Nhưng giải thích không còn tác dụng gì nữa, nếu Hoắc Khải thật sự nói tất cả mọi chuyện cho Ninh Thần thì cô ta có nói nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Điều quan trọng nhất là sáng nay Ninh Thần chẳng hề chất vấn cô ta điều gì, vậy rốt cuộc là Hoắc Khải đang nói dối, hay là Ninh Thần cố tình làm thế?
Khi mà trong lòng bắt đầu nghi hoặc về một chuyện nào đó, cho dù người khác làm gì hay nói gì thì bạn cũng sẽ chủ động nghĩ nó theo phương hướng mà mình nghi ngờ.
Vậy nên Phan Tư Mễ cho rằng khả năng đầu tiên không lớn lắm, cô ta cảm thấy Ninh Thần đã biết tất cả mọi chuyện rồi, chỉ cố tình không nói ra mà thôi.
Một là Ninh Thần muốn sỉ nhục cô ta, hai là tìm cơ hội để cô ta tự lùi bước.
Nghĩ tới đây, trong lòng Phan Tư Mễ bực bội không thôi.
Tới tận nhà ở nhiều ngày như thế, kết quả là không đạt được ý muốn, ngược lại còn bị vạch trần!
“Được, xem như anh cao tay!”, Phan Tư Mễ trợn mắt nhìn Hoắc Khải rồi nổi giận bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô ta, Hoắc Khải không nhịn được bật cười.
Anh đâu làm gì sai, rõ ràng là cô ta sai, nhưng bây giờ thì cứ như người khác có lỗi với cô ta vậy.
Hoắc Khải đóng cửa ra ngoài, anh không tới công ty chi nhánh nhà họ Cơ mà một mình tới quán net.
Sau khi giúp Hoắc Khải tìm ra tất cả những email trong hai năm qua của nhà họ Hoắc, cao thủ máy tính kia đưa ra yêu cầu so tài.
Anh ta đã chờ đợi cuộc so tài này mười mấy năm rồi, không biết nghĩ thế nào mà anh ta có thể kiên trì được như thế nữa.
Thế nhưng một người có tài trên thế giới mạng như thế chắc chắn là rất cố chấp, nếu không cố chấp thì sẽ chẳng thể đạt tới mức cực hạn ở bất kỳ một lĩnh vực nào.
Vậy nên có người nói rằng những người đứng đầu trong các ngành nghề đều là đồ điên, câu nói này có lý lắm chứ.
Sau khi vào quán net, Hoắc Khải mở email đang sử dụng tạm thời ra, gửi một email cho cao thủ vô danh.
Tiêu đề và nội dung của email ấy đều chỉ có hai chữ đơn giản và trực tiếp.
“So tài!”
Thời khắc email được gửi tới máy tính của cao thủ vô danh, người đàn ông đầu tóc bù xù như tổ quạ đang ngồi trước màn hình lập tức trở nên hưng phấn.
Đôi mắt sáng rực của anh ta nhìn email này. Nguyện vọng bao năm qua sắp trở thành hiện thực, rốt cuộc người đã từng đánh bại anh ta cũng cho anh ta cơ hội để chuyển bại thành thắng.
Những năm gần đây, cao thủ vô danh thường xuyên khiêu chiến các nhân vật mang tầm cỡ ở các nơi, nhưng không ai có thể đánh bại anh ta.
Nói chính xác hơn, kể từ khi anh ta biết đến máy tính, thất bại duy nhất của anh ta chính là lần thua Hoắc Khải.
Với người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nó chẳng khác nào đóng một cây đinh xiêu vẹo lên một mặt phẳng hoàn mỹ.
Nếu không nhổ cái đinh ấy ra, anh ta sẽ không bao giờ sống được như một người bình thường.
Trong vòng năm giây kể từ khi nhận được email, vô số những sự công kích mạng lập tức ập tới.
Hoắc Khải không để cao thủ vô danh ấy có quá nhiều thời gian phản ứng, bởi vì anh biết người này rất giỏi, cho anh ta thời gian thì chẳng khác nào tự rút ngắn thời gian của mình.
Phương pháp công kích mạng thường dùng nhất là tạo ra một loạt tin nhắn spam để công phá mạng lưới phòng ngự của đối phương, sau đó mở ra một lối đi từ cửa sau của hệ điều hành, cướp đoạt quyền khống chế máy tính.
Quá trình rất quen thuộc, nhưng để thành công thì cực kỳ khó khăn.
Bởi vì máy tính của cao thủ vô danh ấy không phải là máy tính mà người bình thường sử dụng, mà là hệ điều hành DOS đời đầu.
Hệ điều hành này chỉ phổ biến một thời gian lúc mới xuất hiện, chủ yếu là tiện cho việc lập trình, nhưng sử dụng nó khá phiền phức, làm bất cứ điều gì cũng phải nhập lệnh trước.
Người bình thường chỉ cần kích chuột là xong, nhưng bọn họ lại phải gõ mấy từ tiếng anh.
Mỗi một bước đều có một lệnh tiếng anh khác nhau, để khống chế một chiếc máy tính một cách thành thục thì phải nhớ vô số từ ngữ chuyên ngành.
Người bình thường rất khó để làm quen với hệ điều hành DOS ấy, vậy nên nó đã bị đào thải, hiện tại chỉ có những người hiểu biết chuyên sâu về lập trình và những hacker mới dùng đến nó.
Hệ điều hành DOS đời đầu trực quan hơn hệ điều hành mà người bình thường dùng nhiều, Hoắc Khải bắt đầu tấn công là có thể coi như trực tiếp đối mặt với cao thủ vô danh ấy.
Ngay lúc phần mềm cảnh báo do chính mình tạo ra vang lên âm thanh báo động, ngón tay của cao thủ vô danh đã bắt đầu gõ tanh tách trên bàn phím.
Vô số lệnh gửi đi, phần mềm phản kích tự động bắt đầu hoạt động, phản kích theo đúng hướng bị tấn công.
Cả hai người đều là dân chuyên, vừa tiến hành công kích vừa điều tra địa chỉ IP thực sự của nhau.
Hoắc Khải chớp cơ hội tấn công trước năm giây, nhưng anh vẫn tìm ra địa chỉ IP chậm hơn đối phương một giây.
Anh vừa tra ra địa chỉ IP của cao thủ vô danh thì bên kia đã bắn đầu tấn công hệ điều hành của anh.
Hệ điều hành trong quán net chỉ toàn là phiên bản hack, cái gọi là tường lửa và phần mềm diệt virus chẳng là gì với những hacker chuyên nghiệp.
Bọn họ đã quá quen với hệ điều hành như thế này, tuy rằng tháng nào cũng có bao nhiêu bản vá được tung ra, muốn lấp đầy lỗ hổng cửa sau, nhưng hệ thống càng phức tạp thì càng dễ xuất hiện lỗ thủng.
Anh công kích tôi, thế thì tôi sẽ chặn cửa sau lại, sau đó phản kích anh.
Hiện giờ chủ yếu là bọn họ đang so xem tốc độ tấn công cửa sau của ai nhanh hơn tốc độ chặn.
Hoắc Khải dốc hết sức mình, ngón tay gõ tanh tách trên bàn phím, đưa ra những dòng mệnh lệnh khiến người hoa mắt.
Mấy thanh niên bên cạnh quay đầu lại nhìn mà chẳng hiểu gì cả. Bọn họ nhìn Hoắc Khải bằng ánh mắt vừa tò mò vừa nghi hoặc, không biết anh đang làm gì.
Đến quán net không chơi game mà lại gõ bàn phím như điên thế kia là sao?
Chỉ chưa đến năm phút mà chiếc máy Hoắc Khải đang dùng bỗng phát ra tiếng vang nặng nhề, sau đó chiếc máy tóe ra lửa và khói đen, tất cả các máy trong quán net lập tức tắt cái rụp.
Nhìn màn hình tối đen, Hoắc Khải đẩy chiếc bàn phím trước mặt ra rồi hơi lắc đầu.
Sau nhiều năm, anh không còn là người gần như vô địch trong mảng này nữa.
Nhưng cao thủ vô danh kia thì vẫn luôn tiến bộ.
Một người dậm chân tại chỗ, một người tiến bộ mười mấy năm, khoảng cách giữa hai người đã kéo dài lắm rồi.
Chỉ trong năm phút, cao thủ vô danh ấy đã đoạt quyền điều khiển hệ điều hành máy tính của Hoắc Khải, chẳng những khiến ổ cứng máy tính của anh bốc cháy vì vận chuyển quá nhanh, còn làm tắt hết các máy tính trong quán nét.
Những người đang đắm chìm trong game hoặc chat chít và bàn chuyện công việc đều tức tối mắng mỏ.
Chủ quán net chạy tới, mồ hôi tuôn ra như suối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nguồn điện vẫn bình thường, mạng cũng ổn định, sao tự nhiên lại tắt máy cùng một lúc thế này?
Hoắc Khải gọi chủ quán tới thay máy khác rồi lại mở máy lên.
Cao thủ vô danh không quá nặng tay. Anh ta đã điều tra ra đây là địa chỉ IP của một quán net, vậy nên chỉ khiến tất cả các máy tính tắt nguồn để chứng tỏ sự lợi hại của mình, nếu không thì với năng lực của anh ta, làm ổ cứng của tất cả các máy trong quán bị cháy hỏng cũng chẳng phải việc gì khó khăn.
Những chiếc máy tính này được kết nối chung một Router, cho dù đã chia ngõ ra nhưng cũng không có gì khác nhau.
Chúng đã kết nối với nhau thế này thì chỉ cần hack được một máy tính là có thể hack được cả quán net.
Sau khi khởi động lại máy tính, Hoắc Khải đăng nhập vào hộp mail, trong đó xuất hiện một email mới.
Anh mở ra thì thấy một hàng chữ trong phần nội dung: “Bây giờ anh kém quá, khiến tôi rất thất vọng”.
Hoắc Khải đã có thể tưởng tượng ra được cảnh cao thủ vô danh đang ngồi đối diện máy tính thất vọng đến nhường nào.
Chờ đợi mười mấy năm để được khiêu chiến, cuối cùng lại thắng dễ dàng như thế. Cuộc so tài không hề kịch liệt như trong tưởng tượng, khiến người ta có cảm giác như đã dồn hết sức nhưng lại đánh hụt một cú.
Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Hoắc Khải không giải thích điều gì cả, đúng là thực lực của anh bây giờ kém người kia quá xa.
Không chỉ là về sự hiểu biết về hệ điều hành, mà còn về cách thức tấn công nữa. Quãng thời gian mười mấy năm khiến đối phương tiến bộ đến mức khó có thể tưởng tượng được, còn anh thì vẫn dùng phương pháp cũ rích từ mười mấy năm trước, hơn nữa cũng lâu lắm rồi không động vào những thứ này, sao có thể là đối thủ của người đó được chứ.
Lúc này, email thứ hai được gửi tới: “Anh đang khinh thường tôi, hay là thật sự không tiến bộ chút nào? Tôi thấy anh vẫn dùng chiến thuật thủy triều của năm đó”.
Cái gọi là chiến thuật thủy triều chính là sử dụng hàng loạt các tin nhắn spam để phủ kín mạng lưới của đối phương, khiến đối phương không thể phân biệt ra được tin nhắn nào là tin nhắn có tác dụng, hơn nữa trong lúc phân biệt, anh có thể chớp thời cơ tấn công lỗ hổng cửa sau.
Nhưng sau mười mấy năm phát triển, chiến thuật thủy triều đã bị thay thế bởi kỹ thuật tiên tiến hơn rồi.
Mặc dù về bản chất thì vẫn giống nhau, nhưng cách thức đã tiến hóa quá nhiều, thời gian để Hoắc Khải làm một lần đủ để người ta làm đi làm lại mấy lần rồi.