Bắc Thần!”.

Ngữ Cảnh, Ngư Khương và Phan An lần lượt lắc đầu, đồng thanh đồng tiếng nói không dám chắc. La Trì kéo tuột Chloe ra, “Để cảnh sát xem nào!”.

Hôm nay lấy danh nghĩa là một buổi tiệc, thực chất là buổi tụ tập bạn bè. Ngoại trừ Lăng Song hôm nay ăn mặc có phần nghiêm chỉnh thì những người còn lại đều rất thoải mái. Hai anh em họ càng quá đáng hơn, cùng mặc áo phông trắng đơn giản, bên dưới là chiếc quần bò cũ, cộng thêm dép lê ở đây đều cùng một màu, cùng một kiểu, khiến mọi người đều phải trầm trồ không dứt.

La Trì muốn chứng minh đôi mắt của mình nhanh nhạy tới mức nào, gương mặt gần như dán sát vào họ. Khoảng nửa phút trôi qua, một trong hai người đứng dậy. La Trì vỗ tay, cười sảng khoái: “Cái người không có tính kiên nhẫn này chắc chắn là Lục Bắc Thần!”.

“Tôi là Lục Bắc Thâm.” Bắc Thâm chỉ muốn đứng dậy đi vệ sinh.

Người kia cũng đứng dậy nốt, buông một câu: “Nhạt nhẽo”.

“Này, hai anh em cậu đừng có mà đi lung tung, đi một cái là lẫn lộn đấy.” Chloe đau đầu nhức óc.

Tối nay, nói theo lời của Phan An thì mọi người như đang chơi trò tìm điểm khác biệt vậy. Mặc dù Lục Bắc Thần đã giới thiệu Lục Bắc Thâm cho mọi người một cách rất nghiêm túc, họ vẫn dùng ánh mắt “thật giả lẫn lộn” để truyền đi thông điệp nghi hoặc.

Kết quả, mọi người thường xuyên nhầm lẫn, nhìn thấy một trong hai người gọt hoa quả trong bếp bèn hỏi: “Lục Bắc Thần?”.

Lục Bắc Thâm lại giải thích: “Tôi là Lục Bắc Thâm”.

Thế là Chloe gào lên: “Cậu là Lục Bắc Thâm sao đang yên đang lành lại lấy dao giải phẫu ra gọt hoa quả?”.

Lục Bắc Thâm từ tốn giải thích: “Thực tế là ở đây chỉ có những dụng cụ dùng để phanh ngực và mổ não tử thi”.

Sau đó vài phút sau lại thấy người đó vào bếp, Chloe liền hét: “Lục Bắc Thâm, lần này cậu muốn cắt cái gì?”.

Sau đó anh ấy nghe thấy một giọng nói thiếu kiên nhẫn đáp lại: “Nhận nhầm rồi”.

Cuối cùng mọi người nghĩ ra một cách, để cái người từ trên xuống dưới toàn là vị giác như Lục Bắc Thần ở trong bếp, còn người kia bị áp giải ra ngoài phòng khách, không được đi lung tung. Như vậy mới bình yên được một lúc.

Nhưng lúc tới bàn ăn, Lục Bắc Thâm muốn giúp cả nhà bày biện thức ăn mà lại khiến mọi người nháo nhào. Phan An bình thường rất kiên nhẫn, hôm nay cũng chịu không nổi. Anh ấy nhìn Cố Sơ: “Haizz, em có thể phân biệt được hai cậu ấy à?”.

“Đương nhiên rồi.” Cố Sơ thản nhiên đáp.

Mọi người không tin.

Cố Sơ cũng lười giải thích với mọi người. Cô quay đầu nhìn sang Lăng Song cả tối chẳng mấy nói chuyện, “Cậu thì sao?”.

Lăng Song đang yên lặng ngồi ăn, sau khi nghe cô hỏi bèn ngước mắt lên, vô tình liếc qua. Nhưng Cố Sơ có thể nhận ra sự quyến luyến trong đáy mắt cậu ấy. Cậu ấy không nói gì, chỉ gật đầu.

“Anh thực sự không tin nổi, sao mấy đứa các em đều nhận ra được?” Chloe sốt ruột đập bàn, “Coi thám tử này là kẻ vô dụng sao?”.

“Thực tế là chuyện tối nay đích thực có sỉ nhục trí tuệ của anh.” Cố Sơ chống tay lên đầu, cười tươi.

Chloe ầm ĩ, “Anh không tin, em nói đi, đâu là Lục Bắc Thần”.

Cố Sơ đang định nói thì chợt nghĩ lại bèn huých vào người Lăng Song, “Này, cậu nói xem, đâu là Lục Bắc Thâm?”.

“Mấy người sao ấu trĩ quá vậy!” Lăng Song tuy ngoài miệng ăn nói sắc sảo nhưng có thể nhận ra cậu ấy rất nhiệt tình khi ở với họ. Cậu ấy bèn chỉ vào người đàn ông mình vừa đánh mắt nhìn qua, “Bắc Thâm”.

Tất cả mọi người đều nhìn anh ấy.

Lục Bắc Thâm im lặng, chỉ mỉm cười. Khi vô thức liếc nhìn Lăng Song, đã bị Cố Sơ bắt được chút thay đổi trong cảm xúc. Có chút gì quan tâm lại có chút gì chăm chú…

Mọi người xì xào bàn tán.

Lăng Song cũng bắt đầu cởi mở, tham gia vào cuộc bàn luận cùng mọi người.

Cố Sơ thì không. Đợi Ngư Khương nhìn qua bên này, cô bèn ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt. Ngư Khương sững người giây lát rồi lập tức quay đi, cùng mọi người cười cười nói nói, rồi lấy cớ cầm thêm đĩa hoa quả để đi vào bếp.

Cố Sơ đợi tượng trưng một lúc rồi vào bếp theo.

Phòng ăn và phòng bếp ngăn cách nhau, phòng bếp là một không gian kín. Ngư Khương đã gọt xong một đĩa hoa quả, đứng ở đó. Sau khi thấy Cố Sơ đi vào, cô ấy hỏi thẳng: “Cô tìm tôi có việc gì?”.

Cố Sơ cũng không dông dài với cô ấy, mà rút một viên thuốc nhỏ được đựng trong túi ra, đưa cho cô ấy: “Tôi muốn biết đây là thuốc gì”.

Cô không thể so sánh từng loại thuốc một trong bệnh viện, cách trực tiếp nhất là cầm tới phòng thực nghiệm kiểm tra. Ban đầu cô định nhờ Phan An giúp đỡ nhưng lại nghĩ người sành những loại thuốc nhất là Ngư Khương nên đã đổi ý.

Ngư Khương cầm lấy xem, rồi nhìn về phía cô: “Hình như cô không muốn Vic biết”.

“Tạm thời cứ giấu anh ấy đã, tôi muốn biết đây là thuốc gì trước rồi quyết định.” Cố Sơ hạ thấp giọng, “Mong chị giúp đỡ”.

Sau lần nói chuyện với Ngư Khương, mặc dù ngoài mặt không mấy nhiệt tình nhưng chí ít Ngư Khương không còn lạnh nhạt với cô nữa, đây cũng là nguyên nhân cuối cùng thúc giục Cố Sơ tìm tới cô ấy.

Ngư Khương quan sát cô một lúc lâu mới đồng ý: “Thôi được”.

Sau khi họ bê đĩa hoa quả ra bàn ăn, thấy La Trì lại ầm ĩ nói: “Không đúng, không đúng. Cậu ấy đáng nhẽ phải là Lục Bắc Thần”.

“Ồn chết đi được.” Cuối cùng ngay cả Lục Bắc Thần cũng cạn kiệt kiên nhẫn, đứng dậy, nắm lấy tay Cố Sơ.

“Làm gì vậy?” Bị anh kéo xa khỏi bàn ăn, cô giật mình.

Lục Bắc Thần nói: “Ra ngoài bến Thượng Hải dạo chơi đi”.

“Bây giờ ư?” Cố Sơ không hiểu, người này sao nói đi là đi vậy? Chính anh là người lên kế hoạch tụ tập, cuối cùng người mất hứng cũng là anh.

Lục Bắc Thần giơ tay xem đồng hồ, đáp chắc chắn: “Bây giờ”.

“Không hay lắm thì phải…” Mặc dù cô rất muốn ở riêng cùng anh.

Những người khác vào hùa: “Đi đi, đi đi, chưa biết chừng có điều bất ngờ đấy”.

“Bất ngờ?” Cố Sơ nghe xong hai mắt sáng lên, “Anh có món quà gì muốn tặng em sao?”.

“Họ nói vớ vẩn đấy mà.” Lục Bắc Thần lấy cho cô một chiếc áo khoác mỏng rồi nói: “Anh đi để họ được dịp nghiên cứu Bắc Thâm”.

Cố Sơ hiểu ra, che miệng cười trộm…

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc