Nghe thấy cô ấy nói ra những lời này, Ninh Thần lập
tức vui mừng khôn xiết nói: “Cậu định giảng hòa với
Hương Ngưng thật sao? Thật tuyệt! Tớ đi, nhất định đi!”
“Tớ biết cậu là hiển lành nhất rồi”, Phan Tư Mễ nói với
một nụ cười.
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, cô ấy cũng không ở
lại lâu thêm nữa, rời đi với lý do có lịch hẹn bệnh nhân tại
phòng khám.
Đứng ở trước cửa nhà, nhìn Phan Tư Mễ lên xe rời đi,
sau khi vẫy tay chào tạm biệt, nét mặt Ninh Thần đột
nhiên trở nên hơi trầm mặc.
Hoắc Khải thấy cô không vui liền hỏi: “Sao vậy? Vừa
rồi không phải em đang rất vui vẻ sao?“
Ninh Thần ngẩng đầu nhìn anh, có chút lo lắng hỏi:
“Anh có cho rằng Tư Mễ thật sự thích anh không?“
Hoắc Khải bị cô chất vấn, liền bật cười thành tiếng:
“Em nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy chỉ là nói đùa mà thôi, sao
em có thể cho là thật được. Em đó, thật sự rất dễ bị lừa”.
“Nhưng giọng điệu vừa rồi của cô ấy nghe có vẻ rất
giống thật…”, giọng nói Ninh Thần nghe rất buồn, sắc mặt
cũng trầm xuống: “Anh quả là một người đàn ông xuất
sắc, cho dù cô ấy thật sự thích anh thì em cũng không
cảm thấy kỳ lạ”.
Nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, Hoắc Khải thở dài nói:
“Không biết mấy lời này là em đang khen anh hay còn có
ý gì khác đây nữa. Hay là anh cứ trở lại như trước, để em
không phải lo lắng đề phòng nữa nhé?”
“Không được!”, Ninh Thần bất giác cảm thấy lo lắng
liền nói nhanh. Sau khi biết được Hoắc Khải chỉ nói đùa,
cô cũng hơi xấu hổ, nói với anh: “Em chỉ nói chuyện bâng
quơ thôi… m, thôi đừng nói đến chuyện này nữa, chúng
ta tiếp tục theo dõi các hoạt động của cửa hàng thôi. Vừa
rồi có rất nhiều khách hàng nhắn tin cần tư vấn mà em
vẫn chưa đáp lại!”
Ninh Thần nói xong thì lập tức xoay người chạy vào
nhà.
Cô vội vàng như vậy, rõ ràng là đang muốn trốn tránh
cái chủ đề gượng gạo kia.
Hoắc Khải biết thế nhưng cũng không bắt bẻ cô làm
gì. Anh chỉ đứng nhìn cô hăng hái ngồi vào ghế, trả lời câu
hỏi của khách hàng với vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù mấy ngày nay anh có chút bận rộn hơn bình
thường, nhưng cuộc sống vì thế cũng đã phong phú lên
không ít, khiến cho anh như tìm lại được một chút hơi thở
nhiệt huyết của quá khứ.
Trước kia anh vô cùng bận rộn, chỉ mong một giây
đồng hồ có thể chia ra làm hai nửa để dùng. Hôm nay
cuộc sống của anh so với khi đó ung dung hơn rất nhiều,
nhưng cũng thực tế hơn rất nhiều.
Những người xung quanh anh bây giờ không phải là
những con người đầy mưu mô, nên anh cũng không còn
thường xuyên thấy cảnh người người ngờ vực dè chừng
nhau như trước.
Những ngày như thế này thật tốt.
Việc quảng bá các hoạt động của cửa hàng khá suôn
sẻ, thậm chí ngay cả Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai
cũng không ngừng hỗ trợ phát quảng cáo trên vòng kết
nối bạn bè.
Mà bây giờ cửa hàng trái cây cũng làm ăn vô cùng
phát đạt, lượt khách tới lui mỗi ngày tưởng như có thể làm
mòn hết cả sàn nhà. Ninh Quốc Năng ngày ngày ngồi
đếm tiền muốn chuột rút, vừa khổ não vừa vui vẻ.
Dưới sự gợi ý của Hoắc Khải, họ cũng đã mở một kênh
bán hàng giao đồ ăn trực tuyến.
Mặc dù vẫn đang trong giai đoạn sơ khai nhưng đã có
thể nhận được hàng chục đơn hàng mỗi ngày. Để mà so
sánh thì có những người mở cửa một tuần rồi mà vẫn
chưa làm ăn gì được, họ còn phải bỏ tiền túi ra để đi thuê
mấy người nổi tiếng về quảng cáo cho kia kìa.
Chỉ là để vận hành các kênh bán hàng trực tuyến cần
phải chỉ ra nhiều tiền. Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai
bắt đầu với số vốn nhỏ nên rất nhạy cảm với vấn đề chi
phí.
Vất vả lắm mới kiếm được ít tiền, mà muốn hàng của
mình được trưng bày trên nền tảng bán hàng trực tuyến
thì phải chỉ ra trước một khoản tiền, làm sao mà được
chứ.
Vì vậy, họ đã thành lập một nhóm trên WeChat, mọi
khách hàng đến mua hàng ở cửa hàng trái cây đều có thể
quét mã để vào, khi nào quá lười không muốn ra cửa hàng
mua trái cây, họ có thể nhắn vào trong nhóm WeChat, và
Ninh Quốc Năng sẽ nhanh chóng gửi đến cho khách hàng.
Mặc dù vẫn phải trả một khoản phí nhất định để thực
hiện các công việc lặt vặt, nhưng vẫn còn tốt hơn là chỉ
thêm tiền hoa hồng cho các nền tảng bán hàng trực tuyến khác.
Tính đến nay, cộng cả dịch vụ giao đồ ăn trực tuyến,
giao trái cây trên WeChat và doanh thu của chính cửa
hàng trái cây đã kiếm được hơn bảy ngàn tệ mỗi ngày, với
lợi nhuận ròng từ bốn đến năm ngàn. Và xu hướng gia
tăng doanh số bán hàng này vẫn không hề suy giảm,
cùng với việc đẩy mạnh các hoạt động khuyến mãi, tốc
độ tăng trưởng đang ngày càng tăng lên mỗi ngày.
Nhìn chung, Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai bây
giờ đã bị thuyết phục về khả năng kinh doanh của Hoắc
Khải, Ninh Thần bên này vừa nói cần bọn họ hỗ trợ phát
phát quảng cáo, hai người không nói hai lời, trực tiếp ra
sức oanh tạc trên tất cả các kênh truyền thông mà họ biết.
Không chỉ tự mình đăng quảng cáo, họ còn nhờ người
đến mua trái cây chia sẻ quảng cáo. Bất kỳ ai chuyển tiếp
quảng cáo đều có thể được giảm giá mua hàng.
Hoắc Khải vốn không có suy nghĩ nhiều về điều này,
việc cửa hàng trái cây hỗ trợ tuyên truyền, chẳng qua chỉ
là thêm gấm thêm hoa, chủ yếu nhất vẫn là dựa vào các
tài khoản công khai Weibo và WeChat để quảng bá.
Ngoài ra, các kế hoạch quảng cáo mà anh đăng trên
các diễn đàn nổi tiếng khác nhau cũng có kết quả rất tốt.
Hình thức tuyên truyền này thường phát triển chậm
trong giai đoạn đầu nhưng sẽ nhanh chóng bùng nổ ở giai
đoạn sau, một đồn mười, mười đồn trăm.
Theo ước tính của Hoắc Khải, tin tức sẽ có thể bao
phủ trên khắp đất nước trong khoảng mười ngày tới, đến
lúc đó các hoạt động cũng có thể chính thức bắt đầu.
Bởi vì kế hoạch tuyên truyền đạt hiệu quả đủ tốt, nên
mức tiêu thụ của cửa hàng cũng đang không ngừng tăng trưởng.
Buổi phát sóng trực tiếp đã phá kỷ lục hai trăm ngàn
đơn hàng vào ngày đầu tiên, hai trăm hai mươi ngàn đơn
vào ngày thứ hai, hai trắm năm mươi ngàn đơn vào ngày
thứ ba, và vẫn đang tiếp tục tăng hàng chục ngàn đơn
hàng mỗi ngày.
Ngay cả nhà sản xuất cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ban đầu họ còn nghỉ ngờ rằng Ninh Thần đang cố gắng
hoàn thành nhiệm vụ bằng cách khai khống số lượng đơn
đặt hàng, sau đó lại phát hiện ra cô đang tự trả tiền cho
các hoạt động quảng bá cho họ. Khi đã hiểu một chút và
thấy hiệu quả quảng bá thật sự tốt, họ đã chủ động giúp đỡ.
Tất nhiên, phương thức tuyên truyền của các nhà sản
xuất có thể không tốt hơn Hoắc Khải là bao. Rốt cuộc, họ
thường chỉ tập trung vào việc tạo ra sản phẩm, tất cả mọi
sự quảng cáo đều dựa vào cách làm việc của mỗi cửa
hàng Taobao để tìm ra con đường riêng.
Những gì họ có thể giúp chính là cung cấp cho Ninh
Thần một số quà tặng sự kiện và đề xuất mức giá mua thấp hơn.
Suy đoán trước đó của Hoắc Khải đã đúng. Công thức
cốt lõi của nhà sản xuất đã thật sự bị đánh cắp, và nó đã
bị phân tán khắp nơi.
Hiện nay, các thương hiệu giảm cân khác nhau đang
mọc lên như nấm sau mưa, có công thức giống nhau, tác
dụng giống nhau, nhưng giá thành lại rẻ hơn.
Các nhà sản xuất vô cùng lên án hành động này,
nhưng cũng không có cách nào khác. Ai bảo bọn họ
không bảo vệ chu toàn cho công thức độc quyền kia chứ?
Ngay cả khi đã có bằng sáng chế, chỉ cần người khác
thêm thứ gì đó khác lạ vào công thức, thì họ có thể phản
bác rằng nó hoàn toàn khác với công thức đã có bằng
sáng chế kia.
Hơn nữa, không thể đến tòa án để kiện và yêu cầu họ
tiết lộ công thức để điều tra trước khi có bằng chứng xác thực.
Về việc này, nhà sản xuất chắc chắn phải chịu thiệt
hại, nên họ chỉ cầu mong có thể giữ lại được một phần ba
thị phần của mình trong cơn bão tố.
Nhiều đại lý và nhà phân phối cũ đã chuyển sang các
thương hiệu khác vì giá cả thấp hơn.
Bản thân họ không có lòng trung thành với nhãn hiệu.
Họ chỉ làm bất cứ điều gì họ cho là tốt với bản thân của họ.
Bây giờ, đại lý lớn nhất của nhà sản xuất chính là Ninh
Thần, đại lý với doanh thu hàng ngày lên đến hai ba trăm
ngàn, con số này chỉ xuất hiện vào thời kỳ đỉnh cao của họ.
Mà cho dù là thời kì đỉnh cao, nó cũng chỉ tồn tại trong
khoảng thời gian ngắn ngủi không được bao lâu, trong khi
doanh thu hàng ngày của đại lý Ninh Thần vẫn đang
không ngừng tăng lên.
Đây mới chỉ là giai đoạn đầu tiên của sự kiện, khi tất
cả mọi người cùng tham gia thì doanh thu hàng ngày của
đại lý sẽ không thể ước tính được nữa, chắc chắn sẽ là
một con số khổng lầ.
Trong khi các nhà sản xuất rất vui mừng, họ cũng gặp
phải một vấn đề.
Rắc rối này đến từ phía của Hoắc Khải. Vào ngày thứ
hai sau khi nhà sản xuất yêu cầu trợ giúp, Hoắc Khải đã
gửi e-mail cho họ.
Nội dung e-mail rất đơn giản, dựa trên những cân
nhắc về thị phần, Hoắc Khải muốn có cổ phần của nhà
sản xuất, đầu tư 8 triệu để chiếm 30% cổ phần.
Nếu công ty đồng ý, đại lý sẽ tiếp tục thực hiện hoạt
động. Nếu công ty không đồng ý, đại lý sẽ lập tức thay
đổi nhãn hiệu.
Dù sao thì đó cũng chỉ là thời gian khuyến mãi của sự
kiện, việc bán cho khách hàng hàng hóa của thương hiệu
nào cũng không nhất thiết phải cố định chắc chắn.
Các thương hiệu khác cũng sử dụng công thức của
công ty này, và hiệu quả là như nhau. Không cần quá lo
lắng về khả năng cạnh tranh của sản phẩm.
E-mail này đã khiến cho nhà sản xuất tức giận quá
sức. Đại lý bán được năm mươi đến sáu mươi ngàn một
ngày liền yêu cầu công ty giữ giá mua ở mức thấp nhất,
bây giờ đại lý bán được hai ba triệu một ngày thì liền yêu
cầu mua cổ phần.
Sau này nếu như bán được nhiều hơn, chẳng phải là
sẽ muốn nuốt chửng toàn bộ công ty luôn hay sao?
Thật ra là họ đã đoán đúng, Hoắc Khải thật sự có ý
định thâu tóm công ty thuốc giảm cân này, vì anh đã
muốn làm kinh doanh thì làm sao có thể bị người khác
điều khiển. Nếu chỉ là một đại lý, cho dù công việc kinh
doanh có tốt đến đâu, thì nó vẫn luôn là công việc bán
thời gian cho người khác, vì vậy tốt nhất là phải làm ông
chủ của chính mình.
Anh đã nói ra một điều rất đáng sợ, nhưng Ninh Thần
cũng không phản đối điều này.
Sau nhiều ngày nghiên cứu thị trường, cô thấy rằng
nhà sản xuất hiện tại chỉ còn duy nhất một mình cô là đại
lý lớn. Nếu như cô chuyển sang các thương hiệu khác,
công ty giảm cân này chắc chắn sẽ sớm phải phá sản.
Ngay cả khi công ty không phá sản, thì thị phần của
công ty cũng sẽ bị siết chặt đến mức khó coi.
Hai ngày sau, tổng giám đốc của nhà sản xuất đã gọi
điện trực tiếp đến và hỏi liệu có thể giảm tỷ lệ cổ phiếu
xuống được không.
Dù sao thì họ cũng là công ty lớn với doanh thu hàng
năm vài trăm triệu, muốn chiếm 30% cổ phần chỉ bằng 8
triệu thì đúng là quá lố.
Tuy nhiên, Hoắc Khải cũng không hề nể mặt vị tổng
giám đốc này, thẳng thừng từ chối.
Doanh thu hàng năm lên đến hàng trăm triệu, đó chỉ là
chuyện của trước đây. Bây giờ các tất cả các đại lý khác
của công ty cộng lại cũng chỉ bán được đến hàng chục
triệu. Khi các thương hiệu khác bắt đầu được xây dựng,
công ty này thậm chí còn có thể bán được ít hơn thế.
Bây giờ 8 triệu chỉ mua được 30% cổ phần của công
ty, nhưng nếu như công ty không đồng ý thì sau khi sự
việc kết thúc, 8 triệu chính là giá mua lại toàn bộ công ty
này.
Vẫn còn ba ngày nữa sự kiện mới chính thức bắt đầu
nên hãy từ từ cân nhắc, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ trước
khi trả lời.
Nhà sản xuất cân nhắc hai ngày, tổng giám đốc gọi
điện lại đồng ý phương án hợp tác chuyển nhượng cổ
phần.
Nhưng dù đã đồng ý, tổng giám đốc cũng hy vọng sẽ
thu được 30% lợi nhuận của sự kiện.
Thật ra Ninh Thần rất muốn đồng ý điều kiện này.
Theo cô ấy, có thể mua 30% cổ phần công ty với mức giá
8 triệu là đã khá tiết kiệm chỉ phí, dù sao công ty này
cũng đã bán được vài trăm triệu một năm vào thời kỳ đỉnh
cao. Trong ngành công nghiêp giảm cân, công ty này
cũng được coi là hàng đầu.
Cũng chính là Hoắc Khải đề xướng chuyện này, nếu
đổi lại là cô, sợ rằng cô sẽ không bao giờ dám đòi hỏi như vậy!