CHẾ TẠO HÀO MÔN

“Xin lỗi”, Đường Thế Minh đột nhiên nói.

Hoắc Khải ngẩng đầu nhìn anh ta, Đường Thế Minh nói tiếp: “Là do tôi quá khinh địch, không nghĩ đến việc anh sẽ đi ra từ nơi khác, gặp phải chuyện nguy hiểm bất ngờ”.

Hoắc Khải bật cười, đáp: “Không trách anh được. Anh đừng tự trách. Là do tôi quá sơ ý, nghĩ rằng mọi thứ yên bình nên muốn đi đâu thì đi. Lại không ngờ bọn họ sẽ tiếp xúc với tôi một cách quang minh chính đại như vậy”.

“Người này chính là thế lực mà anh nói đó sao?”, Đường Thế Minh hỏi.

Hoắc Khải chỉ mới nói qua cho Đường Thế Minh về thế lực ngầm, vì Đường Thế Minh là một người rất giữ chữ tín. Anh ta đến bảo vệ Hoắc Khải chỉ vì di nguyện của giáo sư Triệu Vĩnh An là đã đủ để chứng minh nhân phẩm của anh ta rồi.

Với người này, không có gì quan trọng hơn võ.

Cho nên, Hoắc Khải không sợ anh ta sẽ làm lộ bí mật.

Mà Đường Thế Minh cũng chưa từng làm anh thất vọng, quan trọng nhất là, biết càng nhiều hơn cũng giúp Đường Thế Minh bảo vệ anh tốt hơn.

Hoắc Khải không hề giấu giếm mà thừa nhận luôn.

Đường Thế Minh chau mày nói: “Nói vậy thì bọn họ đã theo dõi anh rồi đó. Vậy sau này anh phải cẩn thận, đừng đi con đường nguy hiểm như vậy nữa. Nếu không, tôi sợ là tôi đến không kịp đâu”.

Cao thủ đẳng cấp thật sự có thể giết chết một người trong nháy mắt bằng tay không, dù Đường Thế Minh có nhanh đến mấy cũng không phải siêu nhân.

Mà trình độ của Hoắc Khải thì chỉ hơn người bình thường một chút thôi, không thể sánh bằng mấy cao thủ đó được. Như Đường Thế Minh thì cũng hạ gục được Hoắc Khải chỉ bằng một cánh tay.

“Ừ, tôi sẽ nhớ”, Hoắc Khải gật đầu, đồng ý với ý kiến của Đường Thế Minh.

Mặc dù lần này hữu kinh vô hiểm nhưng lại thu hoạch được rất nhiều.

Sự xuất hiện của người đàn ông đó không chỉ nhắc nhở Hoắc Khải mà còn khiến anh hiểu được người bên cạnh mình đã bị trà trộn vào.

Chỉ có trà trộn vào người bên cạnh anh thì bọn họ mới có thể quang minh chính đại xuất hiện và uy hiếp anh thôi, nếu không nếu giết Hoắc Khải thật thì ai sẽ điều khiển cục diện?

Dựa vào độ phát triển công ty của những người từng bị ám sát thì Hoắc Khải có thể đoán rằng thế lực ngầm đó thật sự không muốn giết người cho lắm.

Bọn họ chỉ muốn mở rộng quyền lực, nhưng lại không muốn giết chết đối tác của mình, mà lợi dụng lực lượng của mình để trà trộn vào doanh nghiệp hoặc dòng họ đó.

Khi sức mạnh được tích lũy đủ, thì mới bắt đầu làm mưa làm gió.

Nếu có người không chịu hợp tác thì bọn họ cũng sẽ không vội hành động đâu.

Dù sao thế giới này cũng được pháp luật bảo vệ, một người chết thì có thể nói là sự cố, nhưng nếu liên tiếp hai, ba cái chết thì sẽ rất khó để người ta không nghi ngờ.

Một thế lực được tạo từ thương nhân, bất kể có lớn cỡ nào thì cũng không thể phản kháng lại đất nước được, đây là sự cách biệt quá lớn.

Nhưng nghĩ đến việc người bên cạnh mình bị trà trộn, tâm lý của Hoắc Khải cũng đang nghiêm trọng hơn những gì anh thể hiện ra bên ngoài.

Anh đã tưởng rằng mình đã phòng bị rất kín kẽ rồi, nhưng không ngờ đối phương vẫn đắc thủ.

Cái người bị mua chuộc đó là ai?

Là người ở vị trí cao cấp, hay là trung cấp?

Hoắc Khải có dự cảm rằng người này chắc chắn không phải nhân viên bình thường được, nếu không người đàn ông đó sẽ không tự tin đến mức nói là hạ gục Hoắc Khải.

Người bị mua chuộc có khả năng là rất gần với nòng cốt, nhưng lại không nắm được quá nhiều bí mật.

Nếu không, thế lực ngầm kia căn bản sẽ không cần phải uy hiếp Hoắc Khải, chỉ cần nghĩ cách cướp lấy là được. Dù sao chỉ cần có được bí mật nòng cốt thì cũng đồng nghĩa với việc có được tất cả.

Người có thể tiến gần với quyền lực nòng cốt, lại không biết quá nhiều chức vụ thì chỉ cần đếm trên đầu ngón tay là ra.

Hơn nữa, cũng có thể khoanh vùng được người có khả năng bị mua chuộc trong nhóm người đó.

Nhưng cụ thể là ai thì cũng cần phải quan sát cụ thể đã.

Trước khi phán đoán được chính xác thì Hoắc Khải sẽ không làm ra hành động gì vội vàng cả, cứ kéo dài đã.

“Đi thôi, về đã”, Hoắc Khải nói.

Hai người nhanh chóng rời khỏi con đường lạnh lẽo vắng vẻ này, đi chuyến bay sớm nhất về nước.

Sau khi máy bay hạ cánh, Hoắc Khải trở nên thả lỏng hơn rất nhiều, dù sao nước ngoài không phải địa bàn của anh, cũng cảm thấy rất bất an.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên anh làm chính là đến công ty tìm Ninh Thần và tập hợp các quản lý cấp cao để họp.

Lần họp này không có việc gì khác ngoài một chủ đề là có nên đem bán cổ phần của công ty hay không.

Dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Hoắc Khải, tất cả nhân viên cấp cao đều có mặt cả, không một ai dám xin nghỉ hoặc đến muộn.

Nhưng không một ai biết cuộc họp hôm nay có mục đích gì, đến cả Ninh Thần cũng không biết. Sau khi Giản Tư Tư hỏi Ninh Thần, biết cô cũng đang mù mờ không hiểu gì, thì càng nghi hoặc hơn.

Sếp không phải là người có tính cách không nói điều gì cho mọi người, mà tổng giám đốc Ninh còn là vợ của sếp, sao lại có thể không biết lý do họp được chứ.

Mà khi Hoắc Khải nói mục đích ra thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Ninh Thần đột ngột đứng dậy, chau mày nói với Hoắc Khải: “Anh có biết mình đang nói gì không vậy?”

Hoắc Khải mỉm cười, đáp: “Em đừng vội, anh chỉ gọi mọi người đến để hỏi, chứ không phải là làm luôn. Lúc ở nước ngoài, có người từng tiếp xúc với tôi và đưa ra ý tưởng thu mua. Tôi muốn hỏi ý kiến mọi người thế nào thôi”.

“Đương nhiên là không thể rồi!”, Giản Tư Tư cũng đứng dậy nói: “Sếp, mặc dù công ty không phải của chúng tôi, nhưng là một nhân viên của công ty, tôi cho rằng không nên chấp nhận việc bị thu mua. Hiện giờ công ty đang phát triển rất tốt, lợi nhuận của ngành chủ lực này cũng cao vô cùng, kỹ thuật VR cũng phát triển rất thuận lợi. Giá trị của công ty đều đang tăng lên từng ngày, cho dù không có ai tài trợ thì chúng ta cũng đủ tiền mặt để hoạt động, tại sao phải bán chứ? Chỉ vì đối phương đưa ra một cái giá nghe có vẻ rất ổn hay sao? Thực tế, nếu chúng ta tiếp tục phát triển thì chẳng mất lâu đâu, chỉ cần kỹ thuật VR có thể thành hình thì sẽ nhanh chóng đạt được lợi nhuận gấp mười gấp trăm lần!”

Giản Tư Tư nói rất chắc nịch, nhiều người nghe vậy cũng gật đầu không thôi.

Nhưng bọn họ không lên tiếng, vì biết Hoắc Khải có năng lực phi hàm, sẽ không quyết định ngu xuẩn như vậy đâu. Hơn nữa, công ty là của anh, nếu Hoắc Khải thật sự muốn bán thì ai mà cản nổi.

Đến cả Ninh Thần cũng không thể ngăn cản, cùng lắm chỉ có thể kéo dài.

“Cô nói rất đúng, vậy để tôi cân nhắc thêm”, Hoắc Khải nhìn Ninh Thần, nói: “Vậy thôi, tan họp, lát nữa chúng ta về nhà sẽ bàn tiếp nhé”.

Hoắc Khải đã đóng lại chủ đề, không quan tâm ý kiến của những người khác. Có rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không vui, cảm thấy bản thân bị khinh thường.

Nhưng Hoắc Khải chẳng quan tâm, tuyên bố tan học rồi một mình ra khỏi phòng họp. truyện ngôn tình

Ninh Thần đuổi theo từ phía sau, hỏi nhỏ: “Rốt cuộc anh định làm gì vậy?”

“Không có gì đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi”, Hoắc Khải cười đáp.

Nhìn nụ cười ấy, Ninh Thần biết chồng mình sẽ không tùy tiện làm những chuyện vô ích. Anh làm vậy chắc chắn có mục đích khác, nhưng anh không nói thì Ninh Thần cũng không hỏi.

Nếu đây là một địa điểm thích hợp để nói chuyện, chắc Hoắc Khải cũng sẽ chẳng giấu gì cô, nhưng nếu không nói thì chắc chắn là có vấn đề.

Sau đó, Giản Tư Tư cũng đuổi theo, nói: “Sếp, tuy tôi không biết vì sao anh mở họp, nhưng tôi thấy không nên thu mua đâu! Dù thế nào đi nữa thì anh cũng đừng có làm vậy, nếu không sau này anh sẽ hối hận đấy”.

“Cô nói rất đúng, nhưng góc độ suy xét của chúng ta khác nhau”, Hoắc Khải đáp.

Giản Tư Tư hiểu câu nói thành Hoắc Khải đang có ý muốn bán công ty, liền vội vàng, hai mắt đỏ hồng: “Anh làm vậy là không được đâu! Dù anh đứng ở góc độ nào để suy nghĩ thì đều là không được!”

Giản Tư Tư đã vào công ty được mấy năm, nhìn Hi Vọng Mới phát triển từ một công ty nhỏ với năm nhân viên đến quy mô gần một ngàn nhân viên, giá trị công ty lên đến hàng chục tỷ như bây giờ, ngoài việc yêu thầm Hoắc Khải ra thì cô ấy cũng có tình cảm rất sâu đậm với công ty này.

Nếu bán công ty đi, thì khó chịu không khác gì bán đi đứa con của mình vậy.

Nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô ấy, Hoắc Khải bật cười, vỗ nhẹ vai của cô ấy rồi nói: “Cô ngốc này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc hả. Dù gì cũng là phó tổng giám đốc của công ty, như vậy là mất hình tượng lắm đó”.

“Tôi mặc kệ, tôi, tôi không muốn anh bán công ty đâu!”, Giản Tư Tư nói rồi nước mắt cũng rơi lã chã.

Bình luận

Truyện đang đọc