CHẾ TẠO HÀO MÔN

“Thế nào gọi lại dây dưa, khoác một cái áo thì là dây dưa sao? Ông già cổ hủ này!”, Trác Thuỵ Mẫn lườm ông ấy một cái, nói: “Còn nữa, ông cũng đừng nhắc đến người bạn trai đó của con gái nữa, tên Hạo gì đó đúng không? Ngoài chuyện biết đọc sách thì có tác dụng gì? Không có tiền, gia đình cũng bình thường, con gái của chúng ta phải gả cho một con mọt sách như vậy thì chẳng phải sẽ chịu thiệt thòi sao? Hơn nữa, cậu ta vừa không có bản lĩnh, tính tình thì khó ưa, chẳng có lấy một ưu điểm, cả ngày chỉ biết tỏ vẻ kiêu ngạo. Con gái nhà chúng ta muốn tìm bạn trai thì cũng phải tìm người như cậu Lý, vừa ưa nhìn lại có bản lĩnh, nói năng, hành xử khéo léo”.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy! Chủ tịch đã kết hôn từ lâu, con bé cũng đã học tiểu học rồi!”, Giản Tư Tư ngại ngùng hai má đỏ hồng. Từ lâu, cô cũng đã biết, mẹ không hài lòng với Ninh Hạo Bân.

Không chỉ mẹ cô, mà cả bố Giản Gia Văn cũng vậy. Nhưng dù sao ông ấy cũng là đàn ông, lại là lãnh đạo nên không muốn nói thẳng. Tuy cảm thấy bạn trai của con gái không tốt cũng chỉ có thể dùng lời nói nghiêm khắc để hướng dẫn và giáo dục.

Trác Thuỵ Mẫn thì không như thế, bà ta nghĩ gì nói nấy, không quan tâm người khác nghĩ gì.

Con gái là do bà ta sinh ra, không lo cho cô ấy thì lo cho ai?

“Kết hôn rồi? Nhìn cậu Lý còn trẻ như thế, mới bao nhiêu tuổi mà đã kết hôn rồi chứ, vội vàng làm gì, thật là!”, Trác Thuỵ Mẫn tỏ vẻ đầy tiếc nuối nói.

“Bà đừng có rảnh rỗi kiếm chuyện nữa. Bây giờ biết người ta đã kết hôn rồi thì đừng có lôi thôi nhiều”, Giản Gia Văn nói.

Trác Thuỵ Mẫn lại trừng mắt với ông ấy, nói: “Kết hôn thì sao chứ, so với cái cậu tên Hạo gì đấy thì coi như tái hôn cũng còn hơn! Nếu bảo ông chọn, thì ông chọn ai làm con rể?”

“Đương nhiên là…”, Giản Gia Văn nói đến một nửa thì cũng không nói tiếp nữa.

Vì ông ấy cũng đang do dự. Đúng vậy, nên chọn ai làm con rể đây?

Tuy rằng Ninh Hạo Bân là bạn học cùng trường với con gái, có nền tảng tình cảm nhưng người này thì không có gì nổi bật, khó làm nên việc lớn.

Trái lại, ông chủ nhỏ kia, vừa rồi nhìn có vẻ rất phong độ cũng rất ưa nhìn.

Nhưng tiếc là đã kết hôn rồi thì còn nói chuyện gì.

Giản Tư Tư bị hai người họ nói đỏ mặt tía tai, vội vàng kéo hai người vào nhà, nói: “Bố mẹ đừng có nghĩ lung tung, con cũng không phải là không gả đi được, cần phải lo lắng như thế sao!”

“Sao lại không cần chứ, con đã hai mươi sáu tuổi rồi. Khi mẹ lớn bằng con thì con cũng đã chơi tung tăng khắp phố rồi đấy! Xung quanh có nhiều người như thế, không ngày nào là không có người chia sẻ ảnh cháu chắt trên trang cá nhân mà mẹ chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn!”, Trác Thuỵ Mẫn không vui, nói.

Người đến tuổi này rồi, những việc có thể làm, có thể nghĩ đến đã không nhiều nữa. Tâm nguyện lớn nhất có lẽ là được nhìn thấy con cháu đầy nhà mà thôi.

Quan trọng là người xung quanh đều như thế, ai không có thì chính là người không theo kịp trào lưu, khác gì việc bị đá ra khỏi vòng bạn bè.

Không dễ gì mới đưa bố mẹ vào phòng, Giản Tư Tư bất giác nhìn theo hướng Hoắc Khải rời đi, nhịp đập của trái tim vẫn chưa thể chậm lại một chút.

Như Trác Thuỵ Mẫn đã nói, nếu tìm được người giống như Hoắc Khải thì coi như tái hôn thì cũng còn tốt hơn Ninh Hạo Bân. Có lẽ bà ta cũng không thật sự cổ vũ con gái tìm người đã qua một đời vợ nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến Giản Tư Tư động lòng.

Từng kết hôn… cũng được sao?

Trước đây đã từng có người nói, người đàn ông từng ly hôn mới là người tốt nhất.

Bởi vì họ có đủ sự thành thục, biết quan tâm người khác, cũng biết được đâu là ngòi nổ của những mâu thuẫn trong cuộc sống.

Khi vừa nghe về quan điểm này, Giản Tư Tư còn coi nhẹ không quan tâm. Bản thân cô có nhan sắc, có học thức, điều kiện gia đình cũng khá giả, có lẽ không so được với nhà giàu hàng tỷ nhưng ở tầng lớp công nhân viên chức thì họ cũng đã xếp hàng trên rồi.

Người như cô có thể tìm người học thức cao siêu, cũng có thể tìm được người có thật sự năng lực, thế mà lại tìm một người đàn ông tái hôn vậy thì mất mặt quá.

Nhưng hiện tại, Giản Tư Tư đột nhiên phát hiện, quan điểm từng nghe trước đây có lẽ là đúng.

Chiếc áo khoác vẫn đang choàng ở trên vai dường như vẫn còn lưu lại độ ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông đó, khiến cả người cô đều cảm thấy ấm áp.

Nếu so với Hoắc Khải thì Ninh Hạo Bân thật sự là không có điểm nào bằng.

Nhưng, tình cảm của anh và bà chủ tốt như vậy, sao có thể…

Khi nghĩ đến điều này, bỗng nhiên Giản Tư Tư cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng lên như bốc cháy. Cô xấu hổ vỗ vào trán mình mấy cái.

Nghĩ lung tung cái gì đấy, không nói đến chủ tịch thế nào mà tổng giám đốc Ninh cũng tốt với cô ấy như vậy, không thể làm kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc gia đình họ!

Nhớ lại dáng vẻ hạnh phúc của Hoắc Khải và Ninh Thần nắm tay nhau đi vào văn phòng mấy ngày trước, trong lòng Giản Tư Tư lại tràn đầy ngưỡng mộ.

Có lẽ câu nói, chồng người ta là tốt nhất, thật sự đúng rồi.

Sau khi trở về, Hoắc Khải nói qua về tình hình của Giản Tư Tư cho Ninh Thần nghe. Biết được cô ấy đau khổ vì chuyện Ninh Hạo Bân phản bội công ty như thế, cô thở dài nói: “Con bé này vẫn luôn trọng tình nghĩa, một bên là bạn trai cũ, một bên là công ty, có lẽ thật sự khiến cô ấy rất phiền lòng”.

“Cũng không hẳn là phiền lòng. Theo anh thấy, có lẽ cô ấy phát hiện ra hình tượng mà cô ấy xây dựng nên trên thực tế lại sụp đổ như vậy nên trong tâm lý có hơi khó chấp nhận. Qua một thời gian nữa hiểu ra rồi sẽ tốt hơn”, Hoắc Khải nói.

“Vậy ngày mai anh làm thế nào? Nếu Ninh Hạo Bân không gọi điện thì anh sẽ tố cáo cậu ta?”, Ninh Thần hói: “Hay là, chúng ta tìm cậu ta nói chuyện riêng?”

Ninh Thần quá mềm lòng, không muốn khiến cho sự việc trở nên ầm ĩ, cũng sợ làm ảnh hưởng đến những nhân viên khác trong công ty.

Nhưng Hoắc Khải không nghĩ như vậy. Anh nói: “Đối với công ty, chuyện này vừa là một khủng hoảng cũng là một cơ hội. Nếu làm tốt, chúng ta có thể khiến cho công ty gắn kết hơn, ở một mức độ nhất định có thể ngăn không cho sự việc tương tự xảy ra nữa. Cho nên, muốn làm phải làm quang minh chính đại, đưa ra ánh sáng để mọi người đều biết!”

Ninh Thần hiểu rất rõ về quan điểm này, nhưng cô không có cách nào làm được như Hoắc Khải, biến nguy cơ trở thành động lực tiến lên, vì trong quá trình đó luôn có một vài người, một vài việc làm phiền cô.

Ninh Thần cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, nếu đã biết kết quả như thế nào mới là tốt nhất thì dù cô không nhẫn tâm, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Trong lòng cô hiểu rõ, công ty có thể đạt đến quy mô ngày hôm nay, hơn 90% là công sức của Hoắc Khải, 5% là cơ hội đến đúng lúc, còn lại 5% là do sự cố gắng làm việc của đầu bếp.

Nói một cách đơn giản, Ninh Thần không đủ sự tự tin, ở trước mặt người khác, có lẽ cô có thể tỏ ra tự tin một chút, mạnh mẽ một chút. Nhưng trước mặt Hoắc Khải, cô luôn bất giác cúi đầu, cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh quá lớn.

Hoắc Khải có thể nhìn thấy điểm này nhưng lại rất khó để khuyên cô. Từ trước đến nay, sự tự tin không phải dùng lời nói nuôi lớn mà phải dựa trí thức, dựa vào sự vun đắp kinh nghiệm thành công tích luỹ trong thời gian dài.

Sáu giờ sáng hôm sau, Hoắc Khải đưa bản báo cáo tài chính hoàn chỉnh cho luật sư. Bảy giờ ba mươi phút, anh và Ninh Thần cùng xuất hiện ở văn phòng.

Hôm nay, nhân viên của công ty đều đến rất sớm. Sau khi đến thì họ nhìn Hoắc Khải và Ninh Thần rồi lại nhìn những người khác.

Ngày hôm qua Hoắc Khải đã nói, hi vọng người tiết lộ bí mật kinh doanh sẽ gọi cho anh trước bảy giờ ba mươi.

Đã đến giờ rồi, họ đều rất tò mò chọn lựa của người đó ra sao.

Tâm trạng của Ninh Thần không tốt lắm, cô ngồi trước máy tính, không biết nên làm gì.

Hoắc Khải ngồi trên sofa uống trà, không lâu sau, Giản Tư Tư cũng đến.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cô ấy đã tốt hơn một chút, nhưng hai mắt vẫn sưng đỏ thấy rõ.

Thấy hôm nay Hoắc Khải đến công ty sớm như vậy, tim Giản Tư Tư đập thình thịch. Cô biết, hôm nay không phải là một ngày bình thường.

Năm phút sau, Ninh Hạo Bân cũng bước vào văn phòng.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn anh ta.

Ninh Hạo Bân cũng không bị ảnh hưởng, vẫn cười tươi như cũ, thậm chí sự tự tin trên nét mặt còn rõ ràng hơn.

Ngày hôm qua, bố mẹ đã giúp anh ta nhận thù lao, xe sang, nhà đẹp. Khoản thù lao lớn này khiến Ninh Hạo Bân cảm thấy cuộc sống có vô vàn điều tuyệt vời.

Thậm chí hôm qua sau khi tan ca, cuộc cãi nhau với Giản Tư Tư cũng không khiến anh ta phiền lòng.

Một đứa con gái ngu xuẩn, không có giá trị!

“Chủ tịch Lý, tổng giám đốc Ninh”, Ninh Hạo Bân chủ động chào hỏi.

Cử chỉ tự nhiên, ung dung của anh ta khiến những người khác có chút nghi ngờ. Tại sao không nhìn ra ai giống người tiết lộ bí mật chứ?

Tuy rằng, mọi người đều cảm thấy tò mò, nhưng không ai tỏ ra lo lắng, chuyện này nói lên điều gì?

Lẽ nào chủ tịch nói là đã tìm ra chân tướng chỉ để doạ họ sao?

Khi Ninh Hạo Bân trở về chỗ ngồi của mình, Hoắc Khải ngẩng đầu lên, nói: “Ninh Hạo Bân, điện thoại của cậu có ở đây không?”

Bình luận

Truyện đang đọc