BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Gần trưa, Kiều Trí Viễn mới được y tá đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người cắm đầy ống dẫn, tình hình trên máy giám sát coi như bình ổn. Bác sỹ Cố Khải Mân và các chuyên gia nước ngoài bước ra cùng lúc. Hai bên trình bày rõ ràng tình hình trước mắt của Kiều Trí Viễn cho người nhà. Phẫu thuật được coi là thành công nhưng dẫu sao bệnh nhân cũng đã cao tuổi, rất nhiều chức năng sinh lý đã suy yếu. Nếu trong vòng 24 tiếng đồng hồ tới không còn hiện tượng phát bệnh nữa thì mới thực sự thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Cố Sơ cùng Tỉnh Tuệ vào phòng săn sóc đặc biệt ICU. Kiều Trí Viễn nhắm nghiền mắt nằm đó, cả người trông còn gầy rộc hơn cả lần trước Cố Sơ gặp, nhìn mà thắt lòng. Tỉnh Tuệ thấy trên người ông trái một ống dây, phải một ống dây thì rớt nước mắt. Bà dựa vào đầu giường, từ đầu tới cuối vẫn nắm chặt tay Kiều Trí Viễn, lẩm bẩm: “Trí Viễn, ông nhất định phải tỉnh lại đấy.”

Kiều Vân Tiêu đứng ở bên cạnh, hốc mắt cũng đã hơi đỏ. Lòng Cố Sơ nặng nề hoang mang. Cô biết rõ lúc này mọi lời an ủi động viên đều là uổng phí, những câu có động lòng cỡ nào cũng chẳng bằng bác trai có thể tỉnh lại. Nhìn Kiều Trí Viễn bị bệnh tật bám riết, nằm trên giường, cô cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ máy giám sát bất chợt báo bất thường. Chua xót dâng lên trong tim, Kiều Trí Viễn của khi trước đã từng phong độ đến mức nào? Nhưng từ sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, sức khỏe của Kiều Trí Viễn dường như mỗi lúc một đi xuống. Cố Sơ hít sâu một hơi, rồi lại nhẹ nhàng thở ra để dịu bớt nỗi đau trong lòng. Nhà họ Kiều từng phụ nhà họ Cố, cô đau đớn cũng đau đớn rồi, căm hận cũng căm hận rồi, mặc dù sau đó từng thể hiện trước mặt Kiều Vân Tiêu rằng mình đã buông bỏ nhưng cô biết rõ, chính vào giây phút bác Kiều được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô mới thật sự giải thoát.

Khi đợi trước cửa phòng phẫu thuật, sự lo lắng trong lòng cô không thua kém Kiều Vân Tiêu. Lần này cô tận mắt chứng kiến Kiều Trí Viễn làm một ca phẫu thuật lớn như thế, tận mắt chứng kiến trên người ông cắm đầy dây rợ, lúc ấy mới cảm nhận được nỗi đau như khoan vào tim, mới hiểu rằng dù có hận hơn nữa thì trong tiềm thức của cô cũng sớm coi hai vợ chồng họ Kiều là bố mẹ ruột của mình rồi. Cô không hận nổi, thứ còn lại chỉ là đau đớn khôn nguôi.

Kiều Vân Tiêu nhận được điện thoại của công ty cần phải quay về giải quyết. Trông anh rất khó xử, Cố Sơ hiểu suy nghĩ của anh, bảo anh cứ an tâm đi làm việc, phía bệnh viện cô sẽ lo liệu. Những người thân thích nhà họ Kiều trước nay tuy đông nhưng có ai không nhằm vào quyền thế? Còn Tỉnh Tuệ, mẹ Kiều tốt với cô nhất, từ ngày gả cho bác trai đã bắt đầu sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, chuyện lớn nhỏ gì cũng có bác trai đứng ra giải quyết, thường ngày lại được bác trai vô cùng chăm sóc. Bây giờ ông rơi vào tình cảnh này, bà là người tiều tụy nhất, dĩ nhiên Cố Sơ không thể yên tâm.

Cố Sơ thấy đã tới trưa, định ra ngoài mua ít đồ ăn cho Tỉnh Tuệ, bèn cùng với Kiều Vân Tiêu đi ra. Trước khi đi, Tỉnh Tuệ nắm chặt tay Cố Sơ và nói: “Tiểu Sơ, con nhất định phải quay lại với hai bác, bác rất sợ…” Sợ gì thì bà không thốt nên lời được nữa nhưng Cố Sơ cũng biết.

Cô dịu giọng vỗ về, hứa rằng mình chỉ ra ngoài mua cơm thôi, chốc sẽ về ngay. Lúc ấy Tỉnh Tuệ mới an tâm.

Trên hành lang bệnh viện, bệnh nhân đi qua đi lại, có tiếng những chiếc bánh xe lăn lọc cọc, lọc cọc. Cố Sơ đứng giữa khung cảnh ấy, nhìn những y tá đầm đìa mồ hôi kia bất chợt nhớ tới mình. Khi xưa ở Quỳnh Châu, ngoài những lúc ở nhà thuốc thì cô đi đẩy xe, dư vị bên trong chỉ mình cô mới hiểu. Về sau, cô từ trị bệnh cho người sống chuyển qua giải phẫu xác chết, sự luân chuyển giữa sống và chết này giống như cuộc đời cô vậy, thay đổi quá lớn khiến người ta ngậm ngùi.

Kiều Vân Tiêu thấy cô có tâm sự bèn dừng bước, nhìn cô, quan tâm hỏi: “Tiểu Sơ, có phải em có chuyện gì giấu anh không?”

“Đâu có.” Cô lập tức cất hết mọi suy nghĩ của mình đi.

“Sắc mặt em không ổn chút nào.”

Cố Sơ khẽ thở dài: “Sắc mặt anh cũng đâu có tốt. Yên tâm đi, em chỉ lo lắng cho bác trai quá thôi. Bác ấy không sao em mới yên lòng được.”

“Phiền em chăm sóc mẹ anh rồi.” Kiều Vân Tiêu nét mặt nặng nề, lòng đầy buồn lo: “Tập đoàn Kiều Viễn sau khi lên sàn không còn được như trước. Giờ bố đã hôn mê bất tỉnh, mẹ anh mà còn có chuyện gì, vậy thì tình hình của tập đoàn…”

“Anh Vân Tiêu, anh yên tâm đi giải quyết công việc đi, em đối phó với. Vả lại, trong bệnh viện còn có Tiếu Tiếu mà.” Cô khẽ đáp. Tập đoàn Kiều Viễn tuy rằng phát triển rất tốt nhưng càng phát triển thì càng nhiều nguy hiểm. Mặc dù cô không làm việc tại đó nhưng từ nhỏ đã chứng kiến nhiều những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Cố, cũng biết rõ trách nhiệm của Kiều Vân Tiêu nặng nề nhường nào. Anh ấy ngồi ở vị trí cao nhất, nhưng nói trắng ra các cổ đông kia chung quy vẫn đang theo dõi tình hình của Kiều Trí Viễn, đối với họ Kiều Vân Tiêu còn quá non trẻ. Kiều Trí Viễn dù có lui về hậu phương vẫn là một cây đại thụ. Nếu cây đại thụ này mà đổ thì tập đoàn Kiều Viễn sẽ đối mặt với phong ba không nhỏ.

Trèo cao thì ngã đau, nhà họ Cố năm xưa há chẳng phải cũng vậy sao?

“Thay anh cảm ơn cô ấy.” Kiều Vân Tiêu nói.

“Em biết rồi, anh mau mau đi.”

Kiều Vân Tiêu xoay người đi được mấy bước lại quay trở về. Cố Sơ còn tưởng anh ấy quên thứ gì, đang định lên tiếng hỏi thì thấy anh đi về phía cô, giơ tay kéo cô vào lòng, giọng nói hơi khàn: “Tiểu Sơ, anh…”

Hai chữ ‘yêu em’ một lần nữa mắc tại cổ họng, không thể nói ra, không nuốt xuống được.

Cố Sơ không hiểu anh ấy bị làm sao, chỉ cảm thấy anh ấy ôm mình rất chặt, còn nghĩ vì anh ấy quá căng thẳng. Cô bèn động viên: “Nhất định sẽ không sao.”

“Cảm ơn em.” Cuối cùng Kiều Vân Tiêu nói ra ba chữ này.

Cố Sơ cười nhẹ nhàng: “Trong lòng em, anh chính là người anh trai tốt nhất…” Còn chưa nói hết câu, nụ cười nơi khóe miệng cô đã đông cứng lại.

Kiều Vân Tiêu nhận ra cả cơ thể cô đờ ra, hơi buông tay nhưng nhìn thấy cô cứ nhìn chăm chăm về phía trước, cũng quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa, Lục Bắc Thần đứng sững giữa đám đông, những bước chân vội vã lại qua, chỉ mình anh đứng im bất động. Ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên hành lang dài hắt lên người anh, khiến chiếc áo sơ mi trắng ấy gần như trong suốt. Vốn dĩ là một người đàn ông nổi bật, cực kỳ hấp dẫn, nhưng trên gương mặt tuấn tú kia không tìm thấy một nụ cười nào. Ánh nắng dù có chói chang nhường nào cũng không thể rọi sáng ánh mắt anh, sự lạnh giá nơi đáy mắt cứ thế lan tận ra bờ môi mỏng, khi hơi mím lại khiến cho chiếc cằm hình thành lên một độ cong cứng rắn, xung quanh anh là bầu không khí xa cách, không ai có thể tới gần.

Vượt qua đám đông, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên người Cố Sơ, u tối như tuyết trắng giữa đêm đen.

Dù cách nhau một khoảng, Cố Sơ vẫn chợt run lên. Cô không ngờ lại gặp Lục Bắc Thần ở bệnh viện, ánh mắt tuy rối loạn nhưng trong một khoảnh khắc cô vẫn vô thức tìm kiếm xem trên người anh có phải có vết thương không, nếu không sao lại xuất hiện ở bệnh viện?

Nhưng anh vẫn bình an vô sự, chỉ là sắc mặt nhợt nhạt đi rất nhiều.

“Anh Vân Tiêu, anh đi trước đi.” Rất lâu sau, cô khẽ nói một câu.

Dĩ nhiên Kiều Vân Tiêu không muốn đi nhưng cũng chẳng có lý do để ở lại. Anh ấy liếc nhìn Cố Sơ, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt khẩn thiết đành nhịn cục tức này xuống. Khi đi tới trước mặt Lục Bắc Thần, anh ấy lại dừng bước, ánh mắt sắc lạnh. Di động đang không ngừng kêu, là của Kiều Vân Tiêu, không cần nhìn cũng biết là từ công ty gọi tới. Cuối cùng, anh ấy hạ thấp giọng, lạnh lùng để lại một câu: “Lục Bắc Thần, đừng tưởng bây giờ cậu đang nắm chắc phần thắng.”

“Như nhau cả thôi.” Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối đều không nhìn anh ấy, chỉ hờ hững nói ra bốn chữ.

Sắc mặt Kiều Vân Tiêu càng ngày càng sa sầm lại, nhưng lại sợ Cố Sơ phía sau khó xử, anh ấy chỉ còn cách rời đi.

Cố Sơ đứng bất động tại chỗ. Cô biết có lẽ anh hiểu lầm rồi. Cái ôm của Kiều Vân Tiêu, sự xuất hiện của anh đều nằm ngoài dự liệu của cô. Lúc này cô có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh. Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ, anh đã từng nói anh vốn không quan tâm tới Kiều Vân Tiêu, thế nên chuyện hiểu lầm chắc chỉ là suy nghĩ của riêng cô mà thôi.

Nghĩ vậy cô bỗng nhiên lại cảm thấy nực cười. Anh là một người đàn ông ngay cả lời hứa kết hôn còn không chịu đưa ra. Có thể là tất cả đàn ông đều chẳng thể là uy hiếp đối với anh, phải không.

Không quan tâm thì còn đâu uy hiếp?

Trái tim Cố Sơ nhói đau, đầu ngón tay lạnh ngắt. Nhưng, cô vô dụng vậy đấy, cho dù chỉ đứng từ xa nhìn anh như thế này, con tim vẫn bồi hồi, thậm chí rất muốn tiến lên nói với anh: Không muốn kết hôn cũng không sao, em không muốn ép anh. Chỉ cần anh thật lòng yêu em là được. Bắc Thần, em không muốn chia tay với anh.

Mới một đêm ngắn ngủi mà cô đã cảm thấy đằng đẵng tựa năm trời. Chỉ một đêm cô đã phát hiện mình rất nhớ anh.

Đôi chân nặng trình trịch, muốn nhúc nhích nhưng không cử động nổi.

Nhưng Lục Bắc Thần đã chủ động đi tới. Mỗi bước gần hơn, cô lại có thể ngửi thấy mùi hương trên người anh. Rõ ràng đang ở bệnh viện nhưng mùi nước diệt khuẩn trên người anh lại trong lành, dễ chịu hơn bệnh viện. Cố Sơ hơi cúi xuống, ánh mắt chạm tới đôi giày da thủ công đắt đỏ đó.

Cho tới khi anh dừng bước trước mặt cô.

Cả chiếc bóng cao lớn chắn gần hết ánh nắng, các bệnh nhân xung quanh đi qua đều quay đầu lại nhìn.

Cho dù sắc mặt người đàn ông có lạnh hơn nữa, hai người đứng cạnh nhau cũng có thể xem như là một bức tranh đẹp mắt. Người đàn ông cao lớn tuấn tú, người con gái nhỏ bé xinh xắn, dừng bước trên hành lang dài ngập nắng khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.

Cố Sơ chưa từng nghĩ cảnh tượng đứng cùng anh thì sẽ thế nào, cô chỉ một lòng nghĩ xem phải nói câu đầu tiên ra sao. Lục Bắc Thần đang đứng vững trước mặt cô, hai tay đút vào túi quần Âu, chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay đang yên lặng đếm nhịp thời gian, trầm mặc, tĩnh tại.

“Về nhà cùng anh đi.” Anh lên tiếng, giọng nói có phần ôn hòa, xua đi không ít cái giá lạnh trên cơ thể.

Khi chất giọng quen thuộc ấy lọt vào tai, có một giây phút Cố Sơ bỗng muốn khóc, sống mũi cay xè, ngập đầy lồng ngực vừa là ấm ức vừa là yêu thương. Cô không muốn lại cãi nhau như tối qua hoặc là cô tình nguyện anh cứ cãi nhau đã đời với cô một trận cũng còn hơn anh cả đêm không về.

Cố Sơ ngước mắt lên, vừa định nói với anh rằng mình không muốn cãi nhau, không muốn chia tay thì liếc thấy bóng một người phụ nữ chẳng biết đã đứng sau anh từ khi nào. Cô ta ôm cánh tay bị thương nhưng đã được băng bó cẩn thận, đứng đó thở hồng hộc, giống như vừa mới tìm thấy Lục Bắc Thần.

Lâm Gia Duyệt.

Thì ra anh ở cùng với cô ta.

Cố Sơ nhanh chóng cụp mắt xuống, hốc mắt lại lập tức ửng đỏ.

Chẳng phải đã nói rõ sẽ không ở bên cạnh cô ta nữa sao? Chẳng phải hai gia đình đã trở mặt rồi sao? Sao anh và cô ta còn đồng thời xuất hiện?

Như có một lưỡi dao đâm thẳng vào tim, đau đớn đã đè lấp cảm giác muốn khóc. Cô cuộn chặt tay thành nắm đấm, ngón tay càng lúc càng lạnh, đâm vào lòng bàn tay đến nhói buốt, chắc là rách da rồi, nếu không cũng chẳng đau rát như vậy. Tại cô ngu ngốc, còn tưởng anh cất công tới bệnh viện này tìm mình, thì ra anh cùng cô ta tới đây băng bó.

Lục Bắc Thần, anh thật bất công. Tim em đau lắm, anh có biết không?

Khi ngước lên, ánh mắt cô lạnh nhạt hơn, cô mấp máy môi: “Đó là nhà của anh, không phải của em, em sẽ không về cùng anh.” Dứt lời, cô quay người định đi.

Cho dù chỉ nhìn anh thêm một cái, nước mắt cô cũng sẽ rơi xuống.

Lục Bắc Thần thấy vậy, đầu mày bất chợt nhíu chặt. Anh bước nhanh tới, giữ cánh tay cô lại, giọng điệu nghiêm nghị: “Em còn định giận đến khi nào?”

Tối qua mặc dù giận nhưng anh không dám rời đi, chỉ sợ cô nghĩ quẩn lại bỏ nhà ra đi, anh chỉ muốn để cô bình tĩnh lại một chút. Ngoại Than Hối xảy ra chuyện, anh thấy lúc đó cô đã không ra ngoài tức là sẽ không đi nữa mới dám rời đi. Nhưng hôm nay, cô không có lấy một cuộc điện thoại, anh bồn chồn không yên mới gọi cho cô, không ai nghe máy.

Suy nghĩ đầu tiên là cô xảy ra chuyện.

Anh lập tức cấp tốc về nhà, chỉ sợ nhìn thấy chuyện không hay xảy ra. Vậy mà cô không có nhà, di động rớt trên mặt bàn. Anh lục tìm di động của cô, có một cuộc gọi của Ngữ Cảnh từ phòng thực nghiệm, hai cuộc là của anh, tìm kiếm lịch sử lâu hơn thì có một số máy lạ. Anh gọi tới, được thông báo là điện thoại của bệnh viện.

Anh biết bệnh viện này, Kiều Trí Viễn thường nằm đây.

Cô tới thăm Kiều Trí Viễn, cũng sẽ gặp Kiều Vân Tiêu. Nói anh không để ý là giả. Ai ngờ khi anh tới bệnh viện lại đúng nhìn thấy cảnh cô và Kiều Vân Tiêu ôm nhau. Giây phút ấy, anh thậm chí muốn giết người!

Nhưng sắc mặt cô nhợt nhạt như thế, gương mặt tiều tụy, con tim anh lại thắt lại đau đớn. Không còn gì quan trọng nữa, anh chỉ cần cô quay về, ở bên cạnh anh, vậy là được rồi. Mặc dù anh đã nhìn thấy cô ở trong lòng Kiều Vân Tiêu mỉm cười, mặc dù anh đã sắp đố kỵ đến phát điên.

Chỉ một đêm không gặp mà sự giày vò này tựa hồ đã mấy năm trời.

Anh biết cô có sự kiêu hãnh của mình, thế nên anh tình nguyện hạ mình, nhưng câu trả lời của cô lại khiến lửa giận trong anh bùng cháy.

Cố Sơ cảm thấy cánh tay bị anh bắt đến đau đớn. Cô nhíu mày, giọng điệu càng lúc càng hờ hững: “Tới khi nào anh chịu buông tay thì thôi. Giáo sư Lục, anh đừng để cô Lâm đứng sau anh đợi quá lâu, tới bám lấy em làm gì?”

Nước mắt xoay tròn trong lòng, ai nói nước mắt nóng hổi đây? Rõ ràng là lạnh ngắt, khiến mạch máu trong người cô cũng ngừng chảy.

Lục Bắc Thần hơi sững người, quay đầu lại mới phát hiện ra Lâm Gia Duyệt đang đứng phía sau. Khi quay trở về, anh nhíu mày: “Em không tin anh?” Đối với Lâm Gia Duyệt, thái độ của anh thế nào cô nên hiểu rõ. Bây giờ ầm ĩ thế này là vì cô chưa từng tin tưởng.

“Anh đáng để em tin sao?” Cả đêm không về, bên cạnh lại có thêm một người phụ nữ, bảo cô phải tin gì đây?

Lâm Gia Duyệt thấy không khí căng thẳng, vội vàng bước tới, kéo tay còn lại của Cố Sơ, gấp gáp nói: “Cô thật sự đừng hiểu lầm, tối qua chúng tôi chỉ…”

“Buông tôi ra.” Trái tim Cố Sơ hoàn toàn lạnh lẽo, khi đánh mắt về phía Lâm Gia Duyệt, cái nhìn của cô buốt giá tới cực điểm. Cô dằn mạnh từng chữ: “Bằng không tôi sẽ không kiềm chế được mà cào nát mặt cô ra đấy!”

Lâm Gia Duyệt sửng sốt, vô thức buông tay. Cô ta chưa từng thấy một Cố Sơ với biểu cảm này, từ trước tới nay chỉ thấy cô hiền dịu.

“Tối qua anh gặp một vụ án, cô ta bị thương ở hiện trường, đơn giản vậy thôi.” Lục Bắc Thần hạ thấp giọng, vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô.

Nghe xong, Lâm Gia Duyệt bỗng nhìn về phía Lục Bắc Thần. Anh là người làm việc trước nay không cần giải thích, vì anh cho rằng khi anh làm việc, những người đã tin anh thì sẽ không quan tâm tới việc có giải thích hay không, người đã cần giải thích tức là nghi ngờ anh, vậy thì hà cớ phải nhiều lời?

Vậy mà bây giờ anh lại sợ Cố Sơ không tin anh?

Đáy lòng Lâm Gia Duyệt dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Cô ta một lòng với anh, nhưng anh mệt mỏi, tiều tụy lại không phải vì cô ta.

Lần giải thích này của Lục Bắc Thần đã tốn hết sức lực nhưng anh quên rằng Cố Sơ là con gái, lại còn là một người con gái đang yêu, lúc này lý trí đã chạy xa tầm với. Hai chữ ‘tối qua’ như càng đổ thêm dầu vào lửa. Đừng nói là vụ án gì gì đó, cho dù trời có sập xuống, điểm mẫn cảm của cô lúc này cũng chỉ nhắm vào việc tối qua người đàn ông của cô đã ở cùng với người phụ nữ khác.

Nhưng Cố Sơ cũng không gào thét điên rồ, mắt cô đã khô khốc. Cô nói: “Em biết, bây giờ có thể buông tay được rồi chứ? Cổ tay em rất đau.” Có vụ án lại không báo cho cô, anh còn coi cô là người thân thiết hay không? Đưa Lâm Gia Duyệt đi thay thuốc ư? Đúng là tốt, vụ án còn chưa kết thúc phải không? Anh lại có thời gian để đi cùng cô ta.

Lục Bắc Thần nghiến răng, cuối cùng vẫn buông tay, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng giận nữa, về với anh.”

“Bây giờ em không về.” Cô cất giọng lạnh lẽo. Cô đã hứa với Tỉnh Tuệ sẽ ở bên bà, hơn nữa bác trai còn chưa tỉnh lại, cô càng không dám rời đi.

Ánh mắt Lục Bắc Thần tối đi: “Vì Kiều Vân Tiêu?”

“Nếu em nói không phải vì anh ấy, anh có tin không?” Cố Sơ nhìn anh chằm chằm, cuối cùng hốc mắt vẫn đỏ: “Em nói em chỉ coi anh ấy là anh trai, anh có tin không?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Rõ ràng bọn họ thích tò mò chuyện một đôi tình nhân cãi vã hơn là yêu thương.

Sắc mặt Lục Bắc Thần càng lúc càng khó coi: “Anh hỏi lại em lần nữa, có về cùng anh hay không?”

“Lục Bắc Thần, thật ra anh chưa từng tin tưởng em. Anh có biết yêu anh áp lực nhường nào hay không? Em lúc nào cũng phải đoán xem anh đang nghĩ cái gì, còn phải tiếp tục ngẩng đầu sải bước, nắm tay anh trước ánh mắt đề phòng của người khác. Trong mắt người ta, em chỉ là kẻ gây họa, sẽ hại chết anh, chỉ là hòn đá gây trở ngại anh tiến lên. Còn anh thì sao? Anh đã cho em thứ gì? Chỗ trang sức châu báu đó ư? Em không cần, đó đều không phải những gì em cần. Giữa chúng ta không có sự tin tưởng. Lục Bắc Thần, một chuyện tình không có tin tưởng sẽ rất mệt mỏi.” Cố Sơ nghẹn ngào, nước mắt lặng lẽ lăn xuống. Cô không gào thét, không cãi vã, nhưng giọng nói tuyệt vọng lại khiến người chết lịm.

Nói xong, cô bèn quay người đi.

Cô biết rõ, anh không tin cô, mà cô từ giây phút nhìn thấy Lâm Gia Duyệt cũng bắt đầu mất niềm tin ở anh, thậm chí nên nói thẳng rằng dù là người phụ nữ nào e rằng cô cũng đầy nghi ngờ, dù là Ngư Khương hay cho dù một người cô không quen biết. Chuyện tình này rất mệt, cô phải dè dặt thận trọng, phải lo được lo mất, nguyên nhân chẳng phải vì không nắm bắt được trái tim anh hay sao? Anh là Lục Bắc Thần, là người đàn ông cao quý, lạnh lùng trong mắt người khác, cô lại còn muốn đoán xem anh đang nghĩ gì? Nực cười.

Cuối cùng cô vẫn rơi nước mắt trước mặt Lâm Gia Duyệt. Phải, trong cuộc chiến vô tội này, Lâm Gia Duyệt đã chiến thắng.

Người đàn ông sau lưng lạnh lùng lên tiếng: “Em muốn chia tay như vậy sao?”

Chia tay!

Như một tia sét một lần nữa đánh vào tai.

Cố Sơ dừng bước, từ từ mở tay ra, khi nhìn xuống lòng bàn tay đã chảy máu, thế mà cô lại chẳng cảm thấy đau đớn nữa. Giống như một con đường không thể quay đầu, cô và anh cứ thế lầm lẫn, sai trái đến bước này, cô còn có thể nói gì đây?

Rất lâu sau, cô lên tiếng: “Phải.”

Tầm mắt cô đã mờ mịt, là máu hay lệ đang che chặt mắt? Cô không quay lại, cũng không dám quay lại, cứ thế rời đi.

Trên hành lang, Lục Bắc Thần đứng đờ ra như một bức tượng.

Giữa anh và cô chưa bao giờ có sự điên cuồng nhưng lại trở thành một cuộc chiến không khói lửa, tổn thương cả hai bên.

Lâm Gia Duyệt tận mắt chứng kiến tất cả. Vì đứng bên cạnh Lục Bắc Thần, nên cô ta càng nhìn rõ nỗi đau và tổn thương nơi đáy mắt anh. Anh là một người kiêu ngạo như thế, lại đứng ở một nơi công cộng hỏi câu “Em muốn chia tay như vậy sao?”. Phải biết rằng trên đời có biết bao nhiêu người con gái muốn có được anh, nhưng anh đã bao giờ đau thương đến vậy?

Cô ta nên vui mừng vì hai người cãi vã, cho dù không thể chia tay thì giữa hai người họ cũng sẽ có khúc mắc. Nhưng không hiểu vì sao Lâm Gia Duyệt không thể vui nổi, đáy lòng cô ta cũng đang nhoi nhói đau, giống như xem một bi thương bi thương, buồn bã, chỉ muốn khóc.

“Bắc Thần, em xin lỗi, em sợ anh có chuyện gì mới đi theo anh tới bệnh viện, em không nghĩ là lại như vậy.” Đây là sự áy náy từ tận đáy lòng cô ta. Nghe Ngữ Cảnh nói anh đã vội vã rời khỏi phòng thực nghiệm, cô ta chỉ sợ xảy ra chuyện gì, bèn lập tức lái xe tìm anh. Vốn dĩ đã sắp tới Tomson Riviera thì bỗng nhìn thấy xe của anh, cô ta bèn bám theo sau, không ngờ rằng anh lại tới bệnh viện.

Lục Bắc Thần không nói một câu, vẫn đứng yên đó.

“À… nếu không em sẽ đi giải thích với Cố Sơ. Thật ra cô ấy đang giận, có thể anh không hiểu lắm, con gái nói gì cũng đều trái lòng cả. Miệng nói chia tay nhưng thực chất không muốn chia tay một chút nào đâu. Anh yên tâm đi, cô ấy sẽ không chia tay với anh đâu.” Lâm Gia Duyệt sốt sắng nói.

Lục Bắc Thần đột ngột quay đầu nhìn cô ta, trong đầu vô thức hiện lên một cảnh tượng trong quá khứ.

“Cô ta đã chia tay với anh rồi, anh còn muốn cô ta quay đầu như một kẻ đáng khinh?”

“Anh yêu cô ấy.”

“Người phụ nữ anh ấy giờ đang nằm trên giường của Kiều Vân Tiêu!”

“Em câm miệng lại cho anh!”

Cảnh ấy xông lên não bộ, ánh mắt anh chớp mắt trở nên lạnh vô cùng. Anh nói từng từ từng chữ: “Lâm Gia Duyệt, tôi không cần cô thương hại tôi.”

Lâm Gia Duyệt rùng mình, thấy nét mặt anh tái mét đến kinh người, ý thức được có thể mình đã nói sai gì đó, vội nói: “Không không không, anh đừng hiểu lầm, em chỉ không muốn nhìn thấy anh và cô ấy cãi nhau mà thôi.”

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, chưa đến lượt người ngoài xen vào.” Lục Bắc Thần lạnh lùng buông một câu ấy, rồi quay người bỏ đi…

Bình luận

Truyện đang đọc