BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Một giây trước còn giằng co, một giây sau đã lặng ngắt. Khi Lục Bắc Thần lao vào, mọi thứ như đóng băng, giống như một khung cảnh mất đi toàn bộ âm thanh. Cố Sơ dùng người chắn trước mặt Lăng Song, cả hai cùng ngã rạp ra đất. Lục Bắc Thâm giơ súng, còn viên đạn xuyên thẳng qua mi tâm của Quỷ Mã, không hề lệch một phân.

Đúng, chỉ còn dòng máu đỏ là chảy xuống, từ miệng vết thương của Quỷ Mã ròng ròng chảy. Hắn chết cực kỳ sạch sẽ. Cảnh này đã lọt vào mắt Lục Bắc Thần. Hóa ra người em trai anh vẫn luôn cho là yếu ớt lại là một cao thủ bắn súng ẩn mình, khả năng nhắm bắn chuẩn xác tới độ anh cũng không theo kịp.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến tất cả mọi người có mặt đều thảng thốt. Mấy tay súng hoàn hồn lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là ngập ngừng, ngay sau đó có hai người phản ứng lại, đang định giơ súng lên lại thấy Lục Bắc Thâm bắn thêm vài phát nữa. Mấy phát súng ấy không lấy mạng bọn họ, chỉ làm bị thương bàn tay cầm súng của họ, mỗi một viên đạn trúng vào một cổ tay, trong đó bao gồm cả hai tay súng theo Lục Bắc Thần xông vào đã giữ chặt anh.

“Cút! Cút hết!” Lục Bắc Thâm như đã mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt chỉ còn cuồng điên, như một dã thú hút máu, toàn thân toát ra một sự nguy hiểm.

Thuộc hạ thấy tình thế nguy cấp, lần lượt tháo chạy.

“Cố Sơ...” Lục Bắc Thần thấy Cố Sơ ngã xuống đất, vừa sốt ruột vừa phẫn nộ. Anh đang định lao lên thì đã bị Lục Bắc Thâm giương súng ngắm bắn.

“Đứng yên!”

Lục Bắc Thần nhìn Lục Bắc Thâm với vẻ khó tin, nghiến răng: “Em có biết mình đang làm gì không?“.

“Tôi không biết, tôi chỉ biết tôi đã bị các người dồn ép đến phát điên rồi!” Lục Bắc Thâm đỏ mắt, nhìn Lục Bắc Thần như sói.

Bên kia, Lăng Song và Cố Sơ đã đứng dậy. Đúng vào lúc nãy khi Lục Bắc Thâm nổ súng, Cố Sơ đã vô thức dùng người chắn cho Lăng Song. Cô không thể tiếp tục giả vờ ngất nữa, vì cô thật sự nghĩ rằng Lục Bắc Thâm bị Quỷ Mã kích động sẽ giết Lăng Song. Còn Lăng Song có lẽ cũng không ngờ Bắc Thâm lại giết Quỷ Mã, cả người vẫn còn đờ đẫn.

“Bắc Thần!” Cố Sơ hét về phía anh. Cô không muốn anh tới. Nhưng thấy anh tới rồi, nước mắt bỗng chốc tuôn trào, rồi cô lại giãy giụa cổ tay, chợt phát hiện sợi dây thừng quấn lấy tay mình không còn chặt như trước nữa, có thể ban nãy khi đẩy Lăng Song xuống đã khiến nó lỏng ra.

Lục Bắc Thần nhìn qua. Mặc dù trong này hơi tối, nhưng có thể nhận ra Cố Sơ có lẽ không bị thương, chỉ bị người ta trói tay lại. Trái tim anh nhói đau. Gấp, không tác dụng, giận, càng vô ích. Anh nhận ra được sự điên dại trong mắt Bắc Thâm, đó là sự mất lý trí bị dồn ép trong suốt một thời gian dài. Lúc này, Bắc Thâm là em trai anh, nhưng đồng thời lại là kẻ địch lúc nào cũng có thể uy hiếp tới tính mạng vợ anh. Anh không thể hành động khinh suất. Dù đối phương là ai, theo kinh nghiệm nhiều năm của anh, một khi con người ta đã bị dồn ép tới mức nổ súng bắn người thì lý trí của người đó đã không thể kiểm soát được nữa.

Cố Sơ nhìn ra vẻ hoang mang và lo lắng của anh, bèn lắc đầu với anh, tỏ ý mình không sao. Bây giờ trong cô giận dữ đã át đi sợ hãi, đồng thời, cô nhân cơ hội tháo dây ra.

Lăng Song phản ứng lại. Mặc dù Quỷ Mã đáng ghét, nhưng việc một người sống sờ sờ chết ngay trước mặt mình, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận. Cô ấy sợ hãi đến tái mét mặt mày, run rẩy lên tiếng: “Bắc Thâm, anh tỉnh lại đi. Đó là anh trai anh, anh không thể làm vậy...“.

“Im miệng!” Lục Bắc Thâm đã hoàn toàn vượt mọi ranh giới.

“Bắc Thâm.” Lục Bắc Thần đau lòng, đồng thời cũng ép bản thân phải bình tĩnh, “Vu Mã Kính chết không oan, hắn đã không còn tính người nữa. Em không ra tay với Lăng Song, chứng tỏ em vẫn còn lương tri. Em nghe lời anh, bỏ súng xuống, thả họ đi, em vẫn còn đường quay đầu mà“.

Chloe đã mở cho anh một cửa thì chuyện giữa Vu Mã Kính và Lục Bắc Thâm không khó điều tra nữa, nhất là Vu Mã Kính. Thì ra việc em gái hắn mất tích do một tay hắn dàn dựng, chỉ đơn giản vì em gái hắn bắt gặp hắn móc nối với tổ chức buôn ma túy. Hắn đã lừa em gái tới Cống Tốt, còn thường xuyên dùng thuốc khống chế thần kinh em gái.

Còn vương quốc ma túy mà Vu Mã Kính và Lục Bắc Thâm gây dựng nên, sở dĩ có thể thuận lợi nguyên nhân là vì trong ma túy còn trộn lẫn loại cỏ Thiên Hồn thần bí, sự mê hoặc của anh túc kết hợp với dược tính của cỏ Thiên Hồn, trở thành một loại ma túy đá, còn là một loại ma túy khiến người ta không thể cai được. Đây là lý do tiền tài của họ càng lúc càng nhiều.

“Quay đầu?” Lục Bắc Thâm như vừa nghe một câu chuyện cười, nhìn Lục Bắc Thần như phát điên, “Tôi đã đi tới bước này rồi, anh bảo tôi quay đầu thế nào? À, suýt nữa thì quên mất, tôi rơi vào bước đường hôm nay cũng nhờ công anh trai cả.” Dứt lời, Lục Bắc Thâm giơ tay lên, nhắm chuẩn xác vào đầu Bắc Thần, nghiến răng: “Cái gia đình họ Lục ấy rốt cuộc đã cho anh bao nhiêu lợi ích? Anh thà phản bội tôi cũng quyết phải giúp họ trở mình? Nếu không phải tại anh đứng giữa giở trò, người ngồi trên ghế chủ tịch hôm nay là tôi!“.

“Không sai, anh không những bảo Đông Thâm làm loạn kế hoạch nuốt công ty của em, thậm chí còn phá hủy tập đoàn ma túy em gây dựng bao năm.” Lục Bắc Thần nói từng chữ, “Đừng quên, em cũng mang họ Lục!“.

“Các người có coi tôi là người họ Lục không?” Lục Bắc Thâm căm phẫn: “Nhất là anh, anh có từng coi tôi là em ruột chưa?“.

“Nếu chưa từng, vì sao anh phải làm vậy? Bắc Thâm, anh không thể nhìn em sai càng thêm sai nữa!”

“Anh nói nghe hay thật đấy, anh vì tôi? Chẳng qua anh vì địa vị và danh tiếng của mình ở nhà họ Lục mà thôi. Anh là đứa con ngoan của ông già. Ông ta nói gì anh cũng tin.” Lục Bắc Thâm cười ghê rợn, nhưng nước mắt bỗng trào ra, “Anh bảo tôi sai ư? Tôi nói cho anh biết, tôi không sai, các người mới sai!“.

“Bắc Thâm...”

“Phí lời ít thôi, nếu anh thật sự coi tôi là em trai, anh hãy giao Giang Nguyên và bằng chứng ra đây.” Lục Bắc Thâm giận dữ ngắt lời anh, “Tôi biết Giang Nguyên vốn chưa chết, nếu không các người đã chẳng điều tra ra nhiều chuyện như vậy“.

Mắt Lục Bắc Thần khô khốc, anh cố nén nỗi đau, nói: “Em tưởng giết Giang Nguyên đi thì có tác dụng gì? Có được chứng cứ thì sao? Tập đoàn của em đã sụp đổ rồi, em hãy tỉnh lại đi!“.

“Tôi chỉ cần Giang Nguyên và chứng cứ. Nếu không, người phụ nữ và đứa con của anh đều phải chết! Lục Bắc Thần, anh tự chọn đi, cần cái anh gọi là chính nghĩa hay cần gia đình được đoàn tụ.”

Lăng Song bật khóc: “Bắc Thâm... Anh điên rồi...“.

Lục Bắc Thần nhìn Lục Bắc Thâm không chớp mắt. Ở trong lòng anh, Bắc Thâm vẫn là cậu em trai từ nhỏ đã thích bám lấy anh. Nó không thích tranh giành gì cả, là cậu em biết nhường nhịn nhất. Nhưng bây giờ, nó còn là Bắc Thâm của anh không? Còn là đứa em khiến anh lo lắng không?

Rất lâu sau, anh lên tiếng: “Anh sẽ không trả lại Giang Nguyên và bằng chứng cho em. Nhưng Bắc Thâm, em đi đi“.

“Bắc Thần!” Cố Sơ sửng sốt. Không, không thể thả anh ta đi, tạm thời chưa nói tới việc anh ta đã hại bao nhiêu mạng người, chỉ nói riêng chuyện của Cố Tư, cô đã không thể tha thứ cho anh ta.

Lục Bắc Thần mặc kệ, vẫn nhịn Bắc Thâm, cổ họng như tắc nghẹn: “Em đi đi, mang theo số tiền anh đưa cho em, cả Lăng Song nữa, đi càng xa càng tốt“.

Nó là đứa em trai duy nhất của anh, khi mẹ qua đời đã nói với anh, dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho em trai. Đây là di nguyện của mẹ, càng là tâm nguyện của anh bao năm qua. Anh biết người làm anh trai này chưa tròn trách nhiệm. Bắc Thâm đi tới bước đường ngày hôm nay có liên quan trực tiếp tới anh, tại anh không quan tâm tới nó.

Lục Bắc Thâm không ngờ anh lại nói vậy, nhất thời ngẩn người, sau đó chất vấn: “Anh thả tôi đi?“.

“Giang Nguyên không có chứng cứ trực tiếp của em, mà những chứng cứ trong tay em cũng chưa giao cho La Trì. Em đi đi, hy vọng em có thể làm lại từ đầu. Nhưng nếu để anh biết em lại sai đường lạc lối, anh chắc chắn sẽ khai báo toàn bộ bằng chứng ngày hôm nay. Trừ phi, em giết anh ngay bây giờ.” Lục Bắc Thần cuộn chặt tay lại.

Anh phải bảo vệ Bắc Thâm, bảo vệ đứa em duy nhất của mình, cho dù phải phụ bao nhiêu linh hồn cũng không tiếc.

“Bắc Thâm...” Lăng Song nhìn thấy hy vọng, nức nở nói: “Chúng ta đi thôi. Chúng ta đi ngay bây giờ được không? Đừng tiếp tục nữa, chúng ta rời khỏi đây thôi“.

Lục Bắc Thâm vẫn đang nhìn Lục Bắc Thần với vẻ hồ nghi, bàn tay cầm súng chưa hề buông xuống. Bên kia, Cố Sơ nhìn Lục Bắc Thâm chằm chằm, chỉ sợ anh ta sẽ nổ súng.

“Hôm nay em hẹn anh tới đây, chẳng phải đang đánh cược sự không nhẫn tâm của anh ư?” Lục Bắc Thần nhìn vào mắt nó. Rõ ràng mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi, đôi mắt đầy những tia máu, nhưng vụ án khiến anh thức trắng đêm cũng không quan trọng bằng đứa em trai đứng sau sai khiến của anh, “Anh là anh trai em, dù thế nào anh cũng không thể giương mắt nhìn em đi vào chỗ chết“.

Câu nói cuối cùng như một tảng đá buông xuống, có lẽ chính vì vậy mới khiến Lục Bắc Thâm hồ nghi. Anh ta từ từ buông súng xuống, nhìn Lăng Song rồi lại nhìn Lục Bắc Thần, ánh mắt phức tạp. Lăng Song mừng rỡ, đang định đứng dậy, nhưng đúng lúc này bên ngoài bỗng có ánh sáng đèn xe cảnh sát rọi vào, ngay sau đó là tiếng bánh xe lăn qua vũng nước, rồi một loạt những tia sáng rọi vào, vây kín căn nhà. Tiếng La Trì vang như sấm dậy: “Những người bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây!” Đồng thời còn có vô số tiếng bước chân rầm rậm chạy vào.

“Anh gạt tôi?!” Lục Bắc Thâm bỗng chốc bị tổn thương, giơ tay nhắm về phía Lục Bắc Thần.

Một giây sau, Cố Sơ bỗng gào lên: “Tôi phải giết anh!“. Chẳng biết cô đã thoát khỏi dây trói từ lúc nào, vớ lấy khẩu súng của Quỷ Mã rơi xuống từ trước, lên cò, hướng về phía Lục Bắc Thâm.

Lục Bắc Thần bổ nhào về phía Lục Bắc Thâm, cùng với tiếng thét của Lăng Song, tiếng súng vang lên. Lục Bắc Thần kêu “hự” một tiếng, viên đạn đã bắn trúng vào vai anh.

Có lẽ tiếng động bên trong đã làm kinh động La Trì. Anh ấy lập tức lao vào, phía sau là vô số cảnh sát, chĩa súng về phía Lục Bắc Thâm.

“Bắc Thần...” Cố Sơ đang gấp, hoàn toàn không ngờ Lục Bắc Thần lại lao tới chắn đường đạn. Thấy anh bị thương, cô gào khóc: “Anh điên rồi sao?“.

Lục Bắc Thần vẫn chắn trước mặt Lục Bắc Thâm. Anh đưa mắt nhìn Cố Sơ rồi lại nhìn về phía La Trì vừa lao vào, nói như để Cố Sơ nghe nhưng phần nhiều là để La Trì nghe: “Nó là em trai anh. Sai lầm của nó hãy để anh gánh“.

~

Bình luận

Truyện đang đọc