CHẾ TẠO HÀO MÔN

Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa đến bảy giờ thì

Cơ Hương Ngưng đã bị đánh thức.

Nhìn thấy một nhóm người mang theo quần áo và

mỹ phẩm xông vào nhà, Cơ Hương Ngưng rất khó

chịu hỏi: “Các người đang làm cái gì vậy?”

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục bước

tới và mỉm cười nói: “Chào buổi sáng, cô Hương

Ngưng, chủ tịch đã ra lệnh, hôm nay cậu Lưu Quân

Bồi sẽ đến làm khách ở công ty, hy vọng cô có thể

sửa soạn ăn mặc xinh đẹp một chút để đến gặp cậu

Lưu”.

Gần như toàn bộ chiếc giường của cô ấy đang

được lấp đầy bởi ít nhất một trăm bộ quần áo, cộng

với ít nhất năm chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp

đứng xung quanh. Đây mà gọi là sửa soạn một chút

thôi sao?

Cơ Hương Ngưng không tức giận nữa, chỉ lạnh

nhạt nói: “Tôi biết rồi, cứ bảo bọn họ đi ra ngoài đi, tự

mình tôi trang điểm là được”.

“Đây đều là những chuyên gia trang điểm được trả

rất nhiều tiền để mời về. Rất nhiều ngôi sao hạng A

đều được họ phục vụ. Và đây là lệnh của chủ tịch.

Chuyện này nếu từ chối, tôi e rằng sẽ không hay”,

người đàn ông trung niên nói.

Gương mặt của ông ta thì đang nở nụ cười, nhưng

trong lời nói của ông ta lại sặc mùi đe dọa.

Cơ Hương Ngưng nhìn ông ta chằm chằm trong

vài giây, cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.

Con đường phía trước còn dài, không cần thiết

phải khiến mọi chuyện trở nên phức tạp khi vừa mới

bắt đầu. Hơn nữa ở trong kế hoạch này, cuộc gặp với

Lưu Quân Bồi cũng là một phần rất quan trọng.

Sau hai tiếng đồng hồ loay hoay, cuối cùng Cơ

Hương Ngưng cũng đã được nhóm người này sửa

soạn cho xong.

“Thật hoàn hảo. Tôi tin rằng bất kỳ người đàn ông

nào nhìn thấy cô cũng sẽ nổi lên ham muốn chinh

phục”, người đàn ông trung niên nói với vẻ hài lòng.

Nhìn mình trong gương, Cơ Hương Ngưng cũng

phải thừa nhận rằng những chuyên viên trang điểm

chuyên nghiệp này quả thật là có bàn tay vàng.

Khi cô ấy rời khỏi phòng, Hoắc Khải đã đứng ở

cửa.

Vừa nhìn thấy Cơ Hương Ngưng, Hoắc Khải đã

cảm thấy hơi sửng sốt.

Cơ Hương Ngưng đúng là cũng hay trang điểm,

nhưng cô ấy không thích trang điểm đậm, thường chỉ

tô son môi và thỉnh thoảng đánh phấn mắt, thậm chí

kem nền cô ấy còn lười đánh.

Nhưng bây giờ, lớp nền tinh tế giúp tôn lên làn da

vốn đã rất đẹp của cô ấy, ngay cả lỗ chân lông cũng

gần như là không nhìn thấy, phấn mắt rất nhẹ nhưng

lại có kết cấu hợp lý, và lớp phấn phủ bóng khiến cho

sống mũi vốn đã rất cao của cô ấy trở nên thẳng như

sườn núi. Tổng thể lớp trang điểm này hoàn toàn phù

hợp với khí chất lạnh lùng cao ngạo của Cơ Hương

Ngưng.

Chuyên gia trang điểm dường như đã phối hợp rất

tốt với khí chất cá nhân của cô ấy, đem sự lạnh lùng

cao ngạo của cô ấy phô diễn hết ra bên ngoài.

Hoắc Khải đã từng gặp rất nhiều mỹ nữ, cũng có

rất nhiều người trong số họ có tính cách cao ngạo và

lạnh lùng, nhưng rất ít người trong số họ toát ra được

khí chất như Cơ Hương Ngưng, ngay cả ánh mắt cũng

lạnh lùng đến như vậy.

“Có vẻ như hiệu quả trang điểm lần này không tệ

nhỉ?”, Cơ Hương Ngưng nhếch miệng cười hỏi, cô ấy

nhìn thấy vẻ tán thưởng trong mắt của Hoắc Khải,

trong lòng không khỏi cảm thấy bồi hồi vui vẻ.

Hoắc Khải cũng không giấu giếm, mỉm cười gật

đầu nói: “Thật sự rất tốt, rất hợp với khí chất của cô.

Cậu chủ nhà họ Lưu nhìn thấy cô chắc chắn sẽ không

có ý kiến gì”.

“Tất nhiên là bọn đàn ông chỉ biết nhìn vẻ bề

ngoài!“ Cơ Hương Ngưng hừ một tiếng rồi quay di.

Hoắc Khải bật cười, cái gì gọi là chỉ nhìn bề ngoài,

chẳng lẽ cô sửa soạn xinh đẹp thế lại không phải là để

cho người khác ngắm sao?

Bên cạnh đó, cả chỉ số IQ và ngoại hình đều là một

trong những khả năng của con người, chỉ cần vận

dụng tốt cả hai thì chắc chắn có thể nhận được lợi ích

lớn hơn.

Sau khi Cơ Hương Ngưng trở lại trụ sở công ty, Cơ

Xuyên Hải đã đợi cô ấy ở đó rất lâu.

Sau khi nhìn thấy Cơ Hương Ngưng ở cổng công

ty, ông ta có hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười và nói:

“Cái tên nhóc Lưu Quân Bồi chắc chắn sẽ rất hạnh

phúc khi có thể cưới được một người vợ xinh đẹp như

vậy”.

“Điều này tôi cũng đã sớm nói qua rồi, tôi không

thích việc các người luôn chú trọng đến ngoại hình

của phụ nữ”, Cơ Hương Ngưng lạnh lùng nói.

Cơ Xuyên Hải liếc nhìn Hoắc Khải, hơi nhún vai,

sau đó liền mỉm cười nói: “Được rồi, đừng nói về

chuyện này nữa. Lưu Quân Bồi đang đợi cô trong văn

phòng chủ tịch, nên chúng ta sẽ đi qua đó. Hơn nữa,

những chuyện Tiểu Lý nói đều đã bắt đầu diễn ra,

hôm nay chắc cũng sắp có tin tức sơ bộ. Có thể phải

mất một vài ngày mới có thể cho thấy hiệu quả thật

sự”.

“Không sao, mấy chuyện này chưa cần phải vội,

ngày tháng còn dài” Hoắc Khải cười nói.

Ba người vừa nói chuyện vừa bước vào thang máy.

Khi họ đến văn phòng chủ tịch, vừa mở cửa liền

nhìn thấy Cơ Bộc Tồn, Cơ Ôn Thư, Cơ Trấn Hùng và

những người khác đang ngồi trên ghế sofa.

Trên chiếc ghế sô pha đơn phía bên kia, có một

người đàn ông trẻ tuổi cỡ Cơ Hương Ngưng, một tay

cầm ly rượu vang đỏ còn tay kia cầm điếu xì gà.

Xem dáng vẻ này của anh ta, cứ như thể mấy

người Cơ Trấn Hùng đều là người dưới trướng của anh

ta vậy.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Cơ đã tới”, Cơ Xuyên Hải

nói.

Không cần phải nói, tất cả đều quay đầu nhìn

sang. Đặc biệt là chàng trai trong bộ âu phục màu mè

kia, mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy Cơ Hương

Ngưng.

Cơ Trấn Hùng đứng dậy và nói với chàng trai đó:

“Lại đây, để tôi giới thiệu mọi người với nhau. Đây là

cậu Lưu Quân Bồi, con trai của chủ tịch tập đoàn Lưu

Thị, còn đây là Cơ Hương Ngưng, cô gái tốt nhất

trong nhà họ Cơ của chúng tôi. Hai người làm quen

với nhau nhé”.

Lưu Quân Bồi nhanh chóng đặt ly rượu vang đỏ

trong tay xuống, đứng dậy đi tới, đưa tay về phía Cơ

Hương Ngưng cười nói: “Quả nhiên là nghe danh

không bằng gặp mặt. Vẻ đẹp của cô Hương Ngưng

thật khiến cho tôi phải kinh ngạc. Trên đời này sao lại

có một cô gái xinh đẹp như cô chứ. Tôi vốn cũng băn

khoăn vì từng tuổi này còn để bố mẹ sắp đặt chuyện

cưới xin, nhưng hiện tại, tôi lại cảm thấy rất vui”.

Mấy người Cơ Trấn Hùng nghe vậy thì ai nấy cũng

đều tươi cười, Lưu Quân Bồi có thể hài lòng, bọn họ

liền có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mà Cơ Hương Ngưng nghe vậy xong chỉ hận

không thể đá vào mặt tên này một cước.

Ban đầu, khi Hoắc Khải và Cơ Xuyên Hải lần lượt

khen ngợi vẻ đẹp của cô ấy, cô ấy chỉ cảm thấy hơi

mệt khi nghe. Nhưng bây giờ Lưu Quân Bồi cũng

đang nói như vậy, cô ấy lại cảm thấy có chút buồn

nôn.

Điều quan trọng nhất chính là anh chàng này lúc

bắt tay rất không đứng đắn, ngón tay cái của anh ta

đang quét lên mu bàn tay của Cơ Hương Ngưng,

không hề muốn buông ra.

Cố nén cơn buồn nôn trong lòng, Cơ Hương

Ngưng mỉm cười nói: “Anh Lưu định cứ đứng nói mãi

hay sao?”

Lưu Quân Bồi bật cười thành tiếng, không tiếp tục

lợi dụng bàn tay của cô ấy nữa, liền buông tay ra nói:

“Làm gì có, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp”.

Cơ Trấn Hùng bước đến với một nụ cười rồi nói:

“Hay là thôi đi, chuyện mấy người trẻ tuổi gặp mặt trò

chuyện, mấy người già như chúng tôi cũng không tiện

ở đây làm bóng đèn. Bây giờ, thay mặt nhà họ Cơ, Cơ

Hương Ngưng sẽ chịu trách nhiệm tiếp đãi cậu Lưu

đây. Mọi chỉ phí sẽ do công ty hoàn trả. Xuyên Hải,

ông chịu trách nhiệm về các vấn đề tài chính phát

sinh”.

Tiếp đãi những vị khách bình thường thì không tốn

nhiều tiền, nhưng tiếp đãi những người có phẩm chất

cao như Lưu Quân Bồi, tiếp đãi một bữa ăn đáng giá

hàng trăm ngàn là chuyện rất bình thường.

Cơ Trấn Hùng nói rằng để Cơ Xuyên Hải chịu trách

nhiệm các vấn đề tài chính, thật sự là muốn truyền

đạt thiện chí của ông ta.

Miễn là còn đi cùng với Lưu Quân Bồi, thì sẽ có

quyền quyết định cuối cùng phải chỉ ra bao nhiêu tiền!

Cơ Xuyên Hải cười nói: “Chủ tịch yên tâm, chỉ cần

Hương Ngưng lên tiếng thì tôi sẽ mở ví ra ngay!”

Mấy người theo sau cười lớn. Dưới sự thúc giục

của bọn họ, Cơ Hương Ngưng và Lưu Quân Bồi rời

văn phòng.

“Đây là lần đầu tiên anh Lưu đến đây phải không?

Trước tiên anh có muốn tôi dẫn anh đến một vài địa

điểm nổi tiếng hơn không. Hay là anh muốn tìm một

chỗ uống cà phê và ăn trưa?”, Cơ Hương Ngưng hỏi.

Từ sau khi Cơ Hương Ngưng bước vào trong văn

phòng, ánh mắt của Lưu Quân Bồi đã không hề rời

khỏi cô ấy một phút nào, liên tục lướt qua những

đường cong quyến rũ.

Cái nhìn đó như phơi bày toàn bộ ham muốn và

lòng tham không thể che giấu, khiến cho Cơ Hương

Ngưng chỉ muốn móc mắt của anh ta ra ngay và luôn.

Giờ phút này nghe Cơ Hương Ngưng hỏi như vậy,

Lưu Quân Bồi liền cười híp mắt nói: “Cô Hương Ngưng

cũng đừng khách sáo như vậy, anh Lưu cái gì chứ, gọi

tên là được rồi. Dù sao không bao lâu nữa thì chúng ta

cũng sẽ trở thành vợ chồng”.

Đi cùng bọn họ còn có Cơ Ôn Thư, cũng lên tiếng

phụ họa theo: “Đúng vậy, sắp trở thành vợ chồng rồi,

còn gọi nhau bằng họ cái gì nữa. Tôi cũng muốn nghe

cô có thể trực tiếp gọi một tiếng chồng đấy”.

Nụ cười của Lưu Quân Bồi càng lúc càng rộng ra

sau khi nghe Cơ Ôn Thư nói. Vì đây là lần đầu tiên gặp

mặt, đối phương còn là người của nhà họ Cơ, chứ nếu

đây là một người phụ nữ bình thường, thì đã bị anh ta

lợi dụng từ lâu lắm rồi.

Tập đoàn Lưu Thị không phải chỉ toàn kẻ ngốc, họ

biết rằng nhà họ Cơ này vốn dĩ không có ý định hợp

tác thực sự, hơn nữa còn nhắm vào tiền của tập đoàn

Lưu Thị. Vì vậy, khi liên hôn, họ cũng chỉ giới thiệu

một đứa con là người kém thành đạt nhất.

Lưu Quân Bồi từ nhỏ đến lớn đều được cưng

chiều, nhờ vào uy thế của bố mình nên xem trời bằng

vung, gây ra không biết bao nhiêu thị phi.

Bất kể là tính cách hay phong thái, đều không

khác gì Hoắc Đình Viễn.

Anh ta đến đây hôm nay vì lệnh bắt buộc từ bố

mình và cũng muốn xem thử người vợ tương lai của

anh ta sẽ như thế nào.

Nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Cơ Hương Ngưng

lúc này, anh ta liền cảm thấy rất vui vẻ.

Vốn tưởng rằng nhà họ Cơ sẽ đưa đến một người

phụ nữ không ra gì, không ngờ lại là một người đẹp

đến như vậy, khí chất tựa như nữ thần băng giá, đã

khiến ham muốn chỉnh phục của Lưu Quân Bồi tăng cao.

Bình luận

Truyện đang đọc