BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Mấy ngày sau, Lục Bắc Thần bay tới Bắc Kinh làm một bài báo cáo hết sức đặc sắc, còn nhận lời mời hoàn thành một buổi diễn thuyết khoa học uy tín của một trường đại học danh tiếng. Hôm ấy, hàng trăm nhà báo đều hưng phấn như gà chọi. Ngay từ lúc Lục Bắc Thần phát biểu bài báo cáo với tư cách cơ quan quyền lực cao nhất, bọn họ đã đợi sẵn ngoài cửa hội trường của trường đại học. Trên các bậc thang cao cao của hội trường, phóng viên, quay phim và các nhân viên ngồi đầy rẫy.

Mà hội trường diễn thuyết còn khoa trương hơn, một hội trường có thể chứa được hai nghìn người lại nhét đầy gần chục ngàn người. Không chỉ có sinh viên của trường ấy, còn cả các sinh viên của các trường lân cận cũng vội tới đây từ sớm. Cả hội trường chật ních toàn người là người, công việc bảo vệ cũng trở nên rất chật vật. Phía nhà trường đột xuất điều người tới trước để giúp đỡ, nếu không có chứng nhận đặc biệt, không phải sinh viên của trường thì mời họ ra về. Nhưng những người này không có ý rời đi, luồn cúi, len lỏi vào trong hội trường. Những sinh viên thực sự không chen vào được nữa thì đều vây kín bên ngoài hội trường chờ đợi.

Còn hai tiếng đồng hồ nữa là tới giờ diễn thuyết, lại có một đám người chạy tới. Mà trong đám đông này ngoài sinh viên của nhà trường và trường ngoài, còn có nhân viên biên tập nội dung của phía cảnh sát cùng những người trong ngành. Vì không thể vào trong hội trường nữa, họ cũng lần lượt tìm một vị trí ở bên ngoài mặc cho mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.

Sự có mặt của chuyên gia pháp y nổi danh, Lục Bắc Thần, làm dấy lên một sự xôn xao không hề nhỏ. Một là vì nội dung buổi diễn thuyết của anh. Ai ai cũng biết, giáo sư Lục tên tuổi lẫy lừng được tôn xưng là ‘người phiên dịch cho xác chết’. Vụ án có kỳ lạ đến đâu, rơi vào tay anh cũng có thể nhẹ nhàng đóng nắp quan tài đưa ra kết luận. Mà anh cũng rất hiếm khi nhận lời mời tới diễn thuyết cho trường đại học, những buổi diễn thuyết hiếm hoi ấy, một buổi là tại đại học Harvard, một buổi tại đại học Yale. Số lượng người tham dự buổi diễn thuyết ấy đông đảo chưa từng thấy. Quan điểm uy tín của anh cũng lần lượt được đăng lên các tạp chí khoa học để làm tài liệu tham khảo cho những người nghiên cứu chuyên ngành. Thế nên lần này Bắc Kinh trở thành địa điểm diễn thuyết thứ ba của anh quả thực khiến người ta kích động. Lý do thứ hai là tuyệt đại đa số cũng vì muốn chứng kiến phong thái của giáo sư Lục. Anh thành danh ở nước ngoài nhưng rất ít tiếp nhận phỏng vấn, trong các cuộc phỏng vấn hiếm thấy đều thể hiện là người phong độ ngời ngời, tuổi trẻ tài cao, cộng thêm việc mọi người đồn thổi đã lâu rằng sau lưng anh có một quỹ tài chính không thể xem thường… Tất cả những điều ấy đều khiến người ta hiếu kỳ.

Trong mắt các nhà báo thì mọi người đổ đồn tới đây chủ yếu là vì nguyên nhân thứ hai.

Khi đếm ngược chỉ còn một tiếng đồng hồ, tất cả các máy móc đều đã được lắp đặt xong xuôi nhưng chẳng mấy chốc có người bên phía nhà trường ra mặt can thiệp, không cho phép chụp ảnh, không cho phép ghi âm ghi hình. Tất cả số máy móc ấy đều bị tịch thu. Tất cả những người nghe diễn thuyết ở trong và ngoài hội trường đều bắt buộc phải tắt điện thoại, các thiết bị ghi hình ghi tiếng. Đây sẽ không phải là một cuộc diễn thuyết công khai. Đương nhiên, cũng không khó lý giải. Nội dung mà Lục Bắc Thần đề cập tới đa phần có liên quan tới tình tiết vụ án, nhìn chung đều có tính chất riêng tư, bí mật. Cũng có sinh viên rất có tinh thần ham học hỏi, đã lén lút bật bút ghi âm nhưng bất ngờ phát hiện tất cả các tín hiệu đều bị làm nhiễu. Lúc ấy họ mới biết hội trường chắc chắn đã lắp đặt nguồn gây nhiễu tín hiệu, muốn lén ghi âm hay ghi hình là chuyện không thể.

Mười lăm phút trước buổi diễn thuyết, xe của Lục Bắc Thần xuất hiện ở khuôn viên nhà trường, phía trước phía sau lần lượt có xe của vệ sỹ đi theo. Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều sôi sục. Nếu không có hàng rào bảo vệ chuẩn bị từ trước, e là chiếc xe đã bị vây chặt như nêm từ lâu.

Chiếc xe đi thẳng xuống gara dưới tầng hầm của hội trường. Lục Bắc Thần tiến thẳng vào trong hội trường nhưng ở gara tầng hầm vẫn gặp phải sự vây kín của các fan hâm mộ cuồng nhiệt. Bảo vệ tới tấp ngăn không cho chụp ảnh. Bước chân của Lục Bắc Thần khá nhanh, rất nhiều người chỉ chụp được bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh.

Đúng hai giờ chiều, buổi diễn thuyết bắt đầu. Lục Bắc Thần đứng trên sân khấu ung dung, điềm đạm đối mặt với số người tham gia quá tải bên dưới. Anh không mặc áo vest đi giày da như các chuyên gia khác mà chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng một chiếc quần Âu, không thắt cà vạt, trên sơ mi cũng không có những chiếc cúc trắng trí lòe loẹt sắc sỡ. Chỉ là một chiếc sơ mi trắng thuần, cổ tay áo được xắn lên. Khi bóng của những ngón tay thon dài phản chiếu lên màn hình, nữ sinh khắp hội trường đều gào rú lên. Họ nhìn thấy trên ngón áp út của anh không có nhẫn cưới, cũng không có dấu vết đeo nhẫn.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đã tạm biệt những xốc nổi, những ngây ngô của cái tuổi hai mươi, lại không phai nhạt cảm xúc với sự đời như những người đàn ông hơn bốn mươi. Đây là độ tuổi mà sự nghiệp đang lên cao, rồi lại được tháng năm đẽo gọt tâm tính một cách tài tình, vừa khéo, có sự cố gắng, dốc sức đối với quyền lực, tiền bạc và thành công, cũng có được nét điềm đạm, trầm ổn khi phân tích thời thế. Lục Bắc Thần đang ở giai đoạn này thế nên bất cứ hành động gì cũng đầy sức hấp dẫn. Người đàn ông ở độ tuổi này như anh, ở trên có thể ứng phó được mọi bề, ở dưới có thể hùa với cả đám thanh niên, cộng thêm gương mặt tuấn tú, địa vị uy quyền, thế nên khiến các cô gái si mê, yêu quý là chuyện rất đỗi bình thường.

Buổi diễn thuyết hai tiếng đồng hồ chẳng biết đã thu về được mấy ‘xe tải’ ngưỡng mộ và say đắm. Trong thời gian nửa tiếng đồng hồ giao lưu, các sinh viên lại càng năng nổ đặt câu hỏi. Sinh viên nam thì nhiều thắc mắc, sinh viên nữ thì nhiều say mê. Có người thậm chí còn bạo dạn hỏi: “Giáo sư Lục, em thấy thầy chưa đeo nhẫn cưới. Thầy chưa kết hôn nhưng thầy đã có bạn gái chưa ạ?”

Rất nhiều cô gái đều đang chờ đợi.

Lục Bắc Thần cười khẽ, không trả lời. Người dẫn chương trình thông minh nhắc nhở: “Đây là vấn đề riêng tư của giáo sư Lục, mong các bạn học sinh đặt những câu hỏi có liên quan tới nội dung buổi diễn thuyết nhé.”

Nhưng các sinh viên đâu có quan tâm nhiều như vậy, còn tiếp tục hỏi: “Thầy thích mẫu con gái như thế nào ạ?”

Khi người dẫn chương trình định ra mặt cảnh cáo thì Lục Bắc Thần ngăn lại, bất ngờ trả lời câu hỏi này: “Thích một người là cảm giác, không có cái gọi là tiêu chuẩn.”

Các sinh viên nghe thấy vậy đều vô cùng hào hứng: “Vậy nếu cô ấy không xinh đẹp, không thông minh, không xuất sắc, thậm chí còn chẳng biết chăm sóc người khác, một cô gái như thế chắc gì thầy đã thích ạ.”

Lục Bắc Thần cười, giọng nói vọng qua micro cực kỳ êm tai: “Nếu tôi đã thích thì vì sao lại không được? Tôi không cần cô ấy quá xinh đẹp vì một khi để người đàn ông khác chú ý tới tôi sẽ ghen. Cô ấy có thể không thông minh, vì chỉ cần tôi thông minh là được. Cô ấy có thể không xuất sắc, vì tôi có thể xuất sắc. Cô ấy, có thể không biết chăm sóc người khác thậm chí là không biết chăm sóc bản thân mình cũng không sao, vì tôi có thể chăm sóc cô ấy.”

Cả hội trường sục sôi, tiếng vỗ tay như sấm dậy vang vọng khắp nơi. Các nữ sinh điên cuồng gào to: “Giáo sư Lục, giáo sư Lục!”

“À… nhưng còn một điều.” Lục Bắc Thần giơ tay.

Tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.

“Tốt nhất là cô ấy phải biết nấu ăn, vì con người tôi không giỏi chuyện bếp núc cho lắm. Đây là một chút yêu cầu nhỏ nhoi duy nhất của tôi.” Lục Bắc Thần nói.

Kết quả, lại khiến cả đám nữ sinh si mê tập thể một phen.

Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, rất nhiều người vây kín không đi. Lục Bắc Thần liên tiếp cúi chào ba cái rồi mới rời đi. Còn các phóng viên thì đã dự định chặn đường từ lâu. Nhưng Lục Bắc Thần đã rời khỏi khuôn viên trường học dưới sự che chắn của nhà trường và các vệ sỹ.

Chẳng ai biết rõ lịch trình tiếp theo của Lục Bắc Thần. Các phóng viên dù đã vắt óc cũng không thể theo đuôi chiếc xe đó của anh.

Sau khi tới Bắc Kinh, ngoại trừ việc công khai lộ diện trong trường học, tất cả mọi công việc còn lại của anh đều là một câu đố. Đám nhà báo cũng đang dò đoán vụ án của Tiêu Tuyết sau đây sẽ được anh đóng nắp quan tài kết luận thế nào.

Không ai biết hành tung của anh, vì tất cả mọi người đều không ngờ Lục Bắc Thần lại tới nhà tù.

Không phải giờ thăm nom, thậm chí Lục Bắc Thần còn không có tên trong danh sách những người được vào thăm nhưng anh muốn gặp mặt Niên Bách Ngạn không phải chuyện gì khó khăn.

Niên Bách Ngạn trong bộ quần áo phạm nhân đã đen đi không ít nhưng lại thêm phần rắn rỏi. Sau khi ra ngoài nhìn thấy Lục Bắc Thần, anh ấy ít nhiều có phần ngỡ ngàng nhưng cũng điềm nhiên đối mặt. Anh ấy đeo còng tay, vừa ngồi xuống, Lục Bắc Thần đã giao cho quản giáo một tờ giấy rồi nói: “Mở còng tay ra!”

Quản giáo đi tới nhưng Niên Bách Ngạn cười khẽ, đáp: “Không cần, như vậy cũng được.”

“Làm phiền anh.” Lục Bắc Thần ra hiệu cho quản giáo, anh vẫn kiên quyết tới cùng.

Đôi tay của Niên Bách Ngạn được giải thoát, anh cười: “Tôi biết cậu có cách vào được đây.”

“Người được anh chấp nhận gặp mặt cực kỳ ít ỏi, em đành phải nghĩ cách khác thôi.” Lục Bắc Thần rút một hộp thuốc lá từ trong túi ra, lấy một điếu đưa cho Niên Bách Ngạn, châm cho anh ấy xong cũng tự châm cho mình.

Quản ngục linh động, không nói gì cả.

Niên Bách Ngạn rít một hơi, dưới cằm đã mọc râu mới, góc cạnh cương nghị, nhưng vẫn đầy gợi cảm. Lục Bắc Thần nhìn anh ấy, nói nửa đùa nửa thật: “Nghe nói ở trong này anh sắp trở thành chiến sỹ thi đua rồi?”

“Không hổ danh là giáo sư Lục tiếng tăm lẫy lừng, mắt nhìn được xa đấy.” Niên Bách Ngạn trêu chọc: “Nhưng mà, cậu có thể thoát khỏi cả đám phóng viên chực chờ bắt cậu bỏ vào nồi hấp để chạy tới đây coi như cũng có bản lĩnh.”

Lục Bắc Thần hút một hơi rồi nói: “Tốc độ mạng trong tù cũng nhanh thật.”

Niên Bách Ngạn nghe ra ý đằng sau câu nói của anh, cười khẽ: “Tin tức Lục đại pháp y diễn thuyết đặc sắc, tôi nghĩ sẽ trở thành tít của các báo ngày mai.”

“Đừng có trêu em nữa!”

Niên Bách Ngạn gạt tàn thuốc, khóe môi vẫn luôn mỉm cười. Lục Bắc Thần nhìn ánh mắt anh ấy nhưng lòng thì trĩu nặng. Niên Bách Ngạn là người thông minh, biết suy nghĩ của anh bèn thở dài: “Cậu không nên vào đây.”

“Anh cũng không nên vào đây.” Ánh mắt Lục Bắc Thần trở nên nghiêm nghị.

Niên Bách Ngạn chỉ im lặng cười.

Lục Bắc Thần nhả khói ra, hơi nheo mắt lại, quan sát anh ấy rất lâu rồi hơi đổ người về phía trước: “Em có thể giúp anh.”

“Lòng tốt của cậu tôi xin nhận.” Niên Bách Ngạn khẽ đáp.

Lục Bắc Thần nhíu mày, hạ thấp giọng: “Niên Bách Ngạn, anh biết rõ là em không đùa với anh.”

“Đây là những gì tôi đáng phải nhận, ở trong này, lòng tôi cũng thanh thản.” Biểu cảm của Niên Bách Ngạn trở nên rất nghiêm túc.

“Anh đáng phải nhận ư?” Lục Bắc Thần hít sâu một hơi, đè nén sự bực bội trong lòng rồi mới gõ xuống bàn: “Đừng tưởng em không biết chuyện của anh, ở trong địa phận Trung Quốc, anh dám sao? Với trí tuệ của anh biết rõ rằng phạm tội trong nước sẽ gánh hậu quả gì. Nếu đổi lại là Nam Phi, em tin anh có thể làm được.”

“Xem ra Kỷ Đông Nham đã huyên thuyên không ít chuyện của tôi trước mặt cậu.” Niên Bách Ngạn lắc đầu: “Cái tên Kỷ Đông Nham này.”

“Anh ấy cũng quan tâm tới anh thôi.” Lục Bắc Thần nói: “Chuyện của anh kinh động không ít người, đâu phải anh không biết lúc đó những người xin cho anh khí thế cỡ nào.”

Niên Bách Ngạn lại rít một hơi thuốc thật sâu, giọng nói bình thản: “Có những chuyện đã xảy ra rồi thì phải bù đắp. Bắc Thần à, thật ra ông trời luôn công bằng, cậu đã làm gì thì cuối cùng cũng phải trả giá mới được.”

Bình luận

Truyện đang đọc