BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Báo cáo giám định nét chữ của tộc trưởng Vương đã có, chuyên gia giám định chứng minh nét bút trên bức di thư trùng khớp với nét chữ của tộc trưởng Vương, chứng tỏ di thư do tộc trưởng Vương. Vừa có báo cáo giám định, mọi chứng cứ trên đó đều chỉ thẳng về hướng tộc trưởng Vương có khả năng tự sát.

Một ông lão sùng bái thần linh, vì làm chuyện trái với lương tâm mà bị thần linh trừng phạt, để tránh cho cả thôn chịu vạ lây, ông ta nguyện dùng tính mạng của mình để chuộc tội. Nếu ở trong thành phố, chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng ở trong thôn bản tuyệt đối tôn sùng hơn nữa dựa dẫm vào tin ngưỡng để sinh tồn thì đây là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng Lục Bắc Thần chỉ tin vào cảm giác của mình, mà cảm giác ấy không tới một cách vu vơ, đó là suy đoán lý trí được hình thành bao năm qua kinh nghiệm của bản thân.

Một người cho dù có muốn chết cách nào đi chăng nữa thì một giây trước khi chết cũng sẽ cảm thấy hoang mang lo sợ trước cái chết. Đây là một loại bản năng của con người, là bản năng khi đối mặt với những điều chưa biết trước. Nhất là khi chết giữa ngọn lửa hung hãn, sao có thể ngồi yên không nhúc nhích? Cho dù có một niềm tin mãnh liệt vào thần lĩnh thì cũng không thể xóa sạch mọi cảm giác đau đớn về mặt sinh lý.

Lần này, mọi phán đoán của Lục Bắc Thần đều tới từ phán đoán của bản thân , thế nên anh hy vọng La Trì sẽ đưa người đi một chuyến tới nơi ở cũ của tộc trưởng Vương, hy vọng có thể phát hiện thêm được manh mối gì nữa.

“Không phải sơn động mà là nơi ở ư?” La Trì suy nghĩ một hồi lâu.

Nghe nói trước mắt căn nhà của tộc trưởng Vương để trống. Tộc trưởng Vương không có vợ, Giang Nguyên là người thân duy nhất của ông ta. Thế nên sau khi tộc trưởng Vương chết, Giang Nguyên đã lập bàn thờ ngay trong nhà ông ta, ngày đêm thắp hương cúng bái.

Lục Bắc Thần tháo găng tay, đứng bên cạnh bàn thực nghiệm và nói: “Tôi nghi ngờ sơn động không phải hiện trường đầu tiên của vụ án”.

La Trì nghe xong thấy kỳ lạ bèn bước tới nhìn xác chết rất lâu. Hài cốt thảm không kể xiết nhưng anh ấy vẫn kiên trì nhìn từ đầu tới chân, sau đó nghiêng đầu sang phía Lục Bắc Thần, “Cậu giỏi thật, đã cháy đến mức này rồi mà cậu vẫn nhìn ra vết thương bên ngoài sao? Hoặc xương cốt của ông ta có dấu hiệu bị người ta đánh đập sao?”.

Nếu sơn động không phải hiện trường vụ án đầu tiên vậy thì khả năng tộc trưởng Vương bị hại càng lớn hơn. Có lẽ sau khi giằng co với người khác đã bị kéo tới sốt động rồi đốt xác. Như vậy thì có thể tìm thấy những vết thương tương ứng trên cơ thể ông ta. Nhưng anh ấy tự biết mình mắt kém, không thể nhận ra gì từ đống đen thùi lùi kia.

Lục Bắc Thần trả lời vô cùng bình tĩnh: “Vết bỏng phá hoại tổ chức da, không thể nhìn được những vết thương ngoài da, khung xương của nạn nhân thể hiện tình trạng tổn thương do cháy, không phát hiện có vết thương do bị vật nặng đập vào, giải phẫu nội tạng và tổ chức cơ thịt của nạn nhân, không phát hiện hiện tượng trúng độc”.

“Cậu càng nói càng giống tự sát.” La Trì nhướng mày.

“Không sai, cộng thêm di thư sẽ cực kỳ giống một vụ tự sát hoàn hảo.” Lục Bắc Thần bổ sung.

La Trì nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, một lúc sau bất thình lình hỏi một câu: “Lục Bắc Thần, có khi nào cậu phán đoán sai chưa?”.

“Có.”

“Khi nào vậy?” La Trì đầy hứng thú.

Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh: “Khi tôi nghĩ rằng cả đời này tình địch sẽ chỉ là tình địch”.

La Trì há hốc miệng, rất lâu sau mới hỏi: “Cậu đang nói tới Kiều Vân Tiêu”.

“Trên thực tế cậu ta đúng là rất trượng nghĩa.” Lục Bắc Thần giở soàn soạt báo cáo, “Mắt tôi cũng có lúc nhìn lệch đấy”.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Ngữ Cảnh chạy lại nói: “Giáo sư Lục, Tào Tháo đến đấy”.

La Trì ngẩn ra: “Tào Tháo?”.

Ngữ Cảnh vò đầu: “Chẳng phải hai anh đang nói về Kiều Vân Tiêu sao? Nói Tào Tháo, là Tào Tháo tới”.

Đúng là Kiều Vân Tiêu đã tới.

Hớt ha hớt hải.

Câu đầu tiên anh ấy nói khi vào phòng thực nghiệm là: Cái chết của tộc trưởng Vương tuyệt đối có vấn đề.

Lục Bắc Thần và La Trì lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau. Lục Bắc Thần hỏi anh ấy: “Chứng cứ?”.

Không ai mời anh ấy ngồi, anh ấy tự chọn ghế ngồi xuống, vừa định nói thì bỗng chỉ tay vào cổ họng: “Ngữ Cảnh, rót cho tôi xin cốc nước. Sặc khói rồi”.

Ngữ Cảnh cũng rất rộng rãi, lập tức đi rót ngay một cốc nước lọc. Kiều Vân Tiêu đón lấy: “Nước thường à? Có nước lạnh không, hoặc cho tôi vài viên đá cũng được”.

Lục Bắc Thần đứng bên uể oải bổ sung một câu: “Thi thể trong ngăn đá có thể giúp cậu đấy”.

Kiều Vân Tiêu suýt nữa thì nôn mửa. Nghĩ vậy, cả cốc nước anh ấy cũng không uống được nữa mà để sang một bên, rút di động từ trong túi áo ra, đưa cho họ xem: “Cậu tự xem đi”.

La Trì đón lấy, là một tin nhắn, sau khi đọc xong nội dung cũng sửng sốt rồi đưa lại cho Lục Bắc Thần. Lục Bắc Thần im lặng một lúc mới lên tiếng: “Xem ra cái chết của tộc trưởng Vương đúng là còn nhiều nghi vấn”.

La Trì gật đầu, “Lục Bắc Thần, mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận khi phá án, giác quan thứ sáu của cậu rất nhạy bén nhưng lần này tôi không thể không nể phục cậu”.

Lục Bắc Thần không bày tỏ quá nhiều biểu cảm. Đăm chiêu một hồi, anh quay sang Kiều Vân Tiêu: “Mấy ngày nay tập đoàn Kiều Viễn bắt đầu có những động thái lớn, việc này do cậu cố tình phải không?”.

“Phải, mà cũng không phải.” Kiều Vân Tiêu cố tỏ ra mờ ám: “Trước tiên, nhà họ Kiều chúng tôi thật lòng muốn thu mua ngọn núi, thế nên định làm rầm rộ ở đây là lẽ dĩ nhiên. Thứ hai, tôi rất muốn xem phản ứng của Giang Nguyên. Tộc trưởng Vương chết rồi, giờ cậu ta trở thành người đứng đầu bản Tây. Nếu cái chết của tộc trưởng Vương có vấn đề thì tên Giang Nguyên đó liệu có đáng nghi không? Một khi thật sự liên quan tới anh ta thì vì sao họ lại trở mặt? Chẳng qua tôi chỉ muốn ném một viên đá nhỏ do thám xem sao mà thôi”.

La Trì đăm chiêu: “Tộc trưởng Vương ban đầu không muốn bán núi, thậm chí còn không cho phép người ngoài can dự vào. Nếu tin nhắn đó thật sự do ông ta gửi thì vì sao ông ta độ ngột đưa ra quyết định này?Nếu Giang Nguyên liên quan đến cái chết của ông ta thì tức là cậu ta đứng ở phe phản đối phải không? Hai người họ liệu có tranh cãi vì chuyện này không? Giang Nguyên đó nhìn trông cũng giống người sợ quỷ núi”.

Cuối cùng Kiều Vân Tiêu vẫn khát, mặc kệ những ghê rợn Lục Bắc Thần kích thích, cầm cốc nước lên tu ừng ực rồi quẹt miệng, nói: “Nhưng thực tế là Giang Nguyên cũng có thái độ muốn bán đất”.

La Trì thảng thốt, ngay cả Lục Bắc Thần cũng không ngờ.

Kiều Vân Tiêu nhìn anh chằm chằm: “ Là nhà họ Lục các cậu, nghe nói Giang Nguyên đang cố gắng thương thảo một giá tiền kha khá với Lục Môn”.

Lục Bắc Thần khẽ nhíu mày: “Chưa nghe Bắc Thâm nói qua”. Bất luận quan hệ giữa anh và Lục Môn như thế nào, trên thực tế anh rất không hy vọng Bắc Thâm và Lục Môn dính dáng tới núi Tây Nại. Chuyện ở đây quá phức tạp, cho dù lúc trước cảm thấy đây là một hòn ngọc quý nhưng giờ thì chưa chắc.

Suy nghĩ của Kiều Vân Tiêu vô tình trùng khớp với anh. Anh ấy lên tiếng: “Nói thật lòng, tôi định từ bỏ việc khai thác núi Tây Nại rồi. Nơi này xảy ra quá nhiều án mạng, tôi là một người làm ăn, vẫn dè chừng mấy chuyện phong thủy”.

Khi Kiều Vân Tiêu rời đi, Lục Bắc Thần hiếm hoi có một lần tiễn anh ấy ra tận cửa. Kiều Vân Tiêu nhìn thấy anh, ngập ngừng định nói gì lại thôi. Lục Bắc Thần thản nhiên hỏi: “Cậu muốn nói gì?”.

“Tôi có thể tin tưởng cậu không?” Kiều Vân Tiêu bất ngờ hỏi.

Lục Bắc Thần đáp nhẹ bẫng: “Còn phải xem cậu muốn nói chuyện gì với tôi”.

Kiều Vân Tiêu suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Tôi cảm thấy… mỗi một hành động của chúng ta đều có người nắm rõ, nhất là quá trình phá án của mọi người”.

Lục Bắc Thần sững người.

“Liệu có khi nào có nội gián không?” Kiều Vân Tiêu hỏi thẳng.



Sau buổi trưa, Lục Bắc Thần ở lại phòng thực nghiệm bận việc, La Trì đưa người vào bản Tây, người của tổ y tế cũng đều đi khám bệnh cả, chỉ còn lại mình Cố Sơ trong nhà khách. Ở bên cạnh cô có điều dưỡng được Lục Bắc Thần mời từ Thượng Hải tới, đối diện phòng cô cũng là phòng của bác sỹ tư được thuê với số tiền rất cao, năm phút trước vừa đi qua đo huyết áp và thân nhiệt cho cô.

Thời tiết hai hôm nay lại nóng lên, cửa sổ mở toang mà thi thoảng mới có một cơn gió thổi vào, nhưng từ xa vẫn nhìn thấy ngọn núi cao cao bên hồ vẫn còn đội chiếc mũ trắng xóa. Cố Sơ nằm co ro trên giường ngủ say tít. Bây giờ phản ứng thai nghén của cô mỗi ngày một nghiêm trọng, chỉ có lúc ngủ là dễ chịu hơn một chút, càng tỉnh táo thì càng khó chịu tưởng chết. Sáng nào cô cũng phải cắn tay Lục Bắc Thần thật đau để giải hận.

Lục Bắc Thần cũng mặc kệ cô, nói theo lời của Cố Sơ thì: “Đều tại anh, tại anh hết, nếu không vì anh liệu em có khó chịu vậy không?”. Lục Bắc Thần lại kiên nhẫn vỗ về cô: “Đúng đúng đúng, tại anh hết, tại anh cả…”.

Thế nên, mấy hôm nay, cánh tay anh cứ chỗ tím chỗ đỏ, thế mà ngày nào ra khỏi cửa cũng cười ngây ngốc. Tới tận khi anh xuống dưới nhà rồi, Cố Sơ mới nhớ ra muốn ăn gì đó, lần nào cô cũng bò rạp lên khung cửa sổ, thò đầu ra đợi, nhìn thấy anh liền gào lên: “Lục Bắc Thần me… Lục Bắc Thần, em muốn ăn thịt bò khô…”.

Lâu dần, Lục Bắc Thần thành ra có kinh nghiệm, trước khi ra cửa phải hỏi trước xem cô thích ăn gì. Nếu cô chưa kịp nghĩ ra, khi ra ngoài anh lại đứng đợi dưới mái hiên, đợi cô thò đầu ra hét dặn dò xong mới đi.

Cô điều dưỡng hay nói: “Anh Lục đúng là người chồng tốt. Tôi chăm sóc nhiều gia đình rồi mà chưa thấy người đàn ông nào chu đáo như anh ấy”.

Cố Sơ đang bước vào giấc mộng đẹp, chị Dao bỗng gõ cửa bước vào, khiến cô giật mình tỉnh giấc. Chị Dao tới cười bước vào: “Làm cô thức giấc hả? Thật ngại quá, nếu như không phải vào đây báo tin cho cô tôi cũng sẽ không quấy rầy cô lúc này đâu”.

Cố Sơ nghe thấy kỳ lạ: “Báo tin ạ?”.

“Mẹ chồng cô trẻ thật đấy, nhìn cách ăn mặc là biết quý bà quyền quý, khiêm nhường mà vẫn quý phái.” Chị Dao vỗ vai cô.

Cố Sơ chưa kịp hiểu ra, “Mẹ chồng? Không phải là dì của em đấy chứ?”.

Sầm Vân biết cô mang thai cứ gọi là vui rầm trời, nói gì cũng đòi tới Cống Tốt một chuyến nhưng bị Cố Sơ ngăn cản. Cô còn nghe tin cả Hứa Đồng cũng đã có bầu, bèn khuyên dì tới chăm nom Hứa Đồng. Sầm Vân nói bên Hứa Đồng có bảo mẫu nên dì cũng yên tâm. Cố Sơ cố tình bảo: “Dì, dì có ý gì thế? Dì nghĩ Bắc Thần không mời được bảo mẫu ạ?”. Sầm Vân cũng hiểu ý cô, mắng cô không hiểu lòng người. Cố Sơ phải nói hết nước hết cái dì mới từ bỏ suy nghĩ này.

Thế nên, nghe chị Dao nói vậy, phản ứng đầu tiên của cô là dì Sầm Vân tới nhưng lại cảm thấy không đúng, trông dì không trẻ đến vậy.

Đang mải nghĩ thì một người phụ nữ từ ngoài cửa đi vào, cất giọng dịu dàng bình thản: “Tiểu Sơ”.

Cố Sơ ngước mắt lên nhìn, chợt giật mình: “Dì… Dì Tần?”.

Bình luận

Truyện đang đọc