BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Bắc Kinh.

Hứa Đồng không đi làm.

Mới sáng sớm đầu óc cô đã váng vất, nặng nề. Cả tối ác mộng bám riết, một lát là hình Thẩm Cường trên bức ảnh hai mắt chảy đầy máu, lát sau lại là cảnh bà lão ngồi trên chiếc ghế mây với đôi giày vải thêu hoa đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt âm u, một lát nữa thì tới tòa nhà cũ nát đó bị mất hết ánh điện, cô đứng bên trong, không ngừng chạy xuống dưới nhưng chạy kiểu gì cũng không thể thoát ra ngoài được.

Cô không ngừng gào thét nhưng không thể kêu lên thành tiếng.

Khi có thể bật ra thành tiếng cũng là lúc cô choàng tỉnh giấc.

Cô cảm cúm, đầu đau, cổ họng cũng đau.

Từ sau khi rối gỗ đèn xanh xuất hiện, tinh thần của cô luôn rơi vào trạng thái căng thẳng, tối nào cũng rất khó chợp mắt, cho dù có ngủ được thì cũng gặp ác mộng liên miên. Tới tận hôm qua, giây phút Thịnh Thiên Vỹ xuất hiện, sợi dây thần kinh đó của cô cuối cùng mới đứt rời.

Bị bệnh há chẳng phải là một cách để loại trừ chất độc khỏi cơ thể?

Cô xin nghỉ ốm.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động xin nghỉ từ khi làm việc tới giờ, trước đây dù có bị ốm vẫn cắn rắng gắng gượng.

Vì chỉ có một mình, cho dù nghỉ ốm ở nhà cũng cô quạnh.

Nhưng hôm nay cô bỗng nhiên cảm thấy thế sự vô thường. Giống như cô đây, tự nhận rằng mình không có tâm địa xấu xa, cũng chưa từng làm chuyện gì ác độc, sao vô duyên vô cớ lại gặp cảnh ngộ này? Thế nên chẳng hiểu sao cô bỗng thấy uể oải, mỏi mệt.

Chưa tới trưa, Thịnh Thiên Vỹ đã tới.

Anh xách một số món ăn ngon, sau khi vào nhà, việc đầu tiên chính là rót cho cô một ly nước ấm rồi bảo cô uống một số loại thuốc cảm.

Hứa Đồng cầm cốc nước nóng hổi, đứng tựa ở cửa nhà bếp, nhìn Thịnh Thiên Vỹ bỏ bát đĩa ra, bày thức ăn một cách vụng về, lóng ngóng. Cô khẽ thở dài rồi nói: “Thôi, để tôi làm cho.”

Cô vừa định tiến lên thì Thịnh Thiên Vỹ lập tức giơ tay ngăn cản: “Đứng yên, không được động đậy.”

Hứa Đồng đành phải làm kẻ nhàn rỗi tại chỗ.

Trong bếp, Thịnh Thiên Vỹ bận rộn sôi sục. Mấy món anh gọi rất thích hợp cho cô ăn khi đang ốm. Chỉ là có thể nhận ra một người từ lâu đã quá quen với phong ba bão táp chốn thương trường như anh, vào bếp cũng gia nhập binh đoàn ‘kém tắm’. Nhìn bóng anh tất bật, Hứa Đồng bỗng có chút nghĩ suy.

Hôm qua, anh xuất hiện trong nhà Thẩm Cường, sau khi nhìn cô thì trước tiên là bàng hoàng, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, không hề giận dữ như cô tưởng tượng, chỉ kéo tay cô, lần lượt đặt từng cây đèn xanh vào trong tủ, thở dài rồi nói một tiếng: “Đi thôi.”

Đối với việc cô xông vào đó, anh phần nhiều cảm thấy khó xử hơn.

Cô lái xe, đi theo phía sau anh, hai xe cứ thế trở về thành phố. Sau khi tới công ty, Thịnh Thiên Vỹ phải họp, thấy Hứa Đồng ngập ngừng anh bèn nói: “Hứa Đồng, tôi sẽ cho em một lời giải thích.”

Anh biết cô muốn hỏi gì, cũng biết có một số chuyện không thể tiếp tục giấu giếm.

Sáng nay Hứa Đồng gọi một cuộc điện thoại tới công ty xin nghỉ ốm nhưng tận đáy lòng vẫn có dự cảm Thịnh Thiên Vỹ sẽ tới. Quả nhiên, anh tới thật, không những đến mà còn mang theo cả thức ăn và thuốc cảm.

Cơn cảm cúm ảnh hưởng tới dạ dày, Hứa Đồng ăn không nhiều, cả người cứ mệt mỏi. Thịnh Thiên Vỹ múc cho cô bát cháo, cô uống được hai ngụm rồi đặt thìa xuống.

“Phải ăn nhiều vào một chút thì bệnh mới mau khỏe.” Thịnh Thiên Vỹ cầm lấy cái bát, nửa đùa nửa thật: “Còn không ăn là tôi đút cho em đấy.”

Hứa Đồng đương nhiên sẽ không để cho anh làm vậy, cũng biết với tính khí của anh, anh sẽ làm thật. Cô đành đón lấy, uống từng chút từng chút cho tới khi hết bát cháo. Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô không rời mắt, lát sau nói một câu: “Em ốm đau thế này mà sao không thấy bạn trai em?”

Câu nói của anh khiến Hứa Đồng sững người.

Thấy anh nhìn mình như cười như không, cô mới chợt hiểu ra. Trước đây đúng là cô từng tùy tiện nói mình đã có bạn trai, nhưng lâu lắm rồi cô cũng quên bẵng.

“Thế tức là chuyện nói có bạn trai là là lừa gạt.” Thịnh Thiên Vỹ rút ra kết luận.

Hứa Đồng không muốn bám lấy vấn đề này. Cô cầm một mảnh khăn giấy lên lau miệng, chuyển đề tài: “Chính anh đã nói, anh sẽ cho tôi một lời giải thích.” Nói xong câu này, cô lại cảm thấy hai chủ đề chuyển đổi qua lại có phần kỳ quặc, vội vàng bổ sung một câu: “Chuyện về khu nhà cũ đó.”

Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Hứa Đồng, thật ra em nên nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Sự tình còn chưa được giải quyết, tôi mãi mãi không thể yên ổn nghỉ ngơi.” Cô nói thẳng.

Thịnh Thiên Vỹ trầm tư suy nghĩ.

“Nếu hôm nay anh không nói, tôi sẽ nghỉ việc.” Hứa Đồng cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ nôn nóng vì một chuyện gì đến vậy.

“Đừng, đừng, đừng.” Thịnh Thiên Vỹ ngước nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Được, tôi nói cho em biết.”

Ánh nắng buổi đầu thu hắt lên gờ cửa sổ, rải vào trong phòng.

Trong phòng khách, Hứa Đồng cuộn người ngồi trên sofa, chẳng biết vì ốm hay vì nắng. Sắc mặt cô nhợt nhạt, cánh môi cũng tái đi, trên gương mặt đã bớt đi nhiều cái lạnh lùng và bình thản trong công việc, vì ốm yếu mà bỗng có chút gì yếu đuối của một cô gái bé nhỏ. Thịnh Thiên Vỹ ngồi đối diện cô, cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ dài, tóc để xõa tung, trong lòng là chiếc gối ôm màu café đậm.

Nhà cô thiếu hụt rất nhiều sắc màu của con gái, như màu hồng hay màu đỏ. Vốn dĩ là một cô gái chín chắn, bình tĩnh, lý trí, không ngờ tận trong cốt tủy vẫn còn nét yếu đuối khiến anh xót xa.

Dưới thứ ánh sáng tĩnh mịch như lúc này, Thịnh Thiên Vỹ từ từ kể câu chuyện cô quan tâm nhất.

“Chưa từng nhắc đến chuyện này với em hơn cả là vì lo em suy nghĩ quá nhiều.” Anh nói: “Thật ra mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ muốn em ở lại. Tôi lo có những chuyện nói ra sẽ khiến em hoảng sợ rồi bỏ đi.”

“Liên quan tới các trợ lý của anh?” Hứa Đồng hỏi.

Thịnh Thiên Vỹ biết cô trước nay vẫn rất thông minh, cũng định nói hết những gì mình biết. Anh gật đầu, cả người dựa vào sofa. Anh sờ soạng bao thuốc lá, rút ra được một nửa lại ngừng, cuối cùng nhét trở lại bao thuốc. Hứa Đồng thấy vậy bèn nói: “Không sao đâu, tôi không ngại.”

Thịnh Thiên Vỹ lắc đầu, uống một ngụm nước rồi nói: “Nếu em đã tìm được tòa nhà ấy, chắc đã biết cậu ta tên là gì rồi chứ?”

“Nghe hàng xóm nói, anh ta tên Thẩm Cường.”

Thịnh Thiên Vỹ biết kiểu gì cô cũng đã điều tra ra được chuyện gì đó, bèn gật đầu: “Đúng vậy. Cậu ta tên Thẩm Cường, là bạn trai của Mi Thủ.”

“Mi Thủ?” Hứa Đồng sững người.

“Trợ lý… thứ hai của tôi.” Thịnh Thiên Vỹ chậm rãi nói.

Hứa Đồng thảng thốt, bỗng có một tia sáng lập tức lóe lên trong đầu.

Phải rồi, chính là Mi Thủ!

Người con gái trong bức ảnh có những cử chỉ thân mật với Thẩm Cường. Cô cứ cảm thấy trông quen quen, vì lúc trước từng điều tra về ba người trợ lý của Thịnh Thiên Vỹ, có nhìn thấy ảnh của Mi Thủ. Khi ấy chỉ là ảnh hồ sơ thôi, ít nhiều có sự sai khác với ảnh ngày thường, nên nhất thời cô chưa kịp nhận ra.

Nhưng cô không nói gì nhiều, chỉ chọn cách lắng nghe.

Thịnh Thiên Vỹ từ từ kể cho cô nghe mọi chuyện trước sau.

Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước. Khi đó Mi Thủ vào công ty, Thịnh Thiên Vỹ còn chưa ngồi vào vị trí chủ tịch. Lúc đó bố của Thịnh Thiên Vỹ qua đời, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn Viễn Thăng đều do mẹ của Thịnh Thiên Vỹ là Tưởng Lăng giải quyết. Tưởng Lăng cũng là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, sau khi gả về nhà họ Thịnh thì một lòng chăm chồng dạy con, không còn quan tâm tới công việc nội bộ công ty nữa, cho tới khi đầu rồng của công ty bị bệnh qua đời, bà mới xuất hiện tự mình đảm đương. Tất cả mọi người đều không coi trọng một người phụ nữ cai quản giang sơn nhà họ Thịnh nhưng bà vẫn kiên quyết chống đỡ mọi thứ, tới tận ngày Thịnh Thiên Vỹ có đủ năng lực để gánh vác trọng trách, bà mới lùi về hội đồng quản trị.

Khi Mi Thủ làm trợ lý cho anh, cô ấy vẫn chỉ là trợ lý tổng giám đốc, nhưng chức vụ cũng đã được coi là cao rồi, cộng thêm tuổi trẻ, diện mạo cùng khả năng, không ít người theo đuổi cô ấy.

“Cho đến một ngày kia, cô ấy nộp đơn xin việc cho tôi.” Thịnh Thiên Vỹ hồi tưởng lại: “Nói rằng cô ấy sắp kết hôn.”

“Với Thẩm Cường ư?” Hứa Đồng hỏi.

“Không.” Thịnh Thiên Vỹ phủ nhận: “Khi đó tôi biết cô ấy có một người bạn trai rất tốt, tên Thẩm Cường, thường xuyên tới đón cô ấy tan ca, cũng từng gặp tôi mấy lần. Ấn tượng của tôi về Thẩm Cường khá tốt, lịch sự lễ phép, có giáo dục, có nội hàm, quan trọng nhất tôi có thể cảm nhận được cậu ta thực lòng đối tốt với Mi Thủ. Nhưng người Mi Thủ định lấy lại không phải cậu ta, lúc đó sau khi biết tin tôi cũng rất sửng sốt.”

Hứa Đồng khẽ thở dài, thế sự khó lường, chẳng có chuyện gì hay người nào vĩnh viễn không thay đổi cả.

“Chuyện này cũng trách tôi. Lúc đó mẹ có ý muốn tôi tiếp quản công ty, thế nên ngày ngày mở mắt ra đã có vô số những bữa tiệc thương mại phải tham dự. Mi Thủ là trợ lý của tôi, đương nhiên không thoát được. Tôi rất ghét mấy thứ đó lại không thể tự quyết định, nhưng Mi Thủ thì khác, cô ấy còn trẻ, đối với thứ gì cũng rất tò mò. Khoảng thời gian ở bên cạnh tôi, hệt như mở ra cho cô ấy một chiếc kính vạn hoa. Thế là cô ấy kết giao với không ít những nhân vật tên tuổi, nho nhã, vì thế mà cũng thay lòng.”

“Sau đó thì lấy chồng ư?” Hứa Đồng hỏi.

“Không, cô ấy mất tích.” Thịnh Thiên Vỹ trông có vẻ mệt mỏi: “Ngay hôm sau khi nộp đơn xin việc, cô ấy đã biến mất. Bao nhiêu năm nay, tôi vẫn chưa tìm được tung tích của cô ấy.”

Hứa Đồng ngẩn người, vô thức nhớ tới mấy lời gièm pha của các nhân viên kỳ cựu trong công ty. Mất tích? Quả nhiên là mất tích.

“Thẩm Cường không thể chấp nhận sự thật này, có một khoảng thời gian luôn tới quấy rầy tôi, thậm chí không cho là Mi Thủ mất tích mà bị tôi giết hại. Sau đó, vì có vệ sỹ nên cậu ta không thể lại gần tôi được nữa, vì thế mà ra tay với người trợ lý thứ hai của tôi.”

Hứa Đồng buột miệng: “Tiffany?”

“Đúng vậy.” Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô cười khổ: “Xem ra, em hoàn toàn không thật lòng tin tưởng tôi.”

Hứa Đồng biết anh đang ám chỉ việc cô ngầm điều tra ba người trợ lý, vì thế mà nghi ngờ anh, nên cô cũng công khai thừa nhận: “Ba người trợ lý của anh đều nghỉ việc một cách kỳ bí, nói là kết hôn vậy mà không có một chút tin tức nào, dĩ nhiên người đầu tiên tôi nghi ngờ phải là anh rồi.”

“Người đầu tiên quả thực là lấy chồng, di cư ra nước ngoài, phía nhà ngoại cũng kín tiếng nên không có thông tin cũng là chuyện bình thường. Nhưng suy nghĩ của Thẩm Cường cũng giống em, cho rằng tôi mới hung thủ thật sự, thế nên sau khi không tìm ra được tin tức của Mi Thủ, cậu ta đã rắp tâm chuyển hướng sang Tiffany. Sau khi Tiffany hết thời gian thử việc, cô ấy lập tức bị Thẩm Cường dọa dẫm. Cậu ta gửi đèn xanh cho Tiffany, hơn nữa còn viết rất nhiều câu quái dị, để cô ấy nghi ngờ là ma quỷ gây ra chuyện này. Tiffany còn trẻ, sao có thể chịu được cứ bị dọa như vậy, kết quả bị đưa thẳng vào bệnh viện tâm thần. Cô ấy phát điên, bị Thẩm Cường dọa đến phát điên.”

Bình luận

Truyện đang đọc