BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Mùi gừng làm ấm cả gian phòng, mặc dù Cố Sơ vô cùng bài xích thứ mùi này nhưng chẳng biết nó đã thông qua hô hấp thấm vào ruột gan tự lúc nào, khiến xung quanh cũng trở nên ấm nóng. Nghe xong, nụ cười bên khóe môi Tiêu Tiếu Tiếu tắt lịm, cậu ấy cụp mắt xuống, không nói gì. Cố Sơ khẽ thở dài, nói: “Thật ra dù là Cố Khải Mân hay Kiều Vân Tiêu cũng đều là việc của cậu, về lý mà nói tớ không nên nhiều chuyện. Nhưng là bạn bè, tớ vẫn muốn nhắc cậu một câu, tuyệt đối đừng làm chuyện khiến bản thân mình hối hận.”

Gương mặt Tiêu Tiếu Tiếu bao trùm chút mây mù nhưng không hề bực bội, giống cô đơn nhiều hơn, còn có phần khó xử. Một lúc lâu sau, cậu ấy ngước mắt lên, nhẹ nhàng thúc giục: “Cậu mau uống đi, không nguội mất.”

“Tiếu Tiếu.” Cố Sơ sợ nhất là cậu ấy có chuyện gì cứ giấu kín trong lòng, cô bèn kéo tay cậu ấy lại: “Tớ chỉ bị bệnh nhẹ thôi, cậu thì sao?” Cô khẽ chỉ tay vào trái tim cậu ấy: “Là tâm bệnh.”

Tiêu Tiếu Tiếu sững người.

“Tâm bệnh cũng cần bác sỹ, thật ra cậu cũng hiểu, liều thuốc chữa được tâm bệnh cho cậu không phải Cố Khải Mân mà là Kiều Vân Tiêu.” Cố Sơ nói vào trọng điểm.

“Tớ lấy Cố Khải Mân có gì không tốt?” Tiêu Tiếu Tiếu rốt cuộc vẫn nhìn thẳng vào vấn đề.

Cậu ấy đáp lời thì mọi việc dễ giải quyết, chứng tỏ cậu ấy còn muốn nói về việc này.

“Cậu có yêu anh ta không?” Cố Sơ hỏi.

Tiêu Tiếu Tiếu trầm mặc giây lát, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ đối diện với vườn hoa, trong vườn có một cây lê, khi hoa lê nở mùa xuân ấm áp ngập tràn cả khu vườn. Bây giờ hoa lê gần như đã rụng hết, có chú chim đậu trên cành cây, vỗ cánh, kêu không ngừng, chẳng mấy chốc lại có một chú chim khác cùng đậu, hai chú chim ồn ào một lúc rồi cùng bay đi. Nhìn thấy cảnh ấy, chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt Tiêu Tiếu Tiếu cũng tắt lịm, một sự cô quạnh vô cớ ngập đầy. Cậu ấy nói: “Chẳng phải tình cảm có thể bồi đắp sao?”

“Tình cảm có thể bồi đắp nhưng tình yêu thì không thể.” Cố Sơ ủ ấm bằng nước gừng, ngón tay nóng rực lên. Cô nói khẽ: “Cậu làm chung với Cố Khải Mân không phải ngày một ngày hai, nếu có thể bồi đắp, bây giờ cậu còn cảm xúc này ư?”

Tiêu Tiếu Tiếu cười khổ: “Cứ cho là tớ yêu Kiều Vân Tiêu thì đã sao? Không sai, hôm nay anh ấy cũng tới rồi, nhưng có ích gì không?”

“Nếu anh ấy không quan tâm tới cậu, sao lại tới tận bệnh viện tìm cậu vào ngày đông rét mướt thế này?”

Tiêu Tiếu Tiếu ngẩng lên nhìn cô: “Lúc ở vườn hoa tớ đã hỏi anh ấy: Anh có thể lấy em không? Phản ứng của anh ấy thì sao?” Cậu ấy dựa vào ghế, hai tay đút túi: “Cậu có biết tớ mong chờ phản ứng của anh ấy dường nào, cho dù anh ấy nói với tớ một câu thôi: Tiêu Tiếu Tiếu, chúng ta không thể đến với nhau. Kể cả anh ấy nói câu ấy tớ cũng cam lòng. Nhưng anh ấy lại không nói gì cả, cứ đứng sững đó. Tớ biết, anh ấy hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện lấy tớ bởi vì anh ấy vốn không yêu tớ.”

“Nhưng tớ cảm thấy trong lòng anh ấy có cậu.” Thì ra khi đó Tiêu Tiếu Tiếu nói câu này, Cố Sơ hiểu ra rồi. Nhớ lại biểu cảm của Kiều Vân Tiêu lúc ấy, đúng là anh ấy có sững sờ nhưng cô nhìn rõ anh ấy không hề tỏ ra chán ghét, sốt ruột, anh ấy chỉ ngạc nhiên thôi. Tâm tư của biểu cảm này không khó đoán, chắc chắn anh ấy không ngờ Tiếu Tiếu lại đột ngột hỏi câu ấy.

Tiêu Tiếu Tiếu nghe Cố Sơ nói vậy xong thì lắc đầu cười khổ: “Tiểu Sơ, lẽ nào cậu không rõ trong lòng Kiều Vân Tiêu có ai hay sao? Anh ấy…” Lời nói được một nửa thì ngưng lại rồi bị ép phải nuốt xuống.

Cô bất chợt nhớ lại lần uống rượu trong quán bar trước đây, cô hỏi Kiều Vân Tiêu: Thực ra anh không có bạn gái cũ phải không? Người anh vẫn yêu chính là Tiểu Sơ.

Kiều Vân Tiêu uống một chút rượu, lý trí có phần buông lỏng. Trong ánh rượu, anh cười miễn cưỡng, nói: Cả thế giới đều biết anh yêu cô ấy, chỉ có cô ấy là không biết.

Lúc đó, cô đã nghĩ trong lòng rằng: Cả thế giới cũng biết em yêu anh, chỉ có anh không biết…

Cuối cùng Kiều Vân Tiêu bảo cô: Đừng nói với Tiểu Sơ.

Vì sao vậy? Cô không hiểu.

Anh chạm môi vào ly rượu, cười khẽ: Anh không muốn để cô ấy biết, năm xưa vì yêu cô ấy anh mới sinh lòng ích kỷ. Mặc dù anh rất ghét tên Lục Bắc Thâm đó nhưng không thể không thừa nhận, vì cậu ta, tình yêu của anh trở nên không còn đường hoàng. Nếu cô ấy coi anh là anh trai, vậy thì anh sẽ làm anh trai của cô ấy cả đời.

Lúc đó khi nghe những lời này, trái tim của cô đau đớn, tình yêu của cô há chẳng phải cũng không thể đường hoàng?



Cố Sơ thấy cậu ấy chỉ nói nửa chừng, còn hiểu nhầm là tâm trạng xúc động, bèn thở dài: “Cho dù trong lòng Kiều Vân Tiêu có người khác, đó cũng đã là quá khứ rồi. Anh ấy không thể cứ ôm quá khứ sống cả đời được.”

“Tiểu Sơ, cậu không hiểu đâu, vấn đề cốt yếu là anh ấy không yêu tớ.”

“Tớ lại cho rằng anh ấy không hiểu bản thân mình.” Cố Sơ nhấp từng chút, từng chút nước gừng, vị cay nồng nổ tung trong miệng rồi lại nhanh chóng bị cái ngọt của đường đỏ che lấp. Giống như cuộc đời này, trải qua muôn vàn cái hố trắc trở đắng cay, rồi sẽ có những điều tốt đẹp đang đợi bạn. “Cố Khải Mân là một người tốt, nhưng nói thật lòng, chẳng hiểu vì sao tớ cứ cảm thấy cậu và anh ta không đi chung một con đường.”

Tiêu Tiếu Tiếu lại thở dài: “Tớ đã chấp nhận lời cầu hôn rồi.”

“Tớ hy vọng cậu có thể cho Kiều Vân Tiêu một khoảng thời gian.” Cố Sơ chân thành nói.

Tiêu Tiếu Tiếu cầm bình giữ nhiệt lên, rót thêm cho cô một ít: “Ai đi cùng với ai đều do số phận sắp đặt. Tớ không muốn cưỡng cầu, quá mệt rồi.”

Nói tới đây, Cố Sơ cũng không biết phải khuyên thế nào nữa. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, chuyện này quyền chủ động nằm trong tay Tiêu Tiếu Tiếu, thực tế tất cả còn phải xem hành động của Kiều Vân Tiêu. Nếu anh ấy nhìn ra được tâm tư của mình, biểu đạt rõ tình cảm với Tiếu Tiếu thì cậu ấy sẽ bất chấp tất cả vì tình yêu này.

“Đừng nói chuyện của tớ nữa, nói chuyện của cậu đi.” Tiêu Tiếu Tiếu kéo tay Cố Sơ lại, nhìn chăm chú chiếc nhẫn trên tay cô, nét mặt rạng rỡ: “Đi Bắc Kinh một chuyến đã đeo nhẫn đính hôn rồi, khi nào thì đeo nhẫn cưới vậy?”

Cố Sơ thấy cậu ấy chuyển chủ đề, đành phải hùa theo, cười nói: “Bây giờ việc học là trên hết.”

“Anh ấy cũng không gấp nhỉ.” Tiêu Tiếu Tiếu buông tay cô ra: “Cậu đừng có để anh ấy thấy có được cậu quá dễ dàng. Nhìn đi, cậu ốm anh ấy cũng không ở bên.”

“Anh ấy bận mà.”

“Bận cũng phải hỏi thăm chứ.”

“Tớ không nói với anh ấy.” Cố Sơ lại uống vài ngụm nước gừng, cay đến nhăn tít mặt lại: “Có chút bệnh vặt, nói với anh ấy làm gì. Bên kia anh ấy đang bù cả đầu lên, còn mang mấy chuyện vặt vãnh này ra làm phiền anh ấy sao?”

“Bị bệnh mà chuyện nhỏ gì?” Tiêu Tiếu Tiếu biết cô trước nay không phải một người ngang ngược, thích bám lấy người khác bèn nói: “Cậu ấy, còn chưa cưới về nhà đã bắt đầu thương người ta rồi.”

“Anh ấy là người đàn ông của tớ, dĩ nhiên tớ phải thương rồi.” Nói xong, mặt Cố Sơ đỏ bừng.

Tiêu Tiếu Tiếu không vạch trần vẻ ngượng ngùng của cậu ấy, thấy cậu ấy đã hoàn toàn bước ra khỏi bóng đen quá khứ thì cũng yên tâm. Nhớ năm đó vì Lục Bắc Thâm, cậu ấy không khác gì mất mạng vậy, bây giờ Lục Bắc Thần đã cứu sống cậu ấy. Lục Bắc Thâm… Nhớ lại cái tên này, Tiêu Tiếu Tiếu lại suy tư, lát sau mới hỏi: “Tiểu Sơ, cậu có cảm thấy…”

Nhưng cô khựng lại.

Cô hồ đồ rồi, chuyện đã qua, người đã cũ còn nhắc lại làm gì? Ban nãy cô muốn hỏi rằng: Cậu có cảm thấy cảm giác Lục Bắc Thần mang lại cho người ta rất giống Lục Bắc Thâm không? Nhưng cuối cùng cô vẫn nuốt câu này xuống. Cố Sơ có lòng muốn từ biệt quá khứ, nhắc lại phải chăng cậu ấy sẽ thêm ưu phiền?

Nhưng không phải bất thình lình cô có cảm giác này. Có một chuyện cô chưa nói với Cố Sơ, lúc đó chỉ cảm thấy là chuyện nhỏ, nên bận quá cũng quên bẵng mất.

Khoảng thời gian trước, chính xác là vào ngày đầu tiên Cố Sơ vào phòng mổ quan sát thực tập, cô bất ngờ nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần. Ban đầu cô giật mình, còn tưởng là chuyện vụ án, không ngờ Lục Bắc Thần hỏi cô: Tình hình thực tập của Sơ Sơ thế nào? Lúc đó cô không giấu giếm, nói tất cả những biểu hiện của Cố Sơ trong phòng mổ cho anh ấy nghe. Nghe xong anh ấy trầm mặc một lát rồi đáp: Được, tôi rõ rồi. Sau lần thứ hai Cố Sơ vào phòng mổ, cô lại nhận được điện thoại của Lục Bắc Thần, vẫn là hỏi thăm Cố Sơ. Lần đó biểu hiện của Cố Sơ vẫn y như lần một, không khá lên mà còn nghiêm trọng hơn, cô cũng nói sự thật.

Lần này Lục Bắc Thần hỏi cô: Phía bệnh viện có thể làm trị liệu giải mẫn cảm cho cô ấy không?

Cô nói: Bệnh viện từng giúp cậu ấy những trị liệu có liên quan nhưng hiệu quả rất thấp.

Lục Bắc Thần không dông dài thêm, nói thẳng: Được, tôi sẽ giải quyết tình trạng của cô ấy.

Một chuyện rất nhỏ nhưng đủ thấy Lục Bắc Thần cực kỳ quan tâm tới Cố Sơ, thậm chí còn biết rõ thời gian từng lần vào phòng mổ của cậu ấy, điều này khiến Tiêu Tiếu Tiếu rất ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ, Tiêu Tiếu Tiếu lại chợt nhớ tới Lục Bắc Thâm.

Cô còn nhớ rất rõ, khi Cố Sơ ngất xỉu vì máu vào tiết giải phẫu đầu tiên ở đại học A, nhìn thấy máu trào ra là có phản ứng bài xích, cuối cùng thậm chí còn phản cảm các loại nước màu đỏ, ví dụ như nước cà chua cậu ấy cũng chịu không nổi. Khi tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng, Lục Bắc Thâm đã tới tìm giáo viên của họ, hỏi thăm tình hình. Giáo viên nói đã làm rất nhiều trị liệu cho Cố Sơ nhưng vô ích. Thế là Lục Bắc Thâm nói với giáo viên: Cứ giao cho em, em sẽ giải quyết tình trạng của em ấy. Đúng lúc ấy cô tới tìm thầy hỏi bài, vô tình bắt gặp cảnh này.

Một cảnh tượng tương đồng biết bao, một cách thức giống nhau biết bao? Tiêu Tiếu Tiếu học y rồi theo nghề y đã nhiều năm, cũng từng gặp không ít các cặp song sinh, những cặp giống nhau như hai giọt nước cũng không hiếm, nhưng tính cách, cách xử lý công việc thống nhất đến thế này thì cô chưa từng gặp. Cô muốn hỏi Cố Sơ, lại sợ gợi cho cậu ấy những cảm xúc buồn thương, nghĩ bụng lại thôi. Việc đã qua nhiều năm, Bắc Thâm không còn nữa, tất cả chỉ như hoa vàng ngày cũ, nhắc nhiều cũng vô ích.



Cố Sơ không biết Tiêu Tiếu Tiếu nghĩ nhiều chuyện như vậy, còn đợi cậu ấy hỏi tiếp, thấy rất lâu không có động tĩnh gì, cô cười hỏi: “Tớ có cảm thấy làm sao? Sao đang hỏi lại ngừng thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc