CHẾ TẠO HÀO MÔN

Đường Thế Minh lắc đầu nói: “Sao tôi lại sợ được, chỉ là tôi thấy tiết tấu cuộc sống của anh thay đổi nhiều quá, vượt cả dự đoán của tôi”.

Lúc mới đi theo Hoắc Khải, có một khoảng thời gian Đường Thế Minh cảm thấy cuộc sống thật vô vị.

Hoắc Khải không đắc tội ai, cũng chẳng gặp phải nguy hiểm gì, thậm chí còn phải lái xe giúp anh y như giúp giáo sư Triệu Vĩnh An.

Đường Thế Minh cả ngày ngồi không, anh ta còn hoài nghi liệu sự nhìn nhận của mình về Hoắc Khải có đúng hay không.

Mà bây giờ đột nhiên xảy ra một cuộc đánh nhau liên quan đến sống chết, tâm lý Đường Thế Minh có thay đổi cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Hoắc Khải bật cười, cởi áo khoác ra rồi xoa mặt cho sạch và đáp: “Cả thế giới đều đang thay đổi rất nhiều, cuộc sống tôi có biến hóa cũng đâu lạ. Mà tay của anh lúc trước chẳng phải cũng chưa từng nhuốm máu hay sao? Lần này đột nhiên phải giết người, trong lòng không thấy tội lỗi ư?”

Đường Thế Minh không đáp ngay mà nghĩ một lúc mới trả lời: “Không có đâu, tôi chẳng quen bọn họ, mà bọn họ còn muốn giết anh. Kẻ giết người thì đáng chết, đây là đạo lý cổ kim rồi. Các bậc ông cha trong dòng họ cũng nói với tôi rằng nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, tôi không yếu ớt vậy đâu”.

“Anh nghĩ thông là tốt”, Hoắc Khải gật đầu: “Tóm lại là sau này có thể sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm hơn. Nếu anh muốn đi thì tôi cũng hiểu được, nhưng nếu anh muốn ở lại thì phải cẩn thận hơn trước thật nhiều, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào đó”.

“Ừ, tôi biết rồi”, Đường Thế Minh gật đầu đáp.

Người của tiểu đội Tinh Anh quay lại nhìn anh ta rồi chìa bàn tay không bị thương ra, nói: “Xin chào, tôi là Thương Mộc Hùng, anh khá đấy, khi nào tôi khỏe lại thì chúng ta đánh nhau một trận nhé”.

Đường Thế Minh bắt tay anh ta, lập tức cảm nhận được bàn tay cứng như sắt và sức lực của Thương Mộc Hùng.

Nhưng Đường Thế Minh cũng không có động tác gì, thậm chí không thay đổi sắc mặt, cũng không thấy được anh ta có đang dùng sức hay không.

Thương Mộc Hùng chỉ biết rằng, dù anh ta có dùng bao nhiêu sức thì đối phương cũng không có phản ứng gì.

Sau đó anh ta thả tay ra, cười hì hì nói: “Giỏi đấy”.

“Anh cũng vậy”, Đường Thế Minh đáp.

Thương Mộc Hùng ngẩn ra, Hoắc Khải thì lại cười nói: “Đường Thế Minh là con nhà võ, luyện võ từ nhỏ. Nếu anh muốn đánh với anh ta thì sợ là sẽ thiệt đấy”.

“Chưa chắc đâu, tay anh ta không đen bằng tôi, biết thế nào được”, Thương Mộc Hùng bĩu môi.

“Tên của anh giống người Anh Hoa nhỉ?”, Đường Thế Minh hỏi.

“Ừ, bố tôi là người Anh Hoa, còn mẹ tôi thì ở đây, nên tôi còn một cái tên khác là Lý Mộc Hùng. Nhưng tôi thích cái tên Kurakio hơn, nghe có khí thế hơn không?”, Kurakio nói.

Đường Thế Minh lắc đầu nói: “Chả thấy khí thế gì, nhưng giọng nói của anh bảo tôi rằng anh không hiểu gì về võ thuật cổ truyền hết. Cho nên, anh không thắng được tôi đâu”.

Kurakio nghe vậy thì rất không phục. Anh ta đã vào sinh ra tử bao nhiêu năm, tuy không lọt được top 20 lợi hại nhất thế giới nhưng top 100 thì chắc chắn không thoát được.

Huống hồ nhiều lúc sức mạnh không giải quyết được mọi chuyện.

Mọi kỹ xảo của anh ta đều là để giết người, Đường Thế Minh có đánh mãi mà không giết thì cũng không thể thắng được.

Đường Thế Minh cũng không giải thích nhiều, lại nói với Hoắc Khải vài chuyện trong nước.

Anh ta gọi được mấy cao thủ trong dòng họ đến, giờ đã có một nửa quay về, nửa còn lại phụ trách bảo vệ hai mẹ con Cố Phi Dương.

Vì bên Ninh Thần ngoài Đổng Thiên Thanh ra thì còn năm người của tiểu đội Tinh Anh bảo vệ, nên không cần lo nữa.

Nghĩ đến tình huống của Hoắc Khải bên này, Đường Thế Minh đề nghị Hoắc Khải gọi thêm nhiều người đến bảo vệ người thân của anh, nếu không, cho dù pháp luật trong nước có tốt đến mấy thì cũng khó bảo đảm được mọi chuyện.

Hoắc Khải gật đầu nói: “Tôi đã sắp xếp rồi, không cần lo cho sự an toàn của bọn họ đâu. Mà người trong dòng họ anh có ý kiến gì không vậy?”

“Không đâu”, Đường Thế Minh lắc đầu: “Bọn họ ở mãi sâu trong núi, người già lười ra ngoài nhưng thanh niên thì muốn ra ngoài vận động từ rất lâu rồi”.

“Vậy thì tốt”, Hoắc Khải gật đầu.

Anh không thích mắc nợ ân tình của ai, vì nợ tiền còn dễ trả, nhưng ân tình thì không.

Nhưng hiện giờ sức mạnh của anh khá yếu ớt, chỉ có thể dựa vào nhóm Đường Thế Minh mà thôi. Món nợ ân tình này anh sẽ tìm cách trả lại sau.

Ba người cứ thế lái xe, đi thẳng đến địa điểm đích.

Cuộc tập kích lúc trước chứng minh trong đội ngũ có nội gián, tuyến đường của Hoắc Khải đã bị người ta tiết lộ ra ngoài.

Cho nên Hoắc Khải không đi theo tuyến đường dự định nữa mà là đổi nơi khác, đổi cả cách hóa trang.

Như vậy thì không thể theo dõi bọn họ một cách dễ dàng nữa.

Mấy ngày sau, Hoắc Khải và Kurakio đến một nông trường ở nơi ngoại ô hẻo lánh.

Chiếc xe mà bọn họ cướp được mấy ngày trước đã bị bỏ đi rồi, giờ họ đang đi một chiếc xe cũ mua giữa đường.

Sau khi đến nông trường, một người nông dân đi tới, hét lên với bọn họ: “Đây là nông trường tư nhân, mời mọi người rời đi!”

Súng săn của nông dân không làm Hoắc Khải và Kurakio sợ hãi. Anh ta làm một động tác tay, người nông dân đó khẽ gật đầu, vẫy tay với họ.

Sau khi vào nhà, người nông dân mở một con đường từ tủ bếp ra cho hai người vào.

Đi vào đường đó không lâu sau thì là một con đường lớn rộng mở. Đi thêm lúc nữa là đến một căn phòng.

Đây là căn cứ bí mật của tiểu đội Tinh Anh, giờ đã thành phòng thí nghiệm mới của Hoắc Khải.

Không gian dưới đất này đã được cải tạo sơ qua, một bên là phòng kỹ thuật VR cho cao thủ vô danh dùng, một bên là nơi cho Công nghệ tái sinh.

Đừng coi thường một mình cao thủ vô danh, phòng của anh ta vẫn to lắm, ít nhất phải 500m2.

Bên trong bày đầy siêu máy tính đang điên cuồng chạy các loại code mà Cổ Ngôn Tài mua, giúp anh ta chỉnh sửa khung thế giới ảo.

Một bên khác là khu vực của công nghệ tái sinh, nơi này đã hội tụ các chuyên gia y học. Họ đang tiến hành phân tích kỹ lưỡng về phẫu thuật thay đầu.

Không có cơ thể thật sự mà chỉ có ảo ảnh do kỹ thuật VR tạo ra.

Đừng khinh thường ảo ảnh, nó gần như giống hệt thế giới thực khi thao tác.

Chỉ một sai lầm nhỏ bé cũng có thể bị siêu máy tính phán đoán là thất bại, mà hậu quả duy nhất của thất bại là sự tử vong của bệnh nhân.

Các chuyên gia tiến vào đây đều phải ký một bản hợp đồng do đích thân Cổ Ngôn Tài kiểm chứng.

Nội dung hợp đồng có rất nhiều điều khoản bảo mật, trong đó mục quan trọng nhất là không được rời khỏi đây nếu chưa được đồng ý. Nếu rời khỏi đây thì sẽ bị coi là kẻ phản bội, không những sẽ thu hồi lại tiền tài của cải mà còn bị xử lý cực hình.

Cực hình là gì?

Đơn giản chính là cái chết.

Nếu bạn thấy điều khoản này quá hà khắc và vẫn hoài niệm nhân gian thì có thể không ký.

Những bác sĩ không ký thì lại phải ký một hợp đồng bảo mật khác rồi rời khỏi đội ngũ. Nếu bọn họ dám tiết lộ những tài liệu phẫu thuật có được lúc trước thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.

Dựa theo điều khoản của hợp đồng, nếu bội ước sẽ phải đền bù một con số lên tới ít nhất là 10 chữ số.

Hơn nữa, phía sau con số này còn đề đơn vị là mỹ kim!

Có thể nói, một khi bị khởi tố thì bọn họ sẽ bị đóng băng tài sản, bao gồm cả gia đình của họ. Hơn nữa, trước khi bồi thường xong, tất cả bọn họ sẽ bị liệt vào danh sách đen, không cho phép nhập cảnh.

Loại trừng phạt này sẽ do đội ngũ luật sự chuyên nghiệp thực hiện với phạm vi toàn thế giới.

Với sức ảnh hưởng của Hi Vọng Mới hiện giờ, muốn khởi tố trên toàn thế giới thì không hề khó.

Cho nên nếu đám người này muốn phản bội thì phải suy nghĩ thật kỹ xem tâm lý bản thân có đủ mạnh để trốn chui trốn lủi cả đời này hay không.

Loại hành hạ này sao mà sánh được với việc ở trong phòng thí nghiệm.

Mà ở trong đó không có nghĩa là sẽ bị giam lỏng cả đời.

Tờ hợp đồng thứ hai mà Cổ Ngôn Tài cho bọn họ ký viết rất rõ ràng rằng, khi phẫu thuật thay đầu hoàn toàn thành thục, khi nó được phổ biến trên toàn thế giới thì bọn họ sẽ được trả lại tự do.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc