CHẾ TẠO HÀO MÔN

Tuy Cố Phi Dương không muốn mượn Hoắc Khải để xoá đi ý tưởng muốn theo đuổi cô ấy của Tưởng An Sư nhưng con gái lại nói thẳng ra như thế khiến hai gò má cô bỗng nhiên hồng rực.

“Văn Văn, không nên nói linh tinh!”, Cố Phi Dương nói.

“Con nào có nói linh tinh đâu. Con thích chú Lý. Con còn muốn chú ấy làm bố của con! Nhất định mẹ cũng nghĩ như thế!”, Nhạc Văn Văn ôm lấy cánh tay của Hoắc Khải, tỏ vẻ chắc chắn.

Lời nói này càng khiến cho Cố Phi Dương đỏ mặt hơn. Tuy rằng cô ấy từng nghĩ đến chuyện này, nhưng Hoắc Khải đã kết hôn rồi không phải người độc thân. Chuyện phá vỡ gia đình người khác, Cố Phi Dương tuyệt đối không làm.

Nếu thật sự bảo Hoắc Khải vì cô ấy mà li hôn với Ninh Thần thì cả đời này Cố Phi Dương sẽ không tha thứ cho mình.

Mà Tưởng An Sư ngồi một bên nghe thấy thế thì cảm thấy rất tuyệt vọng.

Có câu, lời nói của trẻ con thì không nể ai, nhưng lời nói của đứa trẻ cũng là chân thật nhất. Tất cả những gì Nhạc Văn Văn nói, có lẽ là nguyện vọng của cả gia đình.

Nếu hai mẹ con đều nghĩ như vậy thì anh ta làm gì còn cơ hội nữa?

Dáng vẻ của Hoắc Khải cũng không kém, phong độ hơn nhiều so với bản thân anh ta. Trước mặt anh, Tưởng An Sư luôn cảm thấy có một sự hổ thẹn khó hiểu.

Nhưng anh ta không muốn nhận thua như thế, dù sao bây giờ Cố Phi Dương vẫn phủ nhận chuyện này, chứng tỏ anh ta còn cơ hội.

Cho nên, Tưởng An Sư nhìn Hoắc Khải, nói: “Việc buôn bán của anh Lý có vẻ không bận rộn lắm nhỉ. Nếu không sao có thể chạy đến đây. Tôi nhớ là cô Cố từng nói, quê nhà cách đây rất xa”.

“Vẫn ổn, tôi chủ yếu là chân chạy, trời nam biển bắc đều đi suốt”, Hoắc Khải trả lời nói.

Anh biết ý tứ của những câu nói này của Tưởng An Sư, nhưng lại không muốn vì thế mà khoe khoang.

Tưởng An Sư nào biết Hoắc Khải chỉ đang khiêm tốn mà thôi. Anh ta chỉ nghe ý nghĩa trên mặt chữ cho rằng Hoắc Khải thật sự là con tốt không đáng để ý.

Buôn bán nhỏ sao có thể so sánh được với bản thân là người đã vào biên chế.

“Anh Lý có thể không biết, tôi rất quen thân với cô Cố. Tôi cũng coi Nhạc Văn Văn như con của mình. Đứa bé này ngoan ngoãn nghe lời khiến người khác không thể không thương”, Tưởng An Sư nói.

Lời nói này đã rất rõ ràng, đến Cố Phi Dương cũng tỏ ra căng thẳng nhìn sang Hoắc Khải. Cô ấy rất muốn giải thích, mình và thầy giáo ngữ văn này không có quan hệ gì.

Lúc này, Hoắc Khải bỗng nhiên nhìn Cố Phi Dương, hỏi: “Chuyện cô đắc tội với chủ tịch Tô, cô đã nói qua với thầy Tưởng chưa?”

Cố Phi Dương sững người, bất giác lắc đầu, nói: “Chưa từng nói”.

Chuyện kinh doanh không liên quan gì đến người ta, tự nhiên nói làm gì.

Hoắc Khải ừ một tiếng, quay sang nhìn Tưởng An Sư, hỏi: “Nếu hai mẹ con họ không kiếm được tiền, thậm chí còn liên luỵ đến anh cũng bị đuổi việc, anh có thể nuôi hai mẹ con họ không?”

Tưởng An Sư bị hỏi thì bối rối: “Lời này của anh là sao? Công ty vũ đạo của cô Cố rất ổn…”

“Quên nói cho anh, trước khi chúng tôi trở về thì ở tiệc rượu đã đắc tội với chủ tịch của tập đoàn Phong Âu. Anh biết tập đoàn Phong Âu không? Chính là công ty sản xuất chip lớn nhất trong tỉnh. Chủ tịch hội đồng quản trị có tài sản ròng hơn một tỷ. Vị chủ tịch đó đã nói, muốn đuổi cô Cố đi, những người liên quan đến cô ấy đều không có kết cục tốt. Vừa rồi tôi đã bàn bạc với cô Cố, nếu thật sự xảy ra chuyện như thế thì chắc chắn không thể ở lại đây, sau này đến đâu xây dựng lại sự nghiệp. Không biết thầy Tưởng có quyết tâm này không, cùng cô Cố rời xa quê hương, làm lại từ đầu?”

Lời nói của Hoắc Khải khiến sắc mặt của Tưởng An Sư rất khó coi.

Anh ta không hiểu người làm ăn, nhưng cái tên tập đoàn Phong Âu thì đã từng nghe qua, biết đó là một công ty rất lớn.

Bình thường Cố Phi Dương qua lại với những người kinh doanh, anh ta cũng biết, nhưng chuyện mà Hoắc Khải nói lại khiến anh ta nghi ngờ.

“Cô Cố tốt như vậy, sao có thể đắc tội với chủ tịch tập đoàn Phong Âu?”, Tưởng An Sư hỏi lại.

“Còn không phải là do chủ tịch Tô theo đuổi cô Cố, nhưng lại bị cô Cố từ chối rất nhiều lần. Lần này cuối cùng thẹn quá hoá giận không nhịn nổi. Nói tóm lại, đây đều là tai hoạ do nhan sắc mà ra. Người xưa nói không sai, hồng nhan hoạ thuỷ, không có thực lực nhất định mà lại ở cùng với người xinh đẹp như cô Cố thì chỉ có kết cục thảm hại mà thôi”, Hoắc Khải thở dài nói.

Tưởng An Sư nghe thấy thế thì mặt xanh lét, anh ta luôn vô cùng hài lòng với công việc của mình. Tuy rằng không nhiều tiền nhưng nghe ra có vẻ rất đẳng cấp.

Hơn nữa, tổ tiên trong nhà đều là người bản địa. Nếu bảo anh ta phải ra ngoài làm lại từ đầu thì chắc chắn anh ta không đồng ý.

Một là bên ngoài lạ lẫm, không quen biết ai, không có cảm giác an toàn. Hai là anh ta chỉ biết dạy học, không biết làm việc gì khác.

Nhưng nếu ở lại mà chủ tịch của tập đoàn Phong Âu thật sự tìm đến gây phiền phức thì ai có thể chống đỡ được?

Người ta là ông chủ lớn tài sản hơn một tỷ đấy!

Cho nên, trong lòng Tưởng An Sư đột nhiên có ý muốn lùi bước.

Cố Phi Dương nhìn ra điểm này, cô ấy liếc nhìn Hoắc Khải rồi nói với Tưởng An Sư: “Anh Lý cũng bị tôi liên luỵ, vốn dĩ kinh doanh rất tốt lại không thành. Vị chủ tịch kia rất nhỏ mọn, phao tin muốn chỉnh chết anh ấy. Tôi đang lo không biết nên làm thế nào, không biết thầy Tưởng có cách gì hay giúp tôi không?”

Tưởng An Sư nghe thấy thì sắc mặt không được tự nhiên, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi, tôi nào có cách gì…”

“Nếu không thì như này đi, một lát nữa người của tập đoàn Phong Âu đến, thầy Tưởng giúp chúng tôi nói tốt vài câu, có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến”, Hoắc Khải nói.

Tưởng An Sư nghe thấy thế thì suýt nữa nhảy dựng lên, hỏi: “Người của tập đoàn Phong Âu đến đây sao?”

“Đúng rồi, họ nói muốn dậy cho tôi một bài học, đương nhiên sẽ đến. Nhưng có thầy Tưởng ở đây thì tôi cũng yên tâm. Dù sao thân phận của anh chắc chắn sẽ khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ”, Hoắc Khải nói.

Tưởng An Sư nghe thấy thế thì bị doạ cho suýt khóc. Tôi có thể có thân phận gì khiến người của tập đoàn Phong Âu không dám hành động thiếu suy nghĩ chứ.

Anh ta rất muốn bỏ chạy nhưng lại ngại cứ thế rời đi.

Cố Phi Dương cất lời: “Một lát nữa người của tập đoàn Phong Âu sẽ đến, vừa rồi không phải nói sắp hết muối rồi sao. Thầy Tưởng, có thể giúp tôi đi mua túi muối không?”

“Hả? Muối? Được được được, để tôi đi!”, lúc Tưởng An Sư nói còn có chút bấn loạn, cuống cả lên đi ra khỏi cửa.

Nhìn dáng vẻ kia của anh ta, một thời gian nữa chắc chắn sẽ không quay lại.

Đợi anh ta đi khuất, Cố Phi Dương mới cười lớn, nhìn Hoắc Khải nói: “Nhìn anh doạ người ta chạy rồi kia, mặt trắng bệch cả”.

Hoắc Khải cười nói: “Những điều tôi nói đều là sự thật, không doạ anh ta. Cô cho rằng Tô Tử Hàng của tập đoàn Phong Âu thật sự bỏ qua cho cô sao? Theo tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ gây rắc rối cho cô đấy”.

“Thích gây rối thì cứ đến, cùng lắm là như anh nói, tìm một nơi khác làm lại từ đầu”, Cố Phi Dương thản nhiên nói. Sau đó cô ấy lại nhìn Hoắc Khải, vẻ cười như không cười, nói: “Nhưng vừa rồi anh nói ai hồng nhan hoạ thuỷ? Thầy Tưởng sợ gặp hoạ, anh thì không sợ sao?”

“Người thật không sợ cái bóng, đương nhiên không có gì đáng sợ cả”, Hoắc Khải nói.

Cố Phi Dương khẽ cắn răng, cố ý tiến sát lại một chút, sau đó nói: “Anh không sợ hoạ thuỷ, vậy hồng nhan thì sao? Không sợ vợ anh biết à? Hay là nên nói, vốn dĩ anh tới tìm hồng nhan?”

Hương vị thanh mát trên người cô ấy theo hơi ấm bay đến khiến hô hấp của Hoắc Khải có chút nặng nề.

So với tưởng tượng, Cố Phi Dương bây giờ hình như to gan hơn nhiều, ít nhất trước đây cô ấy tuyệt đối không dám dùng thái độ mập mờ như thế đến gần Hoắc Khải.

Ở phương diện nào đó, có thể nói cô ấy có chút giống Phan Tư Mễ.

Nhưng Phan Tư Mễ thì thể hiện tất cả lên khuôn mặt, hơn nữa hành động cũng to gan, dứt khoát, còn Cố Phi Dương thì có chút như là nghiện nhưng còn ngại. Anh nói cô ấy đang nói thật, cô ấy lại nói chỉ là đùa anh. Anh nói cô ấy đang đùa hả, sao lại tỏ ra chân thật như vậy.

Thật thật giả giả khiến người ta rối rắm. Điều này càng khiến cho không khí mờ ám ngày càng trở nên nồng đậm.

Hình như thấy hô hấp của Hoắc Khải có chút thay đổi nên gò má Cố Phi Dương đỏ ửng lên, trong đôi mắt đẹp long lanh sóng nước, dường như hút hồn người khác vào đó.

Tuy cô ấy không nói gì, nhưng động tác sát lại gần lại có sức mạnh hơn bất kỳ lời nói nào.

Giờ phút này, cho dù là Hoắc Khải cũng không thể không thừa nhận, Cố Phi Dương rất có sức hấp dẫn.

Cô ấy luyện múa lâu năm nên thân hình còn đẹp hơn so với Ninh Thần.

Một là thân hình đẹp, hai là vẻ hoàn mỹ không tì vết. Những thứ gì người đàn ông muốn có thì đều tìm thấy trên người cô ấy.

Lấy bốn chữ để hình dung thì đó là đẹp, mảnh, dài, thẳng.

Lại kết hợp với một vẻ ngoài tinh tế, chẳng trách có nhiều người đàn ông theo đuổi cô ấy như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc