BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Từ khách sạn đi ra, Cố Sơ không về nhà ngay mà men theo bến Thượng Hải đi từ đầu này qua đầu kia. Đêm hè vẫn luôn náo nhiệt, nhất là ở đây. Có trẻ con chạy nhảy, cũng có những đôi trai gái nắm tay nhau, và cả những cái bóng cô đơn lẻ loi như cô vậy.

Cô cần tới một nơi đông người, như vậy mới không cảm thấy giá lạnh. Cái thành phố đèn hoa rực rỡ này, thứ không thiếu hụt nhất chính là ồn ã. Nhưng vui kiểu gì thì vui, vẫn chẳng có nơi đâu tìm được sự ấm áp thực sự.

Tần Tô là một người đàn bà mạnh mẽ, là kiểu phụ nữ chỉ cần dịu dàng chừng mực đã có thể đánh bại người khác. Cố Sơ biết giữa mình và Tần Tô có những hố sâu không thể vượt qua, thực ra nửa năm trước khi bà ta xuất hiện trong bệnh viện, Cố Sơ đã cảm nhận được. Một người có duyên với một người thật hay không, thật ra sẽ định hình ngay từ lần đầu gặp mặt. Tần Tô đối xử với cô quá khách khí, giống như tiếp khách vậy.

Nhưng người Lục Bắc Thần cần không phải một vị khách mà là một người vợ có thể cùng anh sống trọn đời.

Cố Sơ chọn một chỗ để ngồi xuống, nhìn vượt qua đám đông, hướng mắt sang những ngọn đèn lấp lánh ở bờ bên kia. Nó rực rỡ tới lóa cả mắt, hệt như đôi mắt của Tần Tô, mỉm cười hòa nhã nhưng lại có một sức mạnh khiến người ta khiếp sợ.

Tần Tô nói: “Cô là một cô gái rất được lòng mọi người, tôi cũng biết cô rất thông minh, nhất là về y học. Nếu đã vậy, vì sao không dồn tâm sức vào sự nghiệp của mình?”.

Tần Tô còn nói: “Tôi biết cô và Bắc Thần yêu nhau, nhưng Bắc Thần dễ bị tình cảm liên lụy, bị một người phụ nữ làm cho mệt mỏi, điều này ắt không tốt cho nó. Cố Sơ, cô muốn nhìn thấy nó không tốt ư?”.

Tần Tô lại nói: “Tôi thừa nhận trong một cuộc hôn nhân cần có tình yêu, nhưng chỉ riêng tình yêu thôi không đủ chống đỡ cả một cuộc hôn nhân. Nhà họ Lục chọn con dâu sẽ chỉ chọn người thích hợp nhất, giữa cô và Gia Duyệt, rõ ràng con bé thích hợp hơn cô”.

Khi Cố Sơ biết người hẹn mình là Tần Tô, cô đã dự cảm đây sẽ là một bữa tiệc “Hồng Môn Yến”, có điều suy đoán này bị cô đè nén. Thứ cô nghĩ tới luôn là những lời nói và thái độ nhẹ nhàng của Tần Tô nửa năm trước, lúc đó bà ta không hề phản đối họ.

Nhưng lúc này đây tỉ mỉ nghĩ lại, Cố Sơ cảm thấy đắng ngắt như nuốt phải mật gan. Tại cô ngây thơ, Tần Tô chỉ không phản đối cô và Bắc Thần yêu nhau, nhưng chưa từng hứa họ có thể kết hôn. Nếu Tần Tô thật sự chấp nhận cô, nửa năm trước bà ta đã chẳng yêu cầu cô không được gặp Bắc Thần, người ở bên cạnh anh nên là cô chứ không phải Lâm Gia Duyệt.

Trong quãng thời gian hơn nửa năm, rốt cuộc Lâm Gia Duyệt đã cố gắng bao nhiêu cô không thể biết, nhưng từ thái độ kiên quyết của Tần Tô có thể biết, Lâm Gia Duyệt chẳng qua muốn trốn trong tối, chờ thời cơ hành động mà thôi.

Đối mặt với sự quyết đoán của Tần Tô, Cố Sơ không cách nào chống đỡ, cuối cùng chỉ nói một câu: “Bác gái, cháu nghĩ… bác không có nhiều quyền để can dự vào quyết định của Bắc Thần”.

Thật ra điều cô muốn nói là: Bà đâu phải mẹ ruột của Bắc Thần, có tư cách gì để khoa chân múa tay?.

Nhưng cách giáo dục từ nhỏ không cho phép cô vô lễ với bề trên như vậy.

Nghe được câu này, Tần Tô lại cười: “Tôi nhận ra chiếc nhẫn này, là của mẹ ruột Bắc Thần”.

Cô không ngờ Tần Tô lại nói thẳng tuột như vậy.

Tần Tô nói: “Nếu nó đã đeo chiếc nhẫn này lên tay cô, thì tôi nghĩ cô cũng hiểu khá nhiều về tình hình của Bắc Thần và Bắc Thâm. Mặc dù tôi không phải mẹ đẻ của Bắc Thần nhưng nó vẫn phải tôn trọng gọi tôi một tiếng ‘dì’, quan trọng hơn là trên người nó chảy dòng máu của nhà họ Lục, đây là sự thật không thể thay đổi”.

Cố Sơ vòng hai tay ôm chân, vùi mặt vào trong đầu gối. Cô thà rằng Tần Tô là một kẻ thiếu lý lẽ, vậy thì cô nhất định sẽ bùng nổ sự hỗn hào và không khuất phục trong người. Nhưng từ đầu tới cuối Tần Tô vẫn nhã nhặn, muốn cô hiểu được suy nghĩ trong lòng bà ta: Cô rất tốt, có điều cô không thích hợp đi cùng Bắc Thần trọn đời.

Lúc Lục Bắc Thần gọi điện tới, Cố Sơ mới phát hiện ra gò má hơi lạnh. Cô sịt mạnh mũi, nhận điện thoại.

“Vẫn đang ở ngoài à?” Nghe thấy tiếng ồn, anh hỏi.

Lúc này có thể nhận ra giọng anh rất vui, cô ấm lòng đến mức mắt đỏ hoe. Cô chỉ “ừm” một tiếng, không nói thêm gì khác.

“Em sao vậy?” Anh nghe ra cô có gì không ổn.

Cố Sơ hít sâu một hơi, thu lại hết mọi nghẹn ngào: “Không có gì, em chỉ ra ngoài đi dạo thôi”.

“Phía đó rất ồn.”

“Vâng, em đang ở bên bến Thượng Hải.” Cô thành thật khai báo.

Lục Bắc Thần hơi ngập ngừng, “Đi dạo từ nhà Tây qua bến Thượng Hải?”.

Hai nơi chung quy vẫn có chút khoảng cách, đương nhiên đây không thể là cái cớ. Cố Sơ không muốn khiến anh nghi ngờ bèn tùy tiện lấp liếm, “Em và Tiếu Tiếu qua đây ăn cơm, sau đó em đi dạo”.

Sợ anh hỏi thêm, cô lập tức chuyển chủ đề, “Công việc bên đó tiến triển thuận lợi chứ?”.

“Rất thuận lợi, hơn nữa Phan An và Ngư Khương sau khi tiến hành khám nghiệm xác Ngải Hân cũng phát hiện ra những điểm tương đồng với ba nạn nhân kia.” Giọng anh rất nhẹ nhàng.

“Tốt quá rồi.” Cố Sơ biết, đối với Lục Bắc Thần, đây thực sự là một tin mừng.

“Đừng ra ngoài muộn quá, không an toàn đâu.” Lục Bắc Thần không nói nhiều đến công việc.

Nghe được lời dặn dò ấy, trái tim Cố Sơ như bị một tảng đá đè nặng khiến cô không sao thở nổi. Cô lại khẽ “ừm”, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng người gọi Lục Bắc Thần, là giọng Ngữ Cảnh, chắc chắn anh lại bận rồi.

“Mau về nhà đi.” Cuối cùng, Lục Bắc Thần lại thúc giục một câu.

Đây chỉ là một cuộc điện thoại hỏi thăm bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Cố Sơ không nỡ ngắt máy rời xa giọng nói của anh. Cô vô thức gọi tên anh, anh bèn hỏi cô có chuyện gì.

“Bắc Thần, sau này hai chúng ta vẫn được ở bên nhau chứ?” Cô buột miệng hỏi.

Đầu kia có lẽ sững ra vài giây, khi hỏi giọng đã có phần nghiêm nghị, “Sơ Sơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Cố Sơ há hốc miệng. Cô muốn nói với anh Tần Tô đã đến, cũng muốn nói mọi chuyện xảy ra tối nay. Nhưng một là anh đang ở ngoài, dù biết cũng chẳng làm được gì. Hai là nếu cô xử lý không thỏa đáng sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Lục Bắc Thần và Tần Tô.

“Sơ Sơ.”

Cố Sơ vội nói: “Không có gì, chỉ là… em nhớ anh thôi”.

Dù sao cũng không mặt đối mặt, Lục Bắc Thần sẽ không nhìn thấy biểu cảm của cô, nghe xong anh cười, “Tối mai anh về rồi, đợi anh”.

“Vâng.”

Ngồi tới nỗi chân đã hơi tê, Cố Sơ đút di động vào trong túi, lúc bóp chân, tâm tư của cô trĩu nặng. Cô hiểu những quy tắc của những đại quý tộc, cuộc đính hôn của hai gia đình Cố Kiều khi xưa há chẳng phải là một cuộc trao đổi lợi ích? Thế nên cô không oán trách Tần Tô, là người đứng giữa bàn cờ, họ sẽ có những sự suy tính mà người ngoài không thể nào hiểu được. Cô cũng đã từng vì lợi ích của gia đình mà bán đứng tình yêu, thì sao có tư cách cảm thấy lạ lẫm hay phẫn nộ?

Có điều, dù nặng nề nhưng dọc đường cô cũng suy nghĩ rất rõ ràng. Năm năm trước, cô từng tổn thương Bắc Thần một lần, lần đó đã rút cạn mọi nhiệt tình trong sinh mệnh của cô. Năm năm qua, cô sống như một xác chết, phải tới khi gặp lại anh, cô mới thực sự cảm thấy mình vừa sống lại. Lần này cô tuyệt đối sẽ không buông tay, trừ phi anh mệt mỏi, anh gục ngã, nếu không cô nhất định sẽ không quyết định bất kỳ điều gì khiến anh đau lòng.

Phải, đây sẽ là một cuộc chiến cô có thể tưởng tượng ra sự cam go, nhưng chưa có cách để phòng vệ.

Lục Bắc Thần đã từng lấy quỹ tài chính để đổi lấy việc xóa sạch mọi quan hệ với nhà họ Lâm, lần này mọi chuyện có vẻ không còn đơn giản. Gió đêm thổi tung mái tóc của Cố Sơ nhưng chỉ càng thêm suy nghĩ trong cô thêm rõ nét. Cô tỉ mỉ phân tích lời nói của Tần Tô, hình như từ đầu tới cuối bà ta chưa hề nói rằng cô không xứng với Lục Bắc Thần.

Vậy thì câu nói chuyển đổi quan trọng nhất của Tần Tô là gì?

Bà ta nói: Tôi biết cô và Bắc Thần yêu nhau, nhưng Bắc Thần dễ bị tình cảm liên lụy, bị một người phụ nữ làm cho mệt mỏi, điều này ắt không tốt cho nó. Cố Sơ, cô muốn nhìn thấy nó không tốt ư?

Câu nói này, cho dù bây giờ nghĩ lại, Cố Sơ vẫn chưa hiểu. Bị cô liên lụy? Vì sao lại nói như vậy? Cô vốn không phải loài cỏ dại phải hút dưỡng chất của đàn ông mới có thể sinh tồn. Về điểm này Tần Tô cũng hiểu, hơn nữa bà ta cũng tán thưởng khả năng của cô. Nếu đã vậy, vì sao Tần Tô còn cho rằng Lục Bắc Thần bị cô liên lụy?

Lời của Tần Tô…

Cố Sơ đột ngột đứng sững lại, chợt nhớ tới Ngư Khương.

Ngư Khương luôn quắc mắt chau mày với cô, mỗi lần gặp cô là như gặp kẻ thù, luôn có câu cửa miệng: Cô chính là yêu tinh hại người.

Từ trước tới nay cô luôn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một lời nói trong lúc cô ta tức giận. Nhưng giờ phút này đây, chẳng hiểu sao cô cảm thấy nó có sự tương đồng với câu nói của Tần Tô.

Lẽ nào…

Cố Sơ rùng mình, còn chuyện gì mà cô không biết ư?

Suy nghĩ rất lâu, cô bèn gọi điện tới phòng thực nghiệm.

Người nhanh chóng bắt máy chính là Ngư Khương.

Cố Sơ biết lúc này cả Phan An và Ngư Khương đều đang ở đó, bận rộn cho vụ án.

“Ngư Khương, tôi là Cố Sơ.”

Thái độ lịch sự rõ ràng đã có sự thay đổi, giọng điệu của cô ta chuyển lạnh, “Lẽ nào cô không biết Vic đã tới Bắc Kinh công tác?”.

“Tôi tìm chị.”

Đầu kia rất kinh ngạc, “Gì cơ?”.

Cố Sơ hít sâu một hơi, thở hắt ra, “Chúng ta cần phải nói chuyện”.



Đêm tối, thực ra rất thích hợp để nói chuyện, vứt bỏ mọi lớp ngụy trang của ban ngày, về đêm, cõi lòng của con người ta cũng trở nên thoải mái, không chút che đậy. Đương nhiên, Ngư Khương chưa bao giờ giấu giếm thái độ căm ghét Cố Sơ, dù là ngày hay đêm.

Nhưng cô ta vẫn tới, tìm được địa điểm Cố Sơ đã hẹn.

Cố Sơ ngồi dựa bên cửa sổ, ngoài kia là hàng cọ, đường phố yên ắng, thi thoảng có người ngang qua. Xa hẳn khỏi bến Thượng Hải nhộn nhịp, nơi đây là một địa điểm phù hợp để trò chuyện. Sau khi vào trong quán, Ngư Khương lập tức nhìn thấy cô. Cô ta đi thẳng tới, ngồi xuống đối diện.

“Giờ này hẹn gặp ở một quán café, cô không cần ngủ à?” Câu hỏi đầu tiên sau khi ngồi xuống của cô ta đã không mấy thiện chí.

Cố Sơ đã sớm quen với kiểu thái độ này, cô lạnh nhạt đáp, “Tôi nghĩ tối nay chị và Phan An cũng chẳng chợp mắt.” Rồi cô đưa cho cô ta menu, “Gọi một cốc café cho tỉnh táo đi”.

Ngư Khương hoài nghi quan sát cô một lúc lâu rồi đón lấy menu, gọi bừa một cốc café.

Một lát sau, nhân viên bưng ra một cốc mocha và một ly nước hoa quả.

“Đang yên đang lành lại niềm nở, không phải cướp cũng là trộm.” Ngư Khương thấy cô rõ ràng đêm không thể uống café lại hẹn ở một quán café bèn hừ một tiếng.

“Hình như chúng ta chưa bao giờ ngồi xuống, nghiêm túc nói chuyện.” Cố Sơ tảng lờ mọi châm chọc khích bác.

Ngư Khương nghe xong cảm thấy rất nực cười, “Giữa hai chúng ta có chuyện gì để nói đây?”.

“Thế vì sao chị lại tới đây?”

Ngư Khương nghẹn lời, sau đó đáp, “Bây giờ dĩ nhiên là cô dám rêu rao cái danh bà Lục của mình, làm sao tôi dám đắc tội? Dĩ nhiên cô có chuyện dặn dò, tôi phải thực hiện”.

Cố Sơ không hơi đâu tranh cãi với cô ta. Cô uống một ngụm nước hoa quả rồi thầm nghĩ nên tiếp lời thế nào. Ngư Khương có chút sốt ruột, “Tôi còn rất nhiều việc, cô có chuyện gì thì nói đi”.

Cố Sơ nghe vậy cũng biết không cần vòng vo tam quốc nữa bèn hỏi thẳng: “Chị đã quen Lục Bắc Thần từ lâu rồi, còn sớm hơn cả Ngữ Cảnh và Phan An?”.

“Đương nhiên.”

Cố Sơ nhìn về phía cô ta, ánh mắt sáng quắc, “Vậy chị biết bao nhiêu chuyện liên quan tới anh ấy?”.

Ngư Khương nhìn cô vẻ khó hiểu: “Cô có ý gì?”.

Cố Sơ không rời mắt khỏi cô ta, “Ngư Khương, vừa mới quen biết tôi chị đã nói tôi là đồ yêu tinh hại người. Tôi nghĩ kiểu gì cũng có nguyên do, phải không?”.

Ngư Khương cười khẩy, “Sao? Lẽ nào cô cho rằng mình chưa từng hại Vic?”.

“Đúng, tôi hại anh ấy nhập viện, hại anh ấy trúng đạn, nhưng mọi chuyện đều xảy ra sau này.” Hôm nay Cố Sơ quyết tìm hiểu cho ra ngọn ra ngành, “Trừ phi chị có khả năng tiên tri”.

Ngư Khương ngước mắt lên nhìn cô, lát sau lại cụp mắt xuống, chầm chậm khuấy café. Cố Sơ quan sát biểu cảm của cô ta, thử do thám, “Chị biết chuyện hồi đại học giữa tôi và Bắc Thần?”.

Đây là nguyên nhân duy nhất cô có thể nghĩ ra.

Ai ngờ Ngư Khương sững người, rồi ánh mắt nhanh chóng tỏ vẻ bừng tỉnh ngộ. Khi nhìn lại cô lần nữa, nó đã chỉ còn lạnh lẽo, “Thì ra là như vậy. Cố Sơ, cô quả thực là vô liêm sỉ”.

“Chị nói cho rõ ràng đi!” Cố Sơ lạnh toát sống lưng.

Ngư Khương đặt chiếc thìa qua một bên, nhìn thẳng cô, “Mặc dù tôi không rõ chuyện giữa cô và Vic hồi đại học, nhưng nếu như lúc đó cô đã đính hôn với người đàn ông khác thì đừng có bám lấy Vic, sao cô vẫn còn ở bên anh ấy mà không biết xấu hổ?”.

Cố Sơ bị cô ta mắng té tát, nếu là bình thường cô đã phản kích, nhưng cô bình thản để Ngư Khương trút mọi bực tức, sau đó mới hỏi: “Nếu chị đã không biết chuyện hồi đại học, tại sao lại biết tôi đính hôn với người khác?”.

Ngư Khương cười khinh bỉ, “Cố đại tiểu thư, tin tức cô đính hôn năm đó có thể nói là bay đầy trời, ngay cả ở nước ngoài cũng nhìn thấy được, có gì mà kỳ lạ?”.

“Lúc đó chị không quen tôi mà, sao lại để tâm tới chuyện của tôi?” Cố Sơ hoài nghi.

Ngư Khương trừng mắt, thái độ tệ tới cực điểm, “Cố Sơ, cô giả vờ vô tội gì chứ? Năm xưa, chính vì loại đàn bà bạc bẽo như cô mà Vic suýt nữa mất mạng! Cô có biết những năm đó anh ấy vượt qua kiểu gì không? Anh ấy nằm trong bệnh viện như một kẻ tàn phế, không làm gì được, không biết làm gì hết. Cô có biết, phải chịu bao khổ sở anh ấy mới vượt qua được không? Bây giờ cô nhìn thấy thành tích của anh ấy là trở mặt quay trở về bên cạnh anh ấy, cô có biết liêm sỉ là gì không?”.

Một loạt những câu nói khiến Cố Sơ há hốc miệng. Rất lâu sau cô mới tìm lại được giọng mình, “Chị… nói gì cơ?” Cô biết anh từng gặp tai nạn, mặc dù tới tận bây giờ Lục Bắc Thần chưa từng kể cho cô những chuyện sau tai nạn nhưng chỉ từ vết sẹo sau lưng anh cô cũng hiểu được nỗi đau của anh khi đó.

Nhưng chính anh nói với cô, năm xưa anh xảy ra tai nạn vì nghe được tin mẹ qua đời.

Một dự cảm nảy nở, ngay sau đó cả người cô lạnh toát. Cô nhìn chăm chăm vào gương mặt kích động của Ngư Khương. Lẽ nào câu nói sau đó bị anh phủ nhận mới chính là sự thật?

Không!

Ngư Khương thấy sắc mặt cô tái nhợt vì hoang mang bèn nhíu mày, “Cô vờ vịt nỗi gì? Đừng tưởng cô làm vậy tôi sẽ tin là cô vô tội!”.

“Cũng tức là, thật ra chị quen Bắc Thần chưa tới ba năm?” Cố Sơ yếu ớt hỏi?

“Tôi đã làm việc bên cạnh anh ấy ba năm.” Ngư Khương lạnh giọng, “Còn đã quen anh ấy từ năm xảy ra tai nạn”.

“Năm đó…” Cố Sơ thở một cách khó nhọc, “Anh ấy biết được tin tôi đính hôn rồi gặp tai nạn, có đúng không?”.

Ngư Khương nhìn cô bằng vẻ khó chịu, đang định sửng cồ thì hãm lại, nhìn Cố Sơ mãi, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Dù sao Ngư Khương cũng là người từng trải, có giận dữ cũng đã chú ý tới sự bất thường của Cố Sơ, dáng vẻ của cô không giống như người biết sự tình. Cô ta bèn hỏi: “Cô… thật sự không biết gì hết?”.

Cố Sơ túm chặt lấy tay cô ta, “Hãy nói cho tôi biết! Hãy kể hết tất cả những gì mà chị biết đi!”.

Ngư Khương hất tay ra, có lẽ ý thức được cô cũng mơ mơ màng màng nên suy nghĩ rồi nói: “Tôi quen Vic, đơn thuần chỉ là sự ngẫu nhiên”.

Tiếp theo đó, Ngư Khương từ từ kể lại cho cô mọi chuyện, những câu chuyện với Cố Sơ mà nói hoàn toàn lạ lẫm.

Năm đó Lục Bắc Thần xảy ra tai nạn, chiếc xe đi đối diện anh cũng bị liên lụy, chủ xe bị gãy chân phải đưa vào bệnh viện, mà người ấy chính là anh trai của Ngư Khương. Tới khi cô đến bệnh viện thì nghe thấy cảnh sát nói lại, tài xế gây tai nạn đang trên đường được đưa tới bệnh viện. Tốc độ xe của anh ấy rất nhanh, nhưng mạng cũng khá lớn, chiếc xe rơi từ trên đường cao tốc xuống, anh ấy văng ra ngoài còn xe thì tan nát.

Chính anh trai Ngư Khương đã gọi điện báo cảnh sát. Nếu cảnh sát tới muộn một chút thôi, Lục Bắc Thần chết chắc. Khi cảnh sát vớt anh từ dưới biển lên, ý thức của anh đã rời rạc.

Ngư Khương nhìn thấy Lục Bắc Thần, lúc đó được nhân viên y tá khiêng xuống, quần áo ướt sũng, chiếc sơ mi trắng thấm đẫm máu. Giây phút ấy, nỗi giận dữ với người tài xế gây tai nạn trong cô cũng tan biến, cô bắt đầu lo lắng cho người đàn ông này.

“Trông anh ấy rất tệ, cơ thể yếu ớt, nhưng trong lúc được đẩy vào phòng cấp cứu ít nhiều vẫn còn chút ý thức.” Ngư Khương nhớ lại, thở dài nặng nề.

Trái tim Cố Sơ bắt đầu thắt lại.

Nghề nghiệp của Ngư Khương liên quan đến sinh mạng, dù sống hay chết, vậy mà đó vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến một người đã bị thương đến mức ấy vẫn cố gắng tỉnh táo. Cô bất chợt đi theo, bỗng nghe thấy các bác sỹ sợ hãi kêu lên: Mau giữ chặt anh ấy! Để anh ấy bình tĩnh lại!

Đuổi theo, Ngư Khương mới hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Người đàn ông đang bị thương nặng ấy đang liều mạng ngồi dậy, nhìn chằm chằm về một hướng, anh điên cuồng gào thét, dường như muốn bắt lấy thứ gì.

“Cô có biết anh ấy nhìn thấy gì không?”

Hơi thở của Cố Sơ khựng lại. Cô nghĩ tới một khả năng, miệng há hốc nhưng bao lâu vẫn chẳng nói được gì. Ngư Khương kể rành mạch, “Trên tường có một màn hình tinh thể lỏng, đang phát sóng tin cô đính hôn”.

Sóng mắt Cố Sơ xao động.

“Lúc đó Vic như bị điên. Tôi nhìn thấy rất rõ, anh ấy chỉ chăm chăm nhìn lên tivi, xem kỹ từng giây trên tin tức.” Ngư Khương đỏ mắt, “Tôi nhìn thấy cô nhận chiếc nhẫn của người đàn ông đó, nhìn thấy Vic cuối cùng không trụ nổi nữa mà ngất lịm, trước khi mất hẳn ý thức, anh ấy còn kịp gào tên cô: Cố Sơ…”

Đó là một cảnh tượng cô chưa từng chứng kiến, ngay cả các bác sỹ cũng sửng sốt. Lục Bắc Thần bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu là người bình thường đã mê man từ lâu, vậy mà anh vẫn còn có thể bật ra một tiếng thét cuối cùng.

Tiếng hét ấy khiến người ta lạnh gáy, tới bây giờ nó vẫn còn văng vẳng bên tai Ngư Khương.

Cổ họng Cố Sơ như bị bông bịt chặt, trái tim co thắt từng cơn.

“Anh trai tôi bị thương vì Vic nên lúc đó tôi khá để ý tới tình trạng của anh ấy. Sau này cảnh sát tới lấy lời khai tôi mới biết về thân thế của anh ấy. Về sau nữa, tôi có hỏi cảnh sát, cảnh sát nói anh ấy nghe tin bạn gái đính hôn, gấp gáp muốn về nước mà xảy ra tai nạn. Lúc đó tôi mới tin, thì ra trên đời này thực sự có người si tình đến ngốc nghếch như vậy.”

Ngón tay Cố Sơ run rẩy, cô cố gắng kiềm chế nhưng lực bất tòng tâm.

“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trước đó anh ấy đã nhận được tin cô đính hôn nên muốn về nước.” Ngư Khương nhìn vào gương mặt không còn hột máu của Cố Sơ, “Tối đó là phát sóng trực tiếp, chắc ngay tại lễ đính hôn của cô”.

Phải, Cố Sơ còn nhớ rất rõ, ngày cô và Kiều Vân Tiêu đính hôn khách khứa tấp nập, khung cảnh rất tráng lệ. Bữa tiệc đính hôn của hai nhà Kiều Cố thậm chí còn mời tới không ít đối tác nước ngoài, ai nấy đều là những nhân vật đình đám. Cũng phải tới hôm sau cô mới biết, tin này đã lan ra cả nước ngoài.

Thì ra chính vào buổi tối cô đính hôn, người đàn ông cô yêu đang phải vượt qua ranh giới sống chết.

Vì có thần giao cách cảm sao? Tối đó vào giây phút Kiều Vân Tiêu đeo nhẫn cho cô, trái tim cô đau nhói như bị ngàn vạn mũi kim châm vào, thậm chí bỗng giơ tay lên ôm ngực, vì chuyện này Kiều Vân Tiêu còn lo lắng rất lâu.

Bắc Thần…

Cố Sơ cuộn chặt tay lại, trái tim như bị ai véo mạnh, không sao thở nổi…

~Hết~

P/S: Má Tầm nghỉ 3 ngày

Đã sửa bởi diep diep lúc 30.03.2016, 10:05.

Bình luận

Truyện đang đọc