BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Phòng khám nghiệm.

Hai bàn khám nghiệm thi thể, trên một bàn là một xác chết nguyên vẹn, còn bàn kia là Lục Bắc Thần trong chiếc áo blouse trắng.

La Trì đeo găng tay y tế, cẩn thận nâng bộ xương đầu người đã được dán lại một cách khéo léo lên, không khỏi thầm ngợi khen sự nhẫn nại của Lục Bắc Thần. Nhớ lại hôm qua, khi anh ấy vất vả cực nhọc từ Nam Sơn trở về, đặt một chiếc hòm với đống xương vụn hoặc là đã bị dính đầy đất cát, hoặc là sắp không nhìn ra được hình thù gì nữa trước mặt Lục Bắc Thần, là lại cảm thấy áy náy trong lòng.

Trải qua bao ngày lăn lộn không ngơi nghỉ, sau khi tiến hành tìm kiếm Nam Sơn theo phương thức trải thảm, cuối cùng cũng tìm được đầu và đoạn xương cổ nối liền đầu đã bị mất tích của Tiêu Tuyết, chỉ có điều hậu quả hơi thê thảm một chút. Đám khỉ Nam Sơn có sức phá hoại cực mạnh, đã ném xương đầu và xương cổ tan nát khắp nơi, làm tăng thêm rất nhiều khó khăn cho việc tìm kiếm của cảnh sát. Họ như những kẻ đi mót lúa, tìm từng mảnh, từng mảnh một, xương vụn chất thành đống, như từng mảnh xếp hình rồi giao tất cả số xương đó cho Lục Bắc Thần, đồng nghĩa với việc lượng công việc của anh rất lớn.

Lục Bắc Thần nhận lấy chiếc hòm, mở ra xem xong cũng chẳng nói năng gì, thẳng thừng ký tên lên giấy biên nhận. Tuy rằng La Trì cũng hiểu đây là công việc của Lục Bắc Thần nhưng vẫn không yên tâm nên hôm nay cất công chạy tới xem, ai ngờ xương đầu đã được dán xong.

Có điều, Lục Bắc Thần có vẻ mệt rũ rượi. Anh cứ mặc thế mà ngủ, nằm thẳng cẳng một cách ngay ngắn ở bên cạnh, đến cả La Trì bước vào anh cũng không hề hay biết. La Trì ôm xương đầu, ngó thi thể ở bên tay trái, rồi lại nhìn Lục Bắc Thần ở bên tay phải, nghĩ bụng không biết có cần gọi anh dậy không. Một người bình thường lại nằm trên bàn khám nghiệm xác, thoạt nhìn cũng thấy kinh người.

“Tốt nhất là cậu đặt bộ xương đầu xuống cho tôi, tôi không muốn làm lại cùng một việc.” Trên bàn khám nghiệm xác, Lục Bắc Thần đang nhắm mắt từ tốn thốt ra một câu cảnh cáo.

Vốn dĩ là một không gian yên tĩnh tới nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng, bất thình lình xuất hiện một giọng nói quả thực làm người ta giật nảy mình. La Trì cũng không ngờ anh đã tỉnh, tay bất chợt run lên một cái, bộ xương đầu từ ngón tay trượt xuống. Đúng vào lúc nó sắp trở về với những mảnh vụn thì một bàn tay đã nhanh gọn đỡ kịp.

Lúc này La Trì mới phản ứng lại, lúc lên tiếng giọng nói cũng trở nên chói tai: “Ông anh à! Anh làm vậy sẽ dọa chết người đó!”

Lục Bắc Thần đã ngồi dậy khỏi bàn khám nghiệm nhìn anh ấy bằng ánh mắt không vui, sau đó nối xương đầu vào xương cổ một cách cực kỳ thận trọng. La Trì thấy sắc mặt anh có phần tiều tụy, quầng mắt còn thâm đen bèn hỏi: “Cậu mất cả buổi tối để ghép xong à?”

“Khả năng hành động của cảnh sát các cậu còn cần phải nâng cao.” Lục Bắc Thần lấy ra mấy miếng băng gạc y tế, đi tới bên bồn nước, rửa mặt qua quýt rồi dùng băng gạc thay cho khăn mặt: “Cũng nhờ có các cậu, tôi mới lại được chơi trò xếp hình hồi bé.”

Con người Lục Bắc Thần này trước giờ luôn nói đứng dựng ngược, La Trì cũng đã quen với kiểu châm chọc, mỉa mai này của anh, bèn ghé sát lên trước, cười trừ: “Xương đầu không thiếu hụt đó chứ?”

“Coi như các cậu cũng lấy lại được thể diện cho cục cảnh sát.”

La Trì nghe thấy anh nói vậy lập tức thoải mái hơn. Hoàn chỉnh được thi thể của Tiêu Tuyết, bất luận là đối với tình tiết vụ án hay đối với người nhà nạn nhân mà nói, đều đã có một câu trả lời rồi.

“Đã phát hiện được gì chưa?”

Lục Bắc Thần đứng trước gương, nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình trong đó, cằm đã mọc râu mới, lún phún cả một mảng, nhất thời có chút hốt hoảng. La Trì hỏi xong nửa ngày không nhận được câu trả lời, thấy Lục Bắc Thần cứ nhìn chăm chú vào gương không biết đang ngắm cái gì, sống lưng bỗng hơi lạnh, bèn bước lên vỗ vào bả vai anh, thì thầm: “Cậu… nhìn cái gì đấy?”

Có mấy người mới tới cục cảnh sát hay kể mấy chuyện ma quỷ trong phòng giải phẫu, phòng khám nghiệm, rồi lại nói cục cảnh sát này vốn dĩ là một nghĩa địa gì đó. La Trì vào ngành bao năm nay, cũng coi như trời không sợ đất không sợ, nhưng cũng không phải sau khi nghe mấy câu chuyện phiếm nhàn rỗi đó là sẽ không suy nghĩ gì. Thấy Lục Bắc Thần đứng đực trước gương như trúng tà, áo blouse trắng, gương mặt trắng nhợt, bên cạnh còn có một bộ xương khô là lập tức nhớ tới mấy câu chuyện đùa đó rồi cứ cảm thấy có gió lạnh từ đâu thổi tới.

Lục Bắc Thần quay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt La Trì, nhìn chằm chằm một lúc rất lâu. La Trì bỗng cảm thấy hoảng sợ trong lòng, nuốt nước bọt cái ực, đang định cảnh cáo Lục Bắc Thần chớ có hù dọa mình thì nghe thấy Lục Bắc Thần cực kỳ chân thành nói: “Tôi đang nghĩ nên chuẩn bị một bộ dao cạo râu trong phòng khám nghiệm.”

La Trì sững người, đợi tới khi suy nghĩ xoay chuyển trở lại thì tức đến nỗi suýt nữa tung một cú đấm.

Lục Bắc Thần thì cởi áo blouse trắng ra một cách vô tâm, nhét chìa khóa xe, di động vào trong cặp. La Trì thấy vậy, vội vàng nói: “Cậu có phát hiện rồi đúng không?” Anh hiểu Lục Bắc Thần, nếu không có phát hiện, cậu ta không bao giờ rời khỏi phòng khám nghiệm.

“Ngày mai cậu sẽ nhận được báo cáo đi kèm của tôi.”

“Tiết lộ trước một chút đi.”

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Thưa cảnh sát La, tôi cần ăn cơm.”

“Tôi mời, tôi mời, chỉ cần cậu chịu mở lời vàng ngọc.” La Trì đi theo ‘hầu hạ’ anh…

***

Hôm nay Cố Sơ ăn cơm trưa hơi muộn. Sau khi bận rộn với cả một đợt bệnh nhân, cô lại bị bác sỹ chính gọi tới phòng làm việc, vân vê sơ yếu lý lịch của cô rồi chân thành nói: Tiểu Cố à! Cháu xem vấn đề trình độ văn hóa của cháu có cần giải quyết một chút không? Bệnh viện chúng ta năm nào cũng tiến hành sát hạch nhân viên, cháu còn chưa lấy được văn bằng chính quy, thực sự là đang gây khó khăn cho bệnh viện. Tuy rằng cháu chỉ làm việc ở nhà thuốc nhưng dược sỹ cũng là bộ mặt của bệnh viện mà, đúng không? Cháu cứ như vậy, chú rất khó xử.

Chọn một nơi yên tĩnh trong vườn hoa, Cố Sơ mở hộp cơm mang từ nhà đi. Nhớ tới lời nói của chủ nhiệm, cô bất giác thở dài. Còn một năm nữa thôi, đúng một năm nữa là cô sẽ tốt nghiệp đại học. Với thành tích hạng ưu của cô, muốn tiếp tục thi nghiên cứu sinh là chuyện ăn chắc. Cố Sơ không còn nhớ lại những chuyện quá khứ đáng tiếc đó nữa, nhưng không thể không thừa nhận một thực tế chính là cô cần phải tiếp tục ‘sạc điện’ để đảm bảo cho tiền đồ của mình. Vấn đề mấu chốt là cô có thời gian không?

Đang mải nghĩ thì một cái bóng che mất ánh nắng trên đỉnh đầu, vọng xuống là một tiếng hừ khẽ: “Ôi, bác sỹ Cố, sao bây giờ mới ăn cơm vậy? Mấy người làm bác sỹ như cậu chẳng phải rất quan tâm tới việc ăn uống đúng giờ tốt cho sức khỏe ư?”

Cố Sơ ngẩng đầu, bàng hoàng, không ngờ đó lại là Lăng Song.

Lăng Song cũng chẳng hề khách khí, ngồi thẳng xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh cô, cất lời: “Sao? Tôi tới tìm cậu, cậu cảm thấy lạ lắm à?”

“Đúng là rất lạ.” Cố Sơ cũng đáp thẳng thừng.

Lăng Song phì cười, liếc xéo hộp cơm của cô một cái: “Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn ra vẻ tiểu thư, đúng là khiến người ta khó chịu.”

Cố Sơ không nói gì, đậy nắp hộp cơm lại, đứng dậy định bỏ đi. Lăng Song thấy thế, lập tức đứng lên cản cô lại: “Cậu làm gì thế?”

“Tôi giúp mắt cậu được thoải mái một chút.”

Lăng Song hết cách: “Được rồi, tôi ca thán mấy câu không được sao? Cậu ngồi xuống, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Cố Sơ cũng không định bỏ đi thật, bèn ngồi lại vị trí cũ, mở hộp cơm ra, ăn một mình. Trong hộp cơm chắc chắn là một món cực ngon, việc này không liên quan tới chuyện nguyên liệu có đắt đỏ hay không, chủ yếu là người chế biến có tay nghề. Về điểm này, Lăng Song hoàn toàn tin tưởng.

“Này.” Trông nét mặt Lăng Song có phần gượng gạo: “À… tôi cần gặp anh ấy một lần.”

Cố Sơ không ngẩng đầu lên: “Ai cơ?”

“Còn giả vờ giả vịt với tôi phải không?” Lăng Song bực bội: “Chính là vị pháp y họ Lục đó, Lục Bắc Thần.”

Cố Sơ suýt nữa thì mắc nghẹn, ngước lên: “Hả?”

“Hả cái gì mà hả!” Lăng Song cau có: “Tôi muốn hẹn anh ấy viết một bài phỏng vấn cho một số báo.”

Cố Sơ hơi mơ hồ: “Tờ báo của cậu là báo thời trang mà?”

“Báo thời trang thì không được viết chuyên đề pháp y à? Những người thành đạt không đơn thuần chỉ thuộc về giới doanh nhân. Chỉ riêng gương mặt của Lục Bắc Thần đã có thể bảo đảm tạp chí kỳ đó bán chạy.”

“Ồ.” Dù sao thì thế giới của Lăng Song, Cố Sơ cũng chẳng hiểu.

Lăng Song thấy cô tỏ vẻ thờ ơ, dĩ nhiên là rất giận, nhưng vẫn kìm nén: “Đâu phải cậu không hiểu giới thời trang. Tôi tin rằng chỉ tính riêng trong số những món đồ xa xỉ hiện giờ, chọn bừa bất kỳ món nào, Cố Sơ đây cũng biết tường tận. Có lúc tạp chí thời trang chỉ làm về đồ xa xỉ, nhưng tôi cũng không thể nói mãi về các sản phẩm được? Bây giờ Lục Bắc Thần đang nổi tiếng, mọi người tò mò về anh ấy nhiều hơn cả mấy ngôi sao. Thế nên tôi cảm thấy, anh ấy là sự lựa chọn thích hợp nhất.”

Cố Sơ gật đầu, vẫn cắm cúi ăn.

Lăng Song bó tay: “Trời ạ, cậu có nghe tôi nói không đó?”

Cố Sơ lúng búng đáp: “Nghe mà.”

“Thế cậu có hiểu ý của tôi không?”

Cố Sơ gật đầu.

Lúc ấy Lục Song mới yên tâm: “Bây giờ, cậu giúp tôi hẹn trước với Lục Bắc Thần được rồi chứ?”

Cố Sơ chợt dừng đũa, nhìn Lăng Song như nhìn người ngoài hành tinh: “Có phải cậu tìm nhầm người rồi không?”

“Dù sao cũng là bạn học, cậu có nhất thiết phải làm thế không? Giờ lại ghi thù với tôi sao?” Lăng Song nhìn đồng hồ, có chút sốt ruột: “Tôi thật sự muốn hẹn anh ấy làm một cuộc phỏng vấn mà.”

“Thế thì có liên quan gì tới tôi?”

Lăng Song trừng mắt: “Cố Sơ! Cậu muốn giả vờ hồ đồ ngu ngốc tôi có thể nhịn, nhưng cậu mà làm lỡ dở công việc của tôi là tôi không tha cho cậu đâu. Cậu có thể không nói với tôi cậu đã trèo lên ‘con thuyền lớn’ Lục Bắc Thần từ khi nào nhưng bây giờ tôi đang làm việc nghiêm túc, có phải cậu sợ tôi cướp mất anh ấy không?”

Cố Sơ càng chẳng hiểu gì: “Lăng Song, có gì cậu cứ nói thẳng luôn đi.”

“Tôi từng hẹn gặp Lục Bắc Thần nhưng còn chưa thấy được mặt đã bị anh ấy từ chối thẳng thừng. Ý của anh ấy là không hẹn trước thì anh ấy không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, mà người đặt lịch hẹn với bên ngoài chính là cậu, Cố Sơ.”

Đúng lúc Cố Sơ đút một miếng cà chua vào miệng, lúc Lăng Song nói vừa hay cô cắn một miếng. Miếng cà chua chưa chín hẳn, nước cà chua chua chát lấp đầy khoang miệng, cô gắng nuốt xuống nhưng vẫn không che giấu được những cơn sóng lòng dữ dội trào dâng, một lúc sau cô mới ‘á’ một tiếng.

“Đừng có giả vờ ngạc nhiên như thế. Câu này chính miệng Lục Bắc Thần nói mà, tất cả những ai tìm anh ấy đều phải tới đặt lịch với cậu trước thì anh ấy mới có thể đi gặp.” Lăng Song nghiến răng nghiến lợi.

Cố Sơ lúc này đâu còn tâm trạng ăn uống nữa? Cô há hốc miệng, rất lâu sau cũng chẳng nói được câu nào.

“Cậu cũng lợi hại thật, trước đây còn vờ như chẳng biết gì sất, chớp mắt đã trở thành trợ lý của Lục Bắc Thần rồi. Chuyện khi nào thế hả, sao tôi không hay biết gì hết? Chẳng phải cậu làm việc ở bệnh viện ư? Sao? Không muốn làm ở đây nữa?”

Lăng Song hỏi liên tục như dây pháo nổ khiến Cố Sơ có phần đỡ không nổi. Sau khi ổn định lại tâm trạng, cô nói: “Chuyện này… thật ra bây giờ giáo sư Lục không thích hợp để phỏng vấn, hiện nay còn vướng vụ án của Tiêu Tuyết, không phải cậu không biết. Tôi cảm thấy cậu có thể đợi thêm một thời gian.”

“Khẩu khí quan cách quá nhỉ!” Lăng Song cười khẩy: “Nói vậy tức là không được rồi?”

“Không phải không được, chỉ là cậu muốn phỏng vấn cũng phải xem thời điểm chứ.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lăng Song đứng dậy, kiêu ngạo nhìn cô: “Tôi biết ngay chuyện này mà qua tay cậu là không mấy hy vọng, khó khăn lắm mới câu được con rùa vàng, sao dễ dàng buông tay chứ? Cố Sơ, hôm nay tôi tìm tới cậu là vì nể mặt cậu, tưởng cậu là người công tư phân minh, ai dè cậu không phải! Đừng có tưởng tôi đã hết cách. Nói rõ luôn cho cậu hay, tôi nhất định phải làm bài phỏng vấn anh ấy. Còn cậu, hôm nay cậu không niệm tình cũ, phá rối công việc của tôi, cậu cũng đừng hòng được sống tử tế!”

“Ấy…”

Lăng Song hoàn toàn không nghe Cố Sơ giải thích, phẫn nộ bỏ đi.

Cố Sơ có trăm cái miệng cũng khó mà bao biện nhưng cũng không định đuổi theo nói rõ ràng với cô ta. Sự chấn động ban đầu cũng dần dần tan biến. Chuyện này cô đơn thuần là gánh tội thay Lục Bắc Thần, nhưng cô cũng chấp nhận, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi cô từ chối Lăng Song. Chiêu này của Lục Bắc Thần cũng độc lắm, bản thân anh vốn dĩ không chấp nhận phỏng vấn, sau đó lại ép cô làm bia đỡ đạn. Cô là oan uổng nhất, bởi vì thứ duy nhất Lục Bắc Thần để lại cho cô là số di động của chuyển phát nhanh mà số di động ấy là của La Trì.

Cô có nên gọi điện cho La Trì không? Sau đó ‘khéo léo’ biểu đạt tâm trạng bi thương của mình khi phải làm bia đỡ đạn? Cô tin rằng La Trì nhất định sẽ nói với Lục Bắc Thần. Nhưng ngẫm nghĩ cô lại thôi. Một là cô và La Trì chưa thân thiết đến mức đó. Hai là, Lục Bắc Thần lại giở trò cũ, cho dù cô thực sự để bụng, cuối cùng cũng chỉ nhận lại một tràng nói móc. Cô ngăn cản Lăng Song thay anh, coi như đã trả nợ ân tình tối đó anh mua thuốc lá…

***

La Trì hớn ha hớn hở cùng Lục Bắc Thần đi vào một nhà hàng không tồi, đang nghĩ làm sao để mở rộng cái bụng, ăn một bữa đã đời, không ngờ Lâm Gia Duyệt cũng ở đây. Hình như cô đã đến từ lâu, gọi một cốc nước chanh yên lặng ngồi đó ngắm phong cảnh. Sau khi nhìn thấy Lục Bắc Thần, cô vô cùng vui mừng, đứng dậy nhưng khi nhìn thấy La Trì đi phía sau, nụ cười cũng khựng lại trong giây lát.

“Giờ tôi là bóng đèn bao nhiêu oát đây?” La Trì hơi khó xử.

Lục Bắc Thần lại nói một câu bâng quơ: “Cậu hợp đi làm biên kịch đấy.”

“Tôi muốn nghĩ xem làm sao chuồn đi không để lại dấu vết hơn.”

“Trừ phi cậu nuốt lời.”

“Thế là ý gì?”

“Cậu nói rồi, cậu đãi mà.”

La Trì câm nín vì câu nói của anh, đành bấm bụng đi lên cùng Lục Bắc Thần. Lâm Gia Duyệt thoải mái chào hỏi La Trì. La Trì ngồi xuống, cười ha ha: “Thật ngại quá, anh không biết hai người hẹn hò.”

Lâm Gia Duyệt đỏ mặt, khẽ nhìn Lục Bắc Thần rồi nói: “Không phải như anh nghĩ đâu. Là em lo Bắc Thần chỉ mải làm việc quên cả ăn uống. Cùng ăn đi, càng đông càng vui.”

La Trì gượng cười mấy tiếng, huých vào Lục Bắc Thần, cố tình nói: “Cậu ăn cơm với con gái buồn chán lắm à? Nếu không sao cô Lâm lại cảm thấy càng đông càng vui?”

“Con người ta ai chẳng thích náo nhiệt, ví dụ như chỗ nào có xiếc khỉ là chỗ ấy đông người vây xung quanh.” Lục Bắc Thần đưa thực đơn điện tử cho Lâm Gia Duyệt, nói: “Em gọi là được rồi. La Trì tới thanh toán thôi, không cần quan tâm ý kiến của cậu ấy.”

Đầu óc La Trì một lúc sau mới phản ứng lại, đập mạnh một cái lên bả vai Lục Bắc Thần: “Cậu chửi tớ là khỉ?”

Bên này, Lâm Gia Duyệt lại phì cười.

Thức ăn được bưng lên rất nhanh. Lâm Gia Duyệt biết lúc ăn cơm trưa, Lục Bắc Thần có một thói quen chính là nhất định phải đợi đủ các món mới động đũa. Sau khi thấy đã đủ, cô bèn gắp thức ăn cho Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần cũng tự cầm đũa, nói với cô: “Em ăn nhiều một chút, mặc kệ anh.”

Lâm Gia Duyệt ít nhiều có chút thất vọng.

La Trì ngồi bên lắc đầu, lẩm bẩm một câu: “Đúng là không hiểu chuyện tình cảm!”

Lục Bắc Thần không nói gì, tự động dùng bữa, động tác nho nhã và tuần tự. Lâm Gia Duyệt dồn hết tâm tư vào Lục Bắc Thần, ăn một miếng cá rồi lại quay đầu nhìn anh: “Tối qua anh không về khách sạn à? Cả râu cũng chưa cạo.”

Lục Bắc Thần ‘ừm’ một tiếng.

La Trì ở bên giảng hòa: “Em đừng hiểu lầm, cậu ấy bận việc trong phòng khám nghiệm, bận từ tối tới sáng, cậu ấy không đi đâu đâu.”

Thật ra Lâm Gia Duyệt cũng lo lắng về nguyên nhân anh không về khách sạn, nghe La Trì giải thích xong cũng thoải mái hơn. Cô xót xa nói: “Như vậy sao được chứ? Cơ thể của anh không trụ nổi mất.”

Lục Bắc Thần ngước lên nhìn La Trì: “Cậu nhiều lời thật đấy.”

La Trì lườm anh, ở hiền chẳng gặp lành.

“Anh quen rồi.” Lục Bắc Thần đáp lời Lâm Gia Duyệt.

Lâm Gia Duyệt suy nghĩ: “Ăn cơm xong anh về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi, tối nay em mang canh tới cho anh.”

“Không cần đâu, anh còn công việc.”

La Trì nghe xong: “Phải rồi, rốt cuộc cậu phát hiện ra điều gì từ thi thể của Tiêu Tuyết?”

Lục Bắc Thần nhíu mày.

“Này, tôi theo cậu từ phòng khám nghiệm tới nhà hàng, còn kín miệng là tôi kiệt sức đó.”

Lục Bắc Thần liếc nhìn Lâm Gia Duyệt. Lâm Gia Duyệt lập tức hiểu ra, tuy rằng có hơi hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười: “Biết ngay hai anh đi cùng nhau chắc chắn là bàn công việc. Thế này đi, hai anh cứ nói chuyện, em đi trước.”

La Trì cũng hiểu ra lý do Lục Bắc Thần trầm mặc.

Lục Bắc Thần nói với Lâm Gia Duyệt: “Không vội. Em cứ ăn đi đã, anh cũng phải ăn cơm. Ăn xong mới nói chuyện vụ án.”

Lâm Gia Duyệt khẽ gật đầu, động đũa chậm rãi ăn, nhưng trong lòng lại nghĩ tới hai chiếc vé xem phim trong túi xách. Cô hiểu hôm nay kiểu gì cũng không hẹn được Lục Bắc Thần nữa rồi. Trước nay anh luôn đặt công việc lên trên hết, cô không thể lấy tình cảm ra trói buộc anh. Vì muốn được cùng anh đi xem phim, cô đã đặc biệt lựa chọn một bộ phim suy luận, nghĩ rằng với tính chất công việc của mình, chắc chắn anh sẽ thích xem. Tiếc là đành lãng phí rồi.

Cứ như thế, ba người ăn xong bữa cơm.

Sau khi Lâm Gia Duyệt đi khỏi, La Trì nói với Lục Bắc Thần: “Cậu có cần làm vậy không?”

“Đám cảnh sát các cậu không cần học điều khoản bảo mật à?” Lục Bắc Thần cố tình hỏi ngược lại.

La Trì liếc xéo anh: “Tôi chỉ cảm thấy cậu hành xử quá lộ liễu.”

“Trừ phi cậu cho phép tôi được thoải mái nói chuyện vụ án trước mặt người ngoài, nếu không thì im lặng đi.”

“Đối với cậu, Lâm Gia Duyệt là người ngoài sao?”

“Đương nhiên.”

“Tôi thấy cậu cố tình đúng không, rõ ràng là cô ấy muốn hẹn cậu.”

“Tôi không có thời gian.”

“Cậu thay lòng đổi dạ rồi?”

“Vốn không có ý, lấy đâu ra tình?”*

*Câu nói của La Trì trong tiếng Trung là “di tình biệt luyến”, nên Lục Bắc Thần chơi chữ, dùng chữ ‘tình’ và chữ ‘luyến’ để đối đáp.

La Trì còn định ba hoa nữa, câu nói tiếp theo của Lục Bắc Thần đã ngăn anh ấy lại: “Cậu không muốn biết tình hình của Tiêu Tuyết nữa à?”

Một câu hỏi cực kỳ hữu hiệu, lập tức bình ổn lại trái tim ‘hóng hớt’ của La Trì.

Bình luận

Truyện đang đọc