BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Cô hy vọng Tư Tư có thể được che chở, hy vọng thần linh trên trời cao nghe được lời cầu nguyện của cô, để kiếp sau em gái cô không phải chịu đựng khổ sở nữa.

Sau khi tới Cống Tốt, Lục Bắc Thâm không có ý định ôn lại chuyện cũ với cô, hoàn toàn im bặt về quá khứ. Ngược lại, anh và Kiều Vân Tiêu thì nói chuyện rất hợp. Có lúc, cô thật sự rất ghen tỵ với Kiều Vân Tiêu.

Thế nên, hôm nay Lục Bắc Thâm bất thình lình hỏi cô như vậy, cô nhất thời có chút không quen. Rất lâu sau cô nói: “Cũng ổn, công việc cuộc sống vẫn vậy”.

Lục Bắc Thâm cầm đũa lên, cô giúp anh. Anh ăn một miếng thức ăn, cô lại hỏi: “Mùi vị thế nào?”.

“Rất ngon.”

Lăng Song mỉm cười, lòng rất mãn nguyện.

Anh bỗng lên tiếng: “Công việc, cuộc sống cụ thể ra sao?”.

Lăng Song không ngờ anh lại tiếp tục chủ đề này, gượng gạo xoa cổ: “Cũng không có gì, công việc thì bận rộn, chẳng có thời gian cho cuộc sống riêng tư”.

Lục Bắc Thâm gật đầu. Cô nghĩ anh sẽ không hỏi nữa, bản thân cũng không định nói nhiều. Nhưng im lặng vài phút anh lại nói tiếp: “Con gái đừng nên vất vả quá”.

Lăng Song cắn môi: “Anh khuyên em nên tìm một người bạn trai chứ gì?”.

Bàn tay anh chợt khựng lại.

Cô cười khổ: “Bao năm qua em sống một mình quen rồi”.

“Anh biết.” Anh bất ngờ nói.

Lăng Song sững sờ, nhìn anh vẻ hoài nghi, “Anh biết?”.

Lục Bắc Thâm chữa lại: “Ý của anh là… có thể nhận ra”.

Lăng Song không truy hỏi, cụp mi xuống che đi nét hụt hẫng trong ánh mắt, cố tình tỏ ra thản nhiên, “Thật ra cũng không có gì, ôm một giấc mơ hão huyền mà thôi”, rồi cô lại ngước lên, giải thích, “Em đang nói tới công việc. Con người ta luôn phải có mục tiêu, đúng không, có mục tiêu rồi thì cố gắng phấn đấu, dù sao thì em cũng rảnh rang. Ban đầu làm ngành này em chẳng hiểu biết gì, ngày nào cũng phải tiếp hết khách nọ đến khách kia, uống nhiều rượu đến nỗi cứ ngửi thấy mùi rượu là buồn nôn, nhưng vẫn cứ phải uống vì chẳng còn cách nào khác. Người ta hay cảm thấy giới thời thường hoa lệ hào nhoáng, thật ra thì loạn cào cào, một người vừa không có lai lịch tốt vừa không có khả năng, vào giới này, nhẹ thì trở thành bia đỡ đạn, nặng thì bị dồn ép đủ loại quy tắc ngầm, không ngóc đầu lên được thì mãi mãi sẽ bị người ta giẫm nát dưới chân. Trong ngành này chẳng ai tính toán tới kinh nghiệm, thâm niên, cũng giống như một ngôi sao, muốn nổi tiếng phải tranh thủ”.

Lục Bắc Thâm ngồi yên ăn cơm và lắng nghe. Nói những lời này, Lăng Song quả thực cảm thấy ấm ức. Cô nhìn anh chằm chằm, có rất nhiều cảm xúc không biết phải biểu đạt ra sao, đồng thời cũng lại có phần oán trách anh. Anh đã quên sạch sẽ quá khứ rồi sao? Nếu anh thực sự tuyệt tình như vậy, vì sao sáng nay lại đỡ cho cô?

“Có phải anh cảm thấy em bây giờ lẻo mép lắm không?”

Lục Bắc Thâm bất ngờ trước câu hỏi ấy, kinh ngạc nhìn cô: “Em cảm thấy anh sẽ nghĩ vậy sao?”.

Nếu không vì sao anh lại né tránh em? Lăng Song suýt chút nữa đã bật ra câu hỏi ấy, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, cười gượng gạo: “Chí ít, có rất nhiều người nghĩ như vậy”.

“Đó là những người khác.” Lục Bắc Thâm nói.

Trái tim Lăng Song chợt thắt lại, không hiểu sao cô như nhìn thấy hy vọng, nhưng lại không dám ảo tưởng xa vời. Cô liếm môi nói: “Em vẫn còn may mắn. Mấy năm đầu rất chật vật, có những người cảm thấy em nhỏ bé dễ bắt nạt, tiệc tùng gì cũng kéo em đi, kết quả cũng không biết ai có lòng tốt cứu em một ván, nói em có hậu phương vững chắc nên đám người đó lập tức không dám đắc tội với em nữa. Mặc dù em không biết em thì có chỗ dựa gì, có thể lúc đó người nào qua đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ, nhưng kể từ lúc đó em đúng là một bước lên mây. Thế là lại có tin đồn, nói em ngoại trừ chỗ dựa gia đình còn có con cá lớn nào đó, rồi lại nói em gặp được ông chủ lắm tiền nào đó… Tóm lại sự thành công của em không thể thoát khỏi cái bóng của đàn ông, lâu dần ngay cả em cũng tin luôn, thế nên chẳng trách được người khác nghĩ như vậy. Ở trong giới, cho dù em không làm gì, người ta cũng cho rằng em là đứa dẻo miệng có tiếng, ngày nào cũng lượn lờ quanh đàn ông, có người còn nghĩ em ham muốn tình một đêm, loại phụ nữ như em làm gì có ai cần?”.

Lục Bắc Thâm dừng đũa, nhìn cô thở dài: “Em không phải loại người đó”.

“Anh biết em là loại người gì sao? Bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh đã không còn hiểu gì về em từ lâu rồi.” Lăng Song nói có chút nhẫn tâm, thầm bổ sung thêm một câu: Ngay cả em còn chẳng hiểu bản thân mình nữa.

Lục Bắc Thâm trầm mặc.

Lăng Song biết bầu không khí hòa hợp đã bị cô một tay bóp nát. Cô đứng dậy: “Anh từ từ ăn đi, còn muốn ăn gì cứ nói với em”.

Cô đi rồi, vì nếu còn không đi, cô sẽ không kiểm soát được suy nghĩ muốn hỏi anh tới cùng, cô không dám dồn ép anh nên cứ tự lừa mình lừa người đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Lục Bắc Thâm đặt bát đũa qua một bên, bên tai vẫn còn văng vẳng lời chất vấn của Lăng Song: Anh biết em là loại người gì sao? Bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh đã không còn hiểu gì về em từ lâu rồi… Anh khẽ nhíu mày, lát sau mới lẩm bẩm: “Không, bao nhiêu năm nay anh vẫn luôn hiểu em…”.



Buổi chiều không đi khám, Cố Sơ lên núi tuyết, Kiều Vân Tiêu không có lịch chụp ảnh cũng đi theo.

Từ bên hồ nhìn ra trông có vẻ gần, nhưng thực tế nhưng thực tế là lái xe hay đi bộ cũng mất hơn ba tiếng đồng hồ. Lục Bắc Thần đích thân lái chiếc xe việt dã đi mượn của anh, nhưng đi qua nơi nuôi nhiều bò dê vẫn phải kiểm soát tốc độ một chút, nếu gặp tình huống chúng đi qua đường, còn phải đợi suốt mười mấy phút. Cống Tốt là nơi nuôi rất nhiều bò và dê, nhất là bò Tây Tạng. Có lúc chúng còn nằm bò trên những con đường hẹp phơi nắng, cứ nằm là nằm rất lâu. Lúc đi lên núi tuyết họ đã gặp tình cảnh ấy. Lục Bắc Thần làm tài xế, Kiều Vân Tiêu làm nhiệm vụ đuổi bò.

Ở nơi này, mạng sống của động vật còn đáng giá hơn mạng người. Rất lâu trước đây khi đi qua Vân Nam, Cố Sơ đã có kinh nghiệm này. Vào lúc Kiều Vân Tiêu đã sắp mất hết nhẫn nại thì cô kêu lên: “Một con bò còn đáng tiền hơn anh đấy, cẩn thận một chút!”.

Đó là hồi đại học, khi cô cùng đám bạn tới Vân Nam du lịch, khi đi qua thôn làng của người dân tộc thiểu số đã không cẩn thận làm chết một con gà, kết quả gần như cả thôn ùa ra, bao vây họ kín kẽ, bắt đền mười vạn nếu không sẽ không được đi. Lúc đó cô định báo cảnh sát, một con gà có gì mà đáng giá mười vạn, rõ ràng là lừa đảo rồi? Nhưng thực tế, báo cảnh sát là một sai lầm, một là thôn làng này nằm khuất nẻo, cảnh sát cũng lười tới nơi, hai là xung quanh đông người như vậy, muốn báo cảnh sát cũng khó khăn. Không còn cách nào khác, bạn cô đành phải đền tiền, cũng may là cả đám con nhà giàu, mười vạn cũng chỉ bằng giá tiền một đêm đập phá trong quán bar mà thôi.

Nhưng chuyện này cho cô một bài học đắt giá, sau này cô còn kể cho Lục Bắc Thần nghe. Thế nên sau khi cô gào lên với Kiều Vân Tiêu, Lục Bắc Thần lại từ tốn bổ sung thêm: “Cậu chủ Kiều, chưa biết chừng tổn thất một cái chân thôi cậu cũng mất đứt triệu bạc đấy”.

“Đùa gì chứ? Cả con bò mới có bao nhiêu tiền?” Kiều Vân Tiêu cực kỳ bất mãn việc mình phải làm khổ sai, thẳng thừng định cầm dây thừng quất đuổi bò đi, khiến Cố Sơ thảng thốt: “Đừng đừng đừng, anh đã hứa là sẽ dỗ dành cho nó đi mà, tuyệt đối không được đánh, không được!”.

Kiều Vân Tiêu không biết trải nghiệm năm đó của cô nhưng thấy cô căng thẳng cũng đành thôi, quay ra dỗ bò như dỗ trẻ con, tốn gần hai mươi phút mới đuổi hết được bò trên đường. Sau khi chiếc xe đi phăm phăm, Cố Sơ mới thở phào: “Cũng may cũng may, không bị tốn tiền”.

Kiều Vân Tiêu chẳng hiểu chuyện gì.

Đỉnh núi tuyết rất cao, trước khi đi ba người họ cầm mấy bình khí oxy. Dọc đường leo lên, Cố Sơ đã cảm nhận rõ ràng sự thiếu hụt oxy, bắt đầu liên tục hít khí. Sau khi lên tới đỉnh, bình khí của cô cũng đã cạn. Lục Bắc Thần không nói gì, lẳng lặng đưa bình của mình cho cô.

Tuyết trên núi quanh năm không tan, cách xa mặt nước biển, dù ánh nắng mặt trời có rạng rỡ vẫn cứ buốt giá, so với với chân núi hoàn toàn giống như hai thế giới. Ba người đều mặc đồ chắn gió ngừa lạnh. Cố Sơ gần như bịt kín, cả mũ mùa đông cũng lôi ra đội.

Cô lấy từ trong ba lô ra một dải cờ cầu nguyện, tiến bước lên gò Mani. Càng tới gần, tiếng gió rít gào càng lớn. Cô đứng dưới những dải cờ, ngẩng đầu lên nhìn. Dải cờ dài tít tắp bị kéo đều ra bốn phương tám hướng, mặc cho gió thổi vẫn ngạo nghễ đung đưa. Nghe nói gò Mani này là lớn nhất ở đây, do người Mộc Nhã đắp. Họ thường xuyên tới đây đọc Kinh, cũng có rất nhiều cao tăng từng tới đây. Người Mộc Nhã lưu truyền một câu nói thế này: Ngọn núi tuyết này có linh tính, Mani là đồi gò có được chỉ điểm của Phật sống truyền thế.

Không những người Mộc Nhã sùng bái ngọn núi tuyết ở đây, người Tạng cũng coi nó như thần linh. Có lẽ trong mắt họ, phàm là núi tuyết hoặc núi cao, hoặc chỉ cần là những nơi cao vọt lên đều có sự tồn tại của thần linh. Có thần linh che chở, họ mới được bình an đời đời kiếp kiếp.

Cố Sơ cầm dải cờ cầu nguyện có tám chữ chân ngôn trong tay, lên điểm cao nhất của đồi Mani, thả rơi. Dải cờ dài tung bay theo gió, mang theo lời cầu nguyện đi về phương xa. Cô hy vọng Tư Tư có thể được che chở, hy vọng thần linh trên trời cao nghe được lời cầu nguyện của cô, để kiếp sau em gái cô không phải chịu đựng khổ sở nữa.

Hôm nay sở dĩ Kiều Vân Tiêu đi theo cũng là vì Cố Tư. Khi thả dải cờ, anh ấy rất nghiêm túc, nhìn về phía xa một lúc rất lâu, trước mặt ẩn hiện gương mặt tươi tắn của Tư Tư. Anh ấy coi con bé là em gái ruột của mình, nhưng nó bị bắn chết, anh ấy lại chẳng thể làm được gì.

Gió trên đỉnh núi rất dữ dội, khiến sắc mặt Cố Sơ trắng bệch. Lục Bắc Thần cởi áo khoác ra, bọc kín lên người cô, khẽ nói: “Về thôi”.

Cố Sơ không có phản ứng gì, chỉ đau đáu nhìn về một phía.

Di động vang lên, là của Lục Bắc Thần. Anh sợ áo khoác trên người cô bị gió thổi bay, thẳng thừng kéo khóa, bọc cô không còn kẽ hở nào rồi mới nhận điện thoại. Chẳng mấy chốc anh đã quay lại, nói với Cố Sơ và Kiều Vân Tiêu bằng nét mặt nặng nề, “Phía nhà khách có chuyện rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc