CHẾ TẠO HÀO MÔN

Hoắc Khải không nói thêm gì, thật ra anh có thể hiểu suy nghĩ của Hoắc Giai Minh.

Trong thế giới thực, có nhiều người đeo vô số gông cùm lên cuộc sống tự do của cậu ta.

Hoắc Giai Minh thích mấy thứ văn chương, nghệ thuật, nhưng nhà họ Hoắc không cho phép những người như cậu ta tồn tại, đặc biệt là bố của cậu ta - Hoắc Trạch Minh - hiện giờ đã trở thành người nắm quyền trong nhà họ Hoắc, càng không cho phép con trai ông ta trở thành một “kẻ vô dụng” chỉ biết vẽ tranh, chơi đàn.

Có lẽ, Hoắc Giai Minh đã chịu quá đủ cuộc sống như thế rồi.

Ngoài ra, những vết thương trên thân thể cũng là những tiếc nuối mà thế giới thực không thể nào bù đắp nổi.

Trình độ y thuật hiện đại tuy đã đạt đến mức có thể thay đầu, nhưng tình trạng giống như Hoắc Giai Minh thì họ đành bất lực.

Bởi vì các bác sĩ biết trong não có các dây thần kinh và mạch máu nhưng lại không biết sau khi hệ thần kinh chịu tổn thương thì làm thế nào mới có thể hồi phục nó.

Đối với Hoắc Giai Minh thì cậu ta trong thế giới thực chỉ là một người thực vật. Cho dù tỉnh lại nhưng cũng không có tự do.

Nhưng ở đây, cậu ta không bị gò bó, muốn vẽ thì vẽ, muốn đàn thì đàn. Hơn nữa, cậu ta còn có thể lợi dụng tài năng “được trời ưu ái”, ở đây sáng tạo ra những đồ vật khó thể tưởng tượng ở trong hiện thực.

Giống như cây thần bảy bảo bối, Hoắc Khải tự nhận là không làm được.

Anh muốn thay đôi giày da đã rất vất vả rồi.

Mà tốc độ của Hoắc Giai Minh còn nhanh hơn anh, chứng tỏ ở phương diện này, Hoắc Giai Minh rất có tài.

Có lẽ nó liên quan đến việc cậu ta bị thương, cũng có thể là vốn dĩ bản thân cậu ta có thiên phú, tóm lại, Hoắc Giai Minh trong thế giới ảo chắc chắn thoải mái hơn trong thế giới thực.

“Thật ra, anh không cần nghĩ nhiều đâu. Em ở đây sống rất vui, hơn nữa sau này càng ngày sẽ có càng nhiều người đến, em cũng có thể kế với với những người cùng chí hướng, à, có lẽ nên gọi là đạo hữu nhỉ?”, Hoắc Giai Minh cười hì hì, nói: “Không chừng, lần sau gặp lại, em đã luyện ra những báu vật tiên thiên nhắc tới trong Phong Thần Diễn Nghĩa rồi, đến lúc đó anh muốn gì thì em sẽ cho anh đi cửa sau, chọn trước mấy thứ!”

Câu nói này của Hoắc Giai Minh rõ ràng là cố ý đùa giỡn, Hoắc Khải biết cậu ta đang an ủi mình thì thở dài, nói: “Anh chỉ thấy có lỗi với em, không thể thật sự chữa khỏi cho em”.

“Anh không phải là cá, làm sao biết niềm vui của cá?”, Hoắc Giai Minh bật cười: “Em còn phải cảm ơn anh, nếu không có anh thì em nào biết thì ra còn có một thế giới mới khiến cho em sống vui vẻ như vậy”.

Niềm vui của cậu ta không giống giả vờ, anh nhìn ra được Hoắc Giai Minh thực sự thích nơi này thì Hoắc Khải cũng không khuyên cậu ta nữa.

“À, để thực hiện công nghệ này, anh đã đắc tội với chị Vi Vi rồi. Bây giờ là lúc giải thích với chị ấy rồi nhỉ? Em nghĩ với tính cách của chị ấy và tình cảm với anh, chỉ cần anh dỗ ngọt vài ngày chắc là không có vấn đề gì”, Hoắc Giai Minh nói.

Nói đến chuyện này, Hoắc Khải trầm tư một lát rồi nói: “Em có tin vào chuyện tái sinh sao?”

“Tin chứ, bản thân em không phải là đang tái sinh sao”, Hoắc Giai Minh thản nhiên nói, nhưng ngay giây tiếp theo, cậu ta phản ứng lại và hỏi: “Câu này của anh có ý gì?”

Hoắc Khải nhìn cậu ta nói: “Nếu anh nói với em, anh là anh ba của em và cũng là Lý Phong mà em quen biết, em có tin không?”

Hoắc Giai Minh sững sờ hồi lâu không nói, gần như muốn làm rõ câu nói này rốt cuộc là có ý gì.

Cái gì mà anh ba, cũng là Lý Phong?

Một lúc sau, cậu ta rốt cuộc cũng hiểu ra, không nhịn được như nhìn thấy quỷ, nói: “Ý của anh là, Lý Phong chính là anh ba? Các anh là cùng một người? Nhưng sao anh phải thay đổi hình dáng của mình, hơn nữa chiều cao, cân nặng cũng không giống nhau. Ngay cả để phát triển công nghệ mới thì cũng không cần thiết phải thay đổi hoàn toàn như vậy!”

“Anh không phẫu thuật thẩm mỹ, không phải nói rồi sao, đây là tái sinh”, Hoắc Khải nói: “Con người thật của anh, hai năm rưỡi trước đã bị người mưu hại. Bây giờ thi thể chắc đã biến thành một đống xương trắng rồi”.

Hoắc Giai Minh nghe thấy thì dựng tóc gáy, nói: “Anh ba, anh đừng đùa em. Trò đùa này không vui tí nào!”

“Anh không nói đùa. Thực ra, em là người đầu tiên biết về chuyện này, những người khác anh đều chưa từng nói. Vì anh biết, nếu bị người không đáng tin biết chuyện này, nói cho người nào đó, thì có lẽ anh sẽ bị giết thêm một lần”, Hoắc Khải nói.

Bây giờ anh muốn nói với Hoắc Giai Minh, một là thế giới này không giống thế giới thực, hai là Hoắc Giai Minh đáng để tin tưởng, ba là vì Hoắc Khải đã đủ tự tin để đối phó với mọi rắc rối.

Nếu như nhà họ Hoắc biết anh là Hoắc Khải tái sinh thì sao?

Hoắc Khải bây giờ đã không còn là gã mọt sách yếu đuối và bất lực hơn hai năm trước nữa. Anh đã trưởng thành thành một kẻ săn mồi công nghệ hàng đầu thế giới.

Con người trên toàn thế giới, đều nhìn chằm chằm vào anh, so với áp lực này thì nhà họ Hoắc có tính là gì?

Nhưng đối với Hoắc Giai Minh mà nói thì tin tức này giống sấm đánh vào bộ não, khiến cậu ta hồi lâu không thể hoàn hồn.

Anh ba đã chết một lần rồi?

Sao có thể được… Ai dám giết anh? Ai lại có thể giết anh?

Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Khải, rất chân thật, làm cho Hoắc Giai Minh biết, anh ba không nói đùa, những gì anh ấy nói đều là sự thật.

“Là ai làm? Nếu Lý Phong chính là anh ba vậy thì trước đây người em gặp là ai?”, Hoắc Giai Minh hỏi.

“Đó là kẻ giả mạo, không phải thật. Dù là em hay Vi Vi, có lẽ đều có thể phát hiện ra một chút manh mối. Nhưng các em không dám nghi ngờ điều đó mà thôi”, Hoắc Khải nói.

Hoắc Giai Minh không nói lời nào, vì những gì Hoắc Khải nói đều đúng.

Trước đây, cậu ta từng nghi ngờ, vì hành vi của anh ba đột nhiên thay đổi.

Người nên thân thiết thì không thân thiết, người chẳng có quan hệ gì lại có tư cách gần gũi.

Ngay cả Đường Trọng Vi, thanh mai trúc mã cũng bị anh hủy hôn, đổi thành lấy con gái nhà họ Đinh.

Con gái nhà họ Đinh so với Đường Trọng Vi thì thậm chí còn không xứng để xách giày cho cô ấy. Cho dù là bất cứ lý do gì, Hoắc Giai Minh đều nghĩ mãi không hiểu tại sao anh lại làm như vậy.

Bây giờ, cậu ta đã hiểu.

Thì ra là kẻ giả mạo!

“Cho nên hắn ta mới vội vàng đuổi những người quen biết anh, để lại những người không thân thuộc nắm quyền. Cho nên hắn mới hủy hôn với chị Vi Vi rồi lấy con gái nhà họ Đinh! Thì ra là thế… Chẳng trách em cứ nghĩ mãi không hiểu”, Hoắc Giai Minh lẩm bẩm.

Hoắc Khải không quấy rầy cậu ta. Tin tức này khá sốc đối với bất cứ ai. Hoắc Giai Minh cần thời gian để suy nghĩ cũng là điều bình thường.

Phải mất mười phút sau, Hoắc Giai Minh mới hoàn hồn. Cậu ta nhìn Hoắc Khải, nói: “Cho nên anh vẫn không quay lại nhà họ Hoắc mà lợi dụng thân phận sau khi sống lại âm thầm phát triển, đợi sau này đến thời điểm thích hợp thì quay lại? Nhưng bây giờ anh quay lại thì đã muộn rồi. Bố em đã nắm quyền nhà họ Hoắc. Nếu anh muốn kéo ông ấy xuống đài thì sợ là không dễ dàng. Hơn nữa, chuyện này cũng chỉ có em tin, những người khác sẽ không tin đâu”.

Hoắc Giai Minh vẫn còn một điều chưa nói. Đó chính là trong thế giới ảo, hình tượng nguyên thủy của mỗi người hiện ra đều được sóng điện não tự động vẽ ra, cũng có thể đại diện cho linh hồn thật sự của anh.

Do đó, cậu ta chắc chắn trước mắt chính là anh ba chứ không phải kẻ giả mạo.

Nhưng trong thế giới thực, Hoắc Khải vẫn mang khuôn mặt của Lý Phong. Nếu đến nhà họ Hoắc nói anh mới là ngôi sao Hi Vọng chân chính thì có lẽ sẽ bị đuổi ra ngoài như một kẻ điên.

“Bây giờ, đối với anh nhà họ Hoắc đã không quan trọng nữa. Anh phải làm những chuyện lớn hơn nữa. Cho nên, em không cần lo lắng anh sẽ đuổi chú đi đâu”, Hoắc Khải nói.

Anh không nói với Hoắc Giai Minh, người sát hại anh lúc đầu, có thể có sự tham gia của Hoắc Trạch Minh.

Hoắc Giai Minh cũng không hỏi. Thật ra cậu ta là một người rất thông minh. Biết rằng một khi hỏi một số câu hỏi, nhận được câu trả lời, có thể không phù hợp với suy nghĩ của mình.

Thay vì làm đôi bên khó xử thì không bằng không hỏi.

“Nếu anh là Lý Phong. Vậy anh đã kết hôn sinh con rồi, chị Vi Vi làm thế nào?”, Hoắc Giai Minh nói.

Hoắc Khải thở dài, nói: “Không phải em không biết, anh luôn đối xử với Vi Vi như em gái. Nếu lúc đầu không vì lợi ích của dòng họ, có lẽ anh sẽ không đồng ý đính hôn. Bây giờ cô ấy vẫn chưa biết thân phận thật sự của anh. Anh cũng không định cho cô ấy biết, dứt khoát cho qua như thế là xong”.

“Anh muốn coi chị ấy như em gái, nhưng chị ấy lại coi anh là người đàn ông duy nhất mà chị ấy lấy cả đời này. Lúc đầu, khi kẻ giả mạo kia hủy hôn. Chị Vi Vi khóc đến nỗi sưng cả mắt”, Hoắc Giai Minh lẩm bẩm nói.

“Đau dài không bằng đau ngắn. Anh không thể ly hôn, bây giờ gia đình là điều rất quan trọng đối với anh”, Hoắc Khải nói.

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc